Translate

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

THÁNG VUI VẺ




Đang ngồi tổng kết những cái " sự vui " trong tháng 8 thì đã thấy những dấu hiệu của một tháng 9 hạnh phúc ...Đáng lẻ phải tường thuật gấp buổi họp mặt bất ngờ của 3 ông bạn lớp C sáng nay nhưng do có kế hoạch chấm phúc khảo kỳ thi hoa hậu theo yêu cầu của chủ tịch hội đồng giám khảo NKP nên tôi đành tạm gác lại một kỳ , chuyện mười nghìn lẻ một đêm cũng thế ...
Tôi gọi tháng 8 là " tháng vui vẻ " vì quả thật đối với tôi , tháng 8 năm 2012 này có nhiều chuyện vui quá  ... Hồi xưa tôi có xem phim " mười hai vị thần tháng " nhưng lâu quá rồi nên không nhớ ông thần tháng tám là ông thần gì nhưng thây kệ cứ cho là " ông thần vui vẻ "  đi cũng được ... Không vui làm sao được khi dư âm chuyến viếng thăm của " cô học trò từ xa " ( không phải " đào tạo từ xa " ) vào những ngày cuối tháng 7 chưa tan hết thì tôi lại được trùng phùng với một người bạn khác từ thành phố biển NT ...Trái đất chợt trở nên nhỏ lại như trong nắm tay mình nên đã biến những mong mõi của chúng tôi trở thành hiện thực ...Chỉ một ly cà phê cóc trên góc phố bên quầy và những câu chuyện mây trời khói núi , chuyện nắng mưa , chuyện đất trời , chuyện gió bụi giang hồ , chuyện về những cuộc đời thất cơ lỡ vận , những thi nhân áo rách ngựa què ...nói chung là " chuyện hồng trần " thế nhưng chúng tôi đã cảm thấy thân nhau hơn rất nhiều ...Người bạn kể cho tôi nghe về Bùi Giáng vì bạn ấy đã từng có duyên gặp gỡ và gần gũi ... về cuộc đời bạn ấy , đọc cho tôi nghe những bài thơ tôi chưa từng được nghe ...đặc biệt có bài thơ Giang hồ của Phạm hữu Quang với những câu rất giản dị nhưng đầy ấn tượng như :

......Giang hồ ta chẳng thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.

Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép cùn, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.

Có thể đối với nhiều người , cuộc hội ngộ theo kiểu của chúng tôi chẳng có chi là " hoành tráng "  vì thiếu sơn hào hải vị , thiếu rượu ngoại bia Tây , thiếu cả tiết mục cà rà ô kê với những " nàng tiên thời hiện đại " ... thế nhưng đối với riêng tôi nó đã trở thành một dấu ấn khó quên trong suốt đoạn đời còn lại ... Không biết chúng tôi có còn dịp nào gặp lại  nhau nữa không bởi vì cả hai chúng tôi : một kẻ đã " nhi nhĩ thuận " một kẻ đã vượt ngưỡng "cổ lai hy " nhưng có hề gì ...Điều đáng nói là chúng tôi đã gặp nhau trong cuộc đời này ...Một lần , một phút , một giờ hay bao lâu đi nữa thì cũng chỉ có
tính ước lệ bởi thời gian vừa hữu hạn lại vừa vô cùng ...
Bốn mươi mấy năm trước , có hôm tôi ghé vào quán cà phê quen , cô bé ngồi két đã đưa cho tôi lá thư nhỏ của Hùng trong đó có những câu : " ...Tau từ HA về . Tìm mày không gặp . Ngồi đây nói chuyện với cô bé K.C của mày , lại nghe bài Cát Bụi ... Tiên sư . Chắc tau về SG luôn . Không biết có còn gặp lại mày không ... Thôi chúc mày an vui . Tau thì :
" Thấp thoáng người qua ...hình bóng quỉ .
Tấp tểnh đi què quặt tận thâm tâm . "
Cứ nhớ nhớ câu chuyện " Lão râu quăn " của Đỗ quang Đình  mà mày đã kể ...Mà thôi ..."

Chỉ như vậy đó ...Cuộc sống thật lạ kỳ với những vòng quay tan hợp ...Tôi chưa bao giờ gặp lại Hùng kể từ ngày ấy ...Hắn còn sống hay đã  ...Hình như cũng chẳng có gì quan trọng . Điều quan trọng là chúng tôi đã từng gặp nhau ...Mỗi người là một tiểu vũ trụ nên quay quanh họ là muôn vàn hệ luỵ ...Rồi đến Ngân , đến Thuận ...Những cuộc gặp và những cái hẹn gặp ...Đó chính là chất nhựa nguyên cho cành đời tăng trưởng ... dù  đến một lúc nào đó ...sẽ chỉ còn là cành khô ...lá úa ... nhưng bây giờ thực sự là niềm vui ...vậy là quá đủ rồi ...cũng có thể như thế là hạnh phúc ...
" Tháng vui vẻ " của tôi còn phải kể đến những món quà tới tấp mà cô bạn " học trò từ xa " của thầy Phanvan đã gởi về tặng vợ chồng tôi nào là hoa voan , nào là bánh Trung Thu , nào là tranh thư pháp ...nó thể hiện tấm lòng đáng quý của người gởi nhưng cũng khiến chúng tôi rất băn khoăn ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét