Những thông báo dồn dập của các phương tiện truyền thông về cơn bão số 7 khiến tôi có phần lo lắng . Kinh nghiệm về cơn bão Xangsane năm 2006 vẫn còn đó nhưng hiện nay quầy báo của tôi đã được gia cố chắc chắn hơn trước rất nhiều , nhà ở thì nhờ nằm lọt thỏm giữa khu nhà lầu chung quanh nên chắc là cũng không bị ảnh hưởng,vả lại theo dự báo thì cơn bão này cũng không đến nỗi ghê gớm như bão Xangsane . Vậy mà tôi cứ đứng ngồi không yên ..hình như có một cái gì đó không ổn ...Vợ tôi gọi tôi :
" Nghe nói trưa thứ bảy bão đổ bộ vào Đà nẵng phải không anh ? Anh nhớ theo dõi báo chí để mà đề phòng ..." Tôi đáp : " Ừ , em yên tâm đi ...không sao đâu ...Bão còn xa lắm ..." Nhưng rồi chợt giật mình : " Thứ bảy ? Mai là thứ bảy rồi ư ? Vậy là ngày mai ...
Tôi móc điện thoại bấm số của bạn tôi ...Giọng BThoai vang lên bên tai tôi : " A lô , ông gọi tôi hả ? " Tôi đáp : " Ừ , mấy hôm nay ông có đọc báo không ?
--" Không , đâu có thì giờ đâu mà đọc ...Mà có chuyện gì vậy ?
-- " À ...không có gì ... Tôi không nắm rõ chi tiết về lễ an táng cô Tình ngày mai nên cũng hơi lo vì nghe nói có bão ...Tôi muốn nhắc để ông và gia đình có kế hoạch chủ động hơn ...Vậy thôi ...
Giọng bạn tôi có vẻ hơi băn khoăn : " Ừ nhỉ ...nhưng nếu như vậy thì cũng đành chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ ..Chính cuộc đời mình cũng đã là một cơn bão lớn rồi mà ...Ngừng một lát như để suy nghĩ rồi Thoại tiếp : " Nói vậy chứ có lẽ tôi cũng phải lo sắp xếp moị việc cho gọn gàng hơn để đề phòng ...Ông đừng lo ..."
Tôi cúp máy ...Nhưng dường như chính sự im lặng đột ngột này lại là khởi đầu cho những âm thanh hỗn loạn trong tôi ...Hàng loạt những hồi ức sống động , những kỷ niệm vui , buồn chợt quay về ..Thoại nói đúng . " Chính cuộc đời mình cũng đã là một cơn bão lớn ..." Và mỗi người phải chèn chống bằng chính những phương tiện mình có sẵn để vượt qua hay chỉ để đón nhận . Đau khổ , hạnh phúc ...? Tin yêu , hy vọng ...? Hội ngộ , chia ly ...? Có lẽ đó là tất cả những gi còn lại cho mỗi cuộc đời , mỗi con người từ lúc khai sinh cho đến ngày nhắm mắt ...Cuộc sống thật quý giá nhưng cũng thật nghiệt ngã ...
Ngày mai bạn tôi sẽ tiễn đưa vợ bạn ấy về nơi an nghỉ cuối cùng ...Cũng có thể hiểu như bạn ấy đang tiễn đưa một phần cuộc sống của chính mình ...Và tôi ...Tôi chẳng biết làm gì ngoài sự lặng thinh với nỗi buồn sâu sắc . Người phụ nữ hiền lành , nhân hậu ấy đã để lại trong ký ức chúng tôi một hình ảnh không tì vết ...Ai bảo trần gian này chỉ là ảo ảnh ...Chính tên gọi của cô ấy cũng đã là một sự thực không thể chối cãi ...:" Ngậm ngùi nhìn kiếp phù sinh , Hóa thân...còn một chữ Tình không tan "...Không chỉ là vợ hiền của bạn tôi , dâu hiền của mẹ bạn ấy ...Tình còn là đứa em gái út trong nhóm bạn bè chúng tôi suốt bốn mươi năm qua .Giản dị , khiêm nhường , đôn hậu ...Đó là những tính từ , những trạng từ không đủ để tôi mô tả về cô ấy ...Có lẽ tôi sẽ phải viết một câu chuyện dài về cô ấy , về một chuyện tình đẹp mà tôi từng được biết giữa bạn tôi với cô ấy ...một người phụ nữ Việt nam ...nhưng bây giờ ...tôi không thể viết gì thêm ...Ngày mai chúng tôi sẽ tiễn đưa cô ấy ...lần đưa tiễn cuối cùng trong đời ...Và ...bạn tôi ...Rồi sẽ ra sao ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét