Translate

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

TUỔI HẾT TRẺ


                                                                         

Category: Văn xuôi, Tag:
04/09/2012 04:40 pm

Nói cho lắm thì cuối cùng tôi cũng phải tự thừa nhận rằng : " Mình đã già rồi ..." Dĩ nhiên tôi không hề có chút gì xấu hổ về cái " chân lý hiển nhiên " này ...Nhiều ông bạn tôi vẫn còn cố gắng tự đánh lừa mình rằng mình vẫn còn " trẻ trung xuân sắc" Theo tôi nếu nói là " trẻ trung xuông sắc " thì nó chính xác hơn ...Già rồi mà ! 
Nhưng già thì đã sao , đành rằng già rồi thì xương giòn dễ gãy bởi vì người ta thường bắt đầu có triệu chứng loãng xương từ sau tuổi 40 ...Trường hợp tôi mới đây cũng chính là một bằng chứng không thể chối cãi ...Với một lực va đập chỉ vào khoảng trêndưới 50 kilogam sức cùng với tần số chu kỳ cộng hưởng của chuyển động cùng phương vậy mà 4 chiếc xương sườn đã không thể chịu nổi vậy thì không phải già còn gì nữa ...
Nhưng...: già và khám phá ra rằng mình già cũng là một điều thú vị ...Tiếc một điều lớp hậu bối ngày nay ít có người thuộc câu " Kính lão đắc thọ " bởi vậy dù có mang cái đầu tóc bạc phơ mà lên xe buýt cũng đừng có hòng được nhường ghế cho mà ngồi .Mấy cô trẻ đẹp thường có ưu thế trong trường hợp này hơn .Đối với tôi thì chuyện này cũng không phải là vấn đề ...Thực ra đi xe buýt cũng có nhiều cái thú nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh phải ngồi chờ cả tiếng mới được lên xe , lên được rồi thì có khi phải đứng suốt cuộc hành trình ...đó là chưa kể mỗi lần như vậy là xem như đã giao phó hoàn toàn tính mạng cho các bác tài xế trong những cuộc đua không giới hạn và cái trạng thái tình cảm năm nóng năm lạnh của các bác ấy ...
Có lẽ chính vì thế mà tôi luôn thích đi xe máy do mình tự lái cho chắc ăn ...Vậy mà rốt lại vẫn có chuyện xảy ra ...Thật là " chạy trời không khỏi nắng ..." 
Nhưng thôi , cũng chẳng nên nói nhiều về mấy cái chuyện tai nạn ấy , nghe xúi quẩy quá ...Tôi phải trở lại với cái đề tài đang nói tức là cái " tuổi hết trẻ " của mình để thưởng thức trọn vẹn những năm tháng thần tiên ...Cổ nhân đã dạy : " Ngũ thập tri thiên mệnh " như vậy nếu đồng ý với các cụ thì tôi đã phải " biết mệnh trời " ít nhất là 10 năm rồi ...Thế nhưng tự kiểm điểm lại mình tôi thấy tôi vẫn có vẻ như chưa hề " biết " Ồ , may quá , tôi còn nhớ một câu của người xưa : " Tri chi vi tri chi , bất tri vi bất tri chi , thị tri dã " có nghĩa là ( biết cái mình biết , cũng biết cái mình không biết , ấy chính là biết vậy ) ...Bên Tây có ông Socrate cũng nói : " Tôi chỉ biết có một điều , đó là tôi không biết gì hết " Nếu dùng hai định lý này chứng minh thì tôi cũng có thể yên tâm rằng mình " biết chút chút " ...Nhưng " biết chút chút " về cái gì mới là điều quan trọng ...Biết ăn , biết uống , biết thở , biết nói , biết cười ...cũng là biết mặc dù rằng những cái biết này cũng không đơn giản chút nào ...Chỉ với cái động tác ăn thôi chúng ta cũng đã phải điên cái đầu rồi bởi vì cái biết của bản năng hoàn toàn khác với cái biết của trí tuệ ...Trẻ con sinh ra đã biết bú , rồi biết ăn ...nhưng cái biết của chúng về vấn đề ăn cũng là cả một quá trình tiếp thu kiến thức kinh nghiệm và còn lệ thuộc vào nhiều hoàn cảnh kinh tế , xã hội , gia đình , tập quán , phong tục ...bởi vậy mới có hàng " tấn " sách đủ chủng loại nói về chuyện ăn ...không kể sách dạy nấu ăn ...Nhiều người chỉ biết ăn mà không biết nấu , nhưng vẫn đáng quý hơn những người biết ăn mà không biết làm ...Tệ hơn cả là những người biết ăn mà lại làm bậy ...Trường hợp sau này lại rơi vào cái chỗ " biết ăn mà không biết nghĩ " ...Ấy chết , tôi lại lẩn thẩn rồi ...Không khéo chính vì chỗ tôi khoái cụ Tản Đà mà lây nhiễm cái kiểu ăn nói ngồ ngộ của cụ ấy : " ....Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon : không ngon ." Hoặc cũng có thể là tôi đang mắc phải cái hội chứng tuổi già ...
Sáng nay , con tôi chở tôi đi bỏ mấy tờ báo cho mấy người đặt báo tháng , xong việc tôi bảo nó thả tôi xuống một quán cà phê vì đến giờ nó đi làm ..." Lát nữa , ba đi bộ về ..." Nó có vẻ ái ngại nhưng khi nghe tôi tiếp : " Ở tuổi ba đi bộ cũng tốt cho sức khỏe , lâu nay không có dịp , cứ bước đi một bước là lên xe ,xuống ngựa ...riết rồi các  bắp chân dễ nhão ra ...ba chỉ bị xương sườn thôi ...không liên quan gì đến chân ...Con đừng lo .."  Vậy là nó yên tâm bàn giao tôi cho bà chủ quán cà phê rồi phóng xe đi ...Tôi vốn  thích những quán vắng như quán này vì thường chỉ ngồi một mình đọc báo nhưng hôm nay không mang theo báo vì sợ mất công trở lại quầy trả báo cho bà xã ...Vì thế trong khi uống cà phê tôi đành phải hầu chuyện với bà chủ ..." Anh năm ni được năm mươi chưa ? " Trời đất , tôi vốn chủ trương " Đi chẳng đổi tên , ngồi không đổi họ " như để học đòi làm một chính nhân quân tử ...nên có phần bức xúc khi nghe bà ta đánh giá số tuổi của mình thấp hơn thực tế nhiều như vậy ..." Đâu có , tôi mới ba mươi ...hai lần ba mươi thôi ..." Tôi nói với một vẻ hãnh diện thấy rõ ...Bà ta lắc đầu , tỏ vẻ không tin nên hỏi tiếp : " Rứa anh tuổi chi ? -- " Tuổi Thìn ..." Tôi đáp .Đến lúc này thì bà ta mới gục gặc đầu : " Ủa , răng thấy anh còn trẻ ghê ..." Tôi mừng thầm trong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm ..." Vậy còn chị ? " Nói xong tôi mới chợt hối nhưng cũng may là tôi không ở bên Tây vì phụ nữ phương Tây mới tối kỵ chuyện hỏi tuổi ...Bà ta trả lời : " Rứa là anh lớn hơn tui tới ba tuổi ..." Tôi kinh ngạc ...Từ lâu nay , tôi vẫn yên trí rằng bà ta lớn hơn mình tối thiểu cũng 7 đến 8 tuổi mặc dù tôi cũng giống như rất nhiều người bạn cùng lứa thường tự cho rằng : " con ruồi bay ngang cũng biết ruồi đực ruồi cái " ...Thì ra thời gian vốn đố kỵ với phụ nữ nhiều hơn đàn ông ...( còn nữa )
Tri Thiên Mệnh at 04/09/2012 09:02 pm comment
CT, cứ theo ý bài viết của bạn thì có lẻ nên đổi lại câu "Kính lão đắc thọ" thành "Nhường lão đắc thọ" thì chính xác hơn. Trở lại cái câu nói từ xa xưa "Kính lão đắc thọ" tôi thấy có cái gì đó không ổn cho lắm. Vì làm sao mà "Kính" cho được mấy lão già ăn nói lôi thôi, sàm sở, chọc ghẹo các cô gái đáng tuổi con cháu mình tại các hàng quán. Mấy lão nầy dù có sống đến trăm tuổi cũng không đáng "Kính". Ngược lại có những người trẻ tuổi (đáng tuổi con, cháu của mình) rất có tư cách, ăn nói chính xác, đứng đắn, nghiêm chỉnh thì rất đáng "Kính". Thôi xin dừng để bạn viết nốt cái chuyện "tuổi hết trẻ" của bạn, chứ cứ xía ngang hông thế nầy sợ làm mất cái hứng của người bạn "chưa già"!
cao at 04/09/2012 10:45 pm reply
Bạn mình lại nói quá chính xác nữa rồi ...Mình không hiểu vì cái nguyên cớ gì mà ở thời đại này lại sản sinh ra lắm lão già hư thân mất nết đúng như bạn nói ...Tại thủy thổ hay là do phân bón ...Mình nhớ câu chuyện xưa về cây quýt ...Có người mang giống quýt ngọt nơi này đem sang trồng nơi khác rốt lại quýt trở nên chua ...Thôi thì cũng chẳng ham già sớm làm gì ...Tuổi già bây giờ cũng mang tiếng ...Tuổi trẻ cũng chẳng thiếu " yêng hùng hảo hán " Cách tốt nhất là " già không đều " như mình ...không chừng lại hóa hay , phải không bạn .?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét