Thông thường đối với cán bộ công nhân viên mỗi khi có phiên trực vào ngày chủ nhật thì chẳng mấy ai thích thú ...Điều này không thể trách họ được vì sau một tuần làm việc , ngày chủ nhật là ngày họ được thư giãn sau một tuần làm việc mệt nhọc ( dĩ nhiên không kể những người cần làm thêm giờ , được lĩnh tiền ngoài giờ gấp đôi ) Riêng tôi thì lại khác , vì tôi chẳng phải là công nhân viên chức mà nếu có phải thì cũng đã nghỉ hưu rồi ...tôi thì lại chỉ chờ đến ngày chủ nhật để nhận phiên trực quầy ...
Hằng ngày , sau những thủ tục thường thức vợ tôi thường phụ trách cái công cuộc " kinh bang tế thế " còn tôi thì " xông pha khói lửa " việc này đã trở thành nếp rồi nên chẳng có gì để nói . Riêng sáng chủ nhật thì bà ấy có việc phải đi vì thế bà ấy luôn chuẩn bị sẵn cái phương án dọn hàng hơi gọn một tí để có chỗ cho tôi tiếp bạn bè ...Bà ấy nói : " Anh đừng hạ tấm bửng đó xuống , chỗ đó ngồi mát nhất , để bạn anh có đến thì có chỗ ngồi cho rộng ..." Nghe đến đây , tôi muốn ngửa cổ lên trời mà than một tiếng : " Sinh ta ra ấy là cha mẹ , mà biết bụng ta ấy chinh là vợ ta..." nhưng sợ bà ấy chê tôi cải lương nên đành im lặng chấp hành cho đúng với câu " vợ đặt đâu chồng ngồi đó " ...
Chẳng giấu gì các bạn , nhà tôi vốn chật chội lại phải chất hàng đống hàng tá sách cũ sách mới và đủ thứ đồ " xế kình hen " nên rất bất tiện nếu phải tiếp đãi bạn bè ...Đó là chưa kể lối đi vào nhà còn hiểm hóc hơn cả " truông nhà Hồ " nên nếu bạn bè đến ngồi trong nhà mà bụng thì đánh lô tô vì sợ các tay " quái xế "đi ngang thương tình " lượm mất cái phương tiện đi lại " của họ thì còn lòng dạ đâu mà nói đến chuyện : " Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc " hay chuyện cửa Khổng sân Trình ...Chính vì thế từ khi có được cái " phòng khách lộ thiên " là quầy sách báo của chúng tôi thì tôi đã có phần tự tin " hò hẹn " với bạn bè mà không sợ " nắng mưa " ...
Mấy hôm nay trời đang là mùa thu nên không khí có phần dễ chịu , nỗi lo " sáng nóng mặt , chiều nóng lưng " như có lần bạn HD đã nói cũng có phần giảm bớt ...Tàng cây bằng lăng tím dù chưa đủ lớn để thay thế cho cây trứng cá đã bị một cơn lốc quật ngã lúc trước nhưng cũng có chỗ cho tôi xếp mấy chiếc ghế nhựa nhỏ ...Về tiện nghi thì khỏi phải nói , tôi không gắn máy lạnh vì gió từ bên hồ thổi qua đã đủ mát , tủ lạnh cũng không cần vì chỉ ba mươi giây sau khi bạn tôi ngồi xuống là con bé bán xe đẩy cà phê ngồi dưới gốc phượng phía sau quầy đã sẵn sàng " cử án tề my " với đủ các thứ giải khát tuỳ theo sở thích của từng người :..Cà phê đen đá , cà phê đen nóng không đường , cà phê đá không đường , cà phê sữa nóng ..Điều khiến tôi thấy thích thú nhất là hình như cô ấy đã thuộc lòng " ẩm đơn " của các bạn tôi nên nhiều khi tôi la chưa hết câu thì cô ấy đã gật đầu ra vẻ đã biết . ..Một điểm nổi bật nữa ở phòng khách này là chúng tôi có thể vừa tán chuyện vừa có thể nhìn thấy trời mây bao la , chim bay , nhà lầu , cao ốc ...lại vừa có thể nhìn thấy nam thanh nữ tú diễu hành ngang dọc như đang xem một chiếc lồng đèn kéo quân khổng lồ ....Nhưng thôi , quảng cáo chừng đó tôi nghĩ cũng là nhiều rồi , phần còn lại xin để các bạn tự hình dung ..
Cách đây mấy hôm vào bờ lốc của bạn HD tôi có nghe bạn ấy nhắc đến câu chuyện Hạnh Phúc ...quả thực hôm nay tôi cũng đang có tâm trạng Hạnh Phúc như vậy bởi vì không gì bằng có được những phút giây ngồi với những bạn bè tâm đầu ý hợp trong buổi hoàng hôn của cuộc đời ...Tôi chợt nhớ đến mấy câu tôi đã viết lâu rồi ( hình như khi chúng tôi mới bắt đầu lao thân vào cuộc tranh giành cơm áo mấy mươi năm về trước ) mà mãi đến khi NBT nhắc lại tôi mới nhớ : " Có thể về sau cuối đời bão tố , Những tình trăng thương nhớ sẽ quay về ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét