( tặng các bạn tôi đã và đang theo " nghề thầy " )
Không biết trong hàng triệu vị phụ huynh học sinh hiện nay có vị nào sau khi " về hưu " nghĩa là đã rời khỏi cái " nghề làm cha mẹ học sinh " mà vẫn còn thấy tiếc nhớ cái thời cầm giấy mời đến trường mỗi năm bốn , năm lần để nghe các thầy , các cô phổ biến tình hình học tập của con mình , của trường ,của lớp hay không . Riêng tôi thì tôi không thể nào quên được ...Thấm thoát mà đã hai mươi năm kể từ ngày tôi đạp chiếc xe cà tàng chở cháu bé đầu đến giao cho " cô giáo mẫu giáo nhỏ " ...để cho cháu bắt đầu nhận biết những sắc màu cuộc sống , biết nhận mặt chữ " A " , chữ " O " ... Hai mươi năm với biết bao nhiêu thăng trầm , dời đổi và rồi ngày hôm nay một lần nữa lại đến ngày nhà giáo . Tôi có cảm giác như tôi đã đâm ra ghiền " cái nghề làm cha mẹ học sinh " này mất rồi ...Nhìn mấy đứa con sửa soạn đi thăm thầy cô cũ mà lòng tôi bổng thấy nao nao vì thế tôi chợt nẩy ra cái ý muốn viết cái gì đó vừa như một món quà tặng các bạn tôi , những người đã , đang làm nghề gieo chữ , trồng người , vừa để nhắc nhở chính mình rằng : Dầu trải qua nhiều thử thách khắc nghiệt của cuộc sống ,những gì tôi có và còn được trong ngày hôm nay một phần lớn là nhờ công sức của thầy cô ...Tôi hiểu rằng nếu tôi đã có thể sống cho ra con người thì không phải vì tôi giỏi , tôi tài , tôi mạnh ...mà chính nhờ tôi đã được un đúc từ những bài học thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành ...Làm sao tôi quên được cái giọng thiết tha của thầy tôi năm lớp ba khi đọc và giảng những đoạn trích trong " Tâm hồn cao thượng " của Edmond De Amici ...Làm sao tôi quên được lời lẽ đanh thép trong " Hịch tướng sỉ " , những âm điệu trầm hùng trong " Bình ngô đại cáo " mà các vị thầy khả kính của tôi đã dạy trong môn học về " Lịch sử Việt Nam " ...rồi đến những bài thơ , những áng văn và cả những bài học về đạo làm người ...Hầu hết những thầy cô của tôi thuở ấy nay đã trở về với cát bụi nhưng cái thần khí của họ vẫn còn được lưu giữ trong những ngăn ký ức sâu kín nhất của tâm hồn tôi .Và có lẽ tôi sẽ tiếp tục giữ gìn trân trọng trong những ngày tôi còn hiện diện trên cõi đời này ...
Con gái tôi cũng đã rời trường phổ thông đã bảy tám năm rồi nhưng vì trước đây làm lớp trưởng nên có vẻ lăng xăng dữ lắm ... Vừa đi làm về , mới ngày 17 là cháu đã lo hỏi tôi : "Ba ơi ! ngày mai chủ nhật nhưng mới ngày 18 thôi , con điện thoại cho mấy đứa bạn trong lớp tập trung để đi thăm thầy cô giáo cũ được không ba ? Chủ nhật mấy đứa nó có thời gian chứ ngày thường có nhiều đứa đi làm ca sợ không xin phép được ...Với lại thầy cô cũng nghỉ nên dễ gặp hơn ..."Tôi đáp : " Được chứ sao lại không , mấy con đi thăm thầy cô chứ đâu phải đi đám cưới ,đám hỏi gì mà phải chọn đúng ngày giờ ...Qui định ngày chẳng qua chỉ để duy trì cái truyền thống tốt đẹp và nhắc nhở cho các con nhớ đến thầy cô thôi ...Nếu xã hội không có qui định này thì bất cứ khi nào các con nhớ thầy cô thì vẫn có thể đi thăm được kia mà . .." Vừa nghe tôi nói xong là nó móc điện thoại gọi tíu tít ...xong nó quay sang mấy đứa em ...Nhìn thấy đứa em út đang ngồi có vẻ suy nghĩ bèn hỏi : " Có cần chị hỗ trợ gì không ? " Tôi cười : " Con rà trúng đài rồi ,ba mới chi viện cho nó một chút nhưng chắc chẳng bõ bèn gì ...Sinh viên nào mà chả nghèo ...Gần đây em con có nhiều khoản phải chi nào là giáo trình , nào là linh kiện điện tử để thực hành nên chắc cu cậu rỗng túi rồi ..." Nó đáp : " Được rồi , ba với em đừng lo ...Em cần gì cứ nói , chị ủng hộ cho ...Chị mới lãnh lương hiệu quả mà ..." Cuộc họp nội bộ chẳng mấy chốc đã được thông qua và ngày hôm sau các con tôi đã cùng nhau đến thăm viếng các thầy cô chúng . Có một điều may là trong ngày hôm ấy trời chỉ mưa nhỏ nên không khí cũng khá dễ chịu . Khi tất cả đã quay về tề tựu trong bữa ăn tối , câu chuyện của chúng tôi quay quanh việc hỏi thăm sức khỏe các thầy cô mà các con tôi đã đi thăm ...Câu nói của đứa con khiến tôi chợt thấy buồn : " Thầy cô con năm nay trông có vẻ già hơn trước nhiều , có người ngày càng gầy thêm ..."Nhận xét đơn giản ấy cũng đã mô tả được phần nào tình cảnh của nhiều thầy cô mà tôi được biết , nhất là đối với những thầy cô dạy các môn không phải là mũi nhọn để thi cử ... Tôi còn nhớ ở một buổi họp cuối năm ở trường con tôi dạo ấy ...tôi và một số phụ huynh trong BCH đã vô cùng bứt rứt khi quyết định trích quỹ hội để tặng các giáo viên mỗi người một món quà Tết mà giá trị chỉ tương đương với nửa ký hạt dưa ... bởi vì quỹ trường cũng đã cạn ...Không biết bây giờ với những tiến bộ vượt bực của công nghệ và sự phát triển của kinh tế , mức sống của các giáo viên có được cải thiện thêm phần nào chưa ...Đó có lẽ là nỗi ước mong thầm lặng của tôi ...bên cạnh những lời chúc an lành dành cho họ..Tôi biết rằng khi chọn lựa "nghề thầy " quả thực là một chọn lựa không dễ dàng...Nhưng , nếu không có ai chịu chọn lựa thì...cuộc sống rồi sẽ ra sao ?
Chúc đêm an lành.
Đoàn.
Thăm sư huynh.
Chúc anh đêm nay ngon giấc và ngày mai vui thật vui.
Đồng tiền chẳng có được bao
Gieo con chữ để đi vào lớn khôn
Mai kia lớp trẻ được dồn
Tài năng khôn khéo...hồn thầy yên vui
Giờ đây ngày giáo ngậm ngùi
Tiếc thương thầy đã bước lùi tuổi xưa.
Vân sơn ev
Cám ơn anh đã có một bài viết mà tâm trạng của bao nhiêu người muốn viết lên mà chẳng viết được. trong đó có mình. chúc anh luôn dồi dào sức khỏe.
Mình, Nguyễn Hữu Thanh và một số bạn khác học ở Điện Bàn, năm 1968 mới ra PCT.
Riêng Ban C mình biết có Thanh, Lê Đình Thụy, Trần Mãn...riêng Bảy Thoại thì tụi mình có gặp nhau tại Sài Gòn trước 1975.
Hỏi thăm một chút, Từ khi đưa bà xã về, Bảy vẫn còn ở lại đến bây giờ à. Gửi lời thăm Bảy giùm mình.
Trước đây mình vẫn liên hệ đều với Thanh. Khi Thanh mất mình biết. Khi về quê mình cũng vào nhà thắp cho Thanh một nén hương và chúc sức khỏe mẹ Thanh.
Đoàn.