cách kinh khủng ...Tôi không lạc quan đến độ tin rằng cuộc sống là Thiên Đường nhưng vẫn nghĩ rằng xen lẫn trong những sắc màu ảm đạm thì bức tranh đời vẫn có những mảng sáng kỳ ảo ...
Một buổi trưa sau khi ghé đại lý sách báo để lấy mấy tờ tạp chí do khách hàng đặt , tôi bèn rẽ sang đường PĐP để trở về quầy ...Và đột nhiên tôi bắt gặp một hình ảnh thật cảm động .
Tôi đã dừng xe lại và xin phép được chụp một tấm hình bằng chiếc điện thoại của mình . Người đàn ông lúc đầu nhìn tôi ngạc nhiên và có vẻ ngượng nghịu trước đề nghị khá đường đột của tôi nhưng rồi cũng đồng ý ...Sau khi đứng yên cho tôi chụp ảnh , người đàn ông để yên cho người đàn bà đứng phía ngoài , bên cạnh tôi và chiếc xe máy , còn
ông thì cầm xấp vé số bước vào mời những người khách đang ăn trưa tại tiệm ăn gần đó .Tranh thủ giờ phút hiếm hoi ấy ,tôi hỏi người đàn bà : " Xin lỗi , chú kia là gì của thím vậy " Bà ta trả lời có vẻ hơi khó nhọc với khuôn mặt hơi biến dạng mà chỉ thoạt nhin tôi cũng biết đó là do di chứng của tai biến mạch máu não : Dạ là chồng ..." Tôi tiếp : "
Thím bị như thế này bao lâu rồi ? " Bà ta trả lời : " Bảy năm ..." rồi im lặng . đôi tay bà huơ huơ chiếc gậy có 4 chân bằng bánh xe để giữ thăng bằng . Nhìn thấy tình cảnh ấy tôi cảm thấy không tiện hỏi thêm . Đúng vào lúc này thì người đàn ông đã bước đến bên cạnh , người vợ một tay níu lấy vai chồng , một tay kéo lê chiếc gậy ...Họ chầm
chậm rời khỏi chỗ chúng tôi đang đứng sau khi khẽ gật đầu chào tôi . Tôi đứng lặng nhìn theo họ mà thấy lòng mình nặng trĩu ...
Điều duy nhất tôi đã có thể bày tỏ sự cảm thông và ủng hộ họ chỉ là mấy tấm vé số tôi mua giúp họ ...nhưng phải chăng đó cũng chỉ là để mua niềm hy vọng cho chính mình
...Tôi đã định viết một câu chuyện về họ nhưng những thông tin tôi biết được về họ quá ít nên tôi đành bỏ dở ý định ...Tôi không có quyền hư cấu từ một câu chuyện có thật dù chỉ để ngợi ca ....
CHUYỆN TÌNH NGHÈO
Ráng vài bước nữa ...em ơi !
Đằng kia bóng mát , mình ngồi nghỉ chân .
Bây giờ : dẫu cạn tuổi xuân ,
Vẫn còn dấu vết ái ân ban đầu .
Đường dài ... mình dắt dìu nhau ,
Về đâu .? rồi cũng trước sau ... chung đường .
Ngày qua ...bao nẻo phố phường ,
Ngày qua ...bao nỗi đoạn trường cùng em .
Nắng chiều rồi lại mưa đêm ,
Dăm tờ vé số ...và em ...đồng hành .
Sá gì nhục , nghĩa gì vinh ,
Sá gì một cuộc tồn sinh vô thường .
Kiếp này trót đã yêu thương ,
Kiếp sau chắc cũng còn vương nợ trần .
Phố chiều : vài bóng tình nhân ,
Tay anh ...còn đó ...vẫn gần ...tay em .
( Sau khi tôi đăng bài viết này ở yahoo có một số bạn đã đồng cảm vì đã từng gặp đôi vợ
chồng này trước đó , có bạn đã chép về blog của bạn ấy với suy nghĩ rằng đó là lời động
viên mỗi khi bạn ấy ngã lòng ...vì thế hôm nay tôi đăng lại ở đây để các bạn
đọc thêm ...)
Từ dòng thời gian facebook của Nguyễn văn Tư
Sáng nay lại chơt gặp lại hai vợ chồng già đi bán vé số dạo,hình ảnh nầy đã được Cao Thông post lên blog của hắn ta với bài viết rất xúc động,hôm nay mình gặp lại hình ảnh nầy, người chồng một tay ôm tập vé số,một tay dìu vợ mình đi từng bước đi chậm chạp vì bà phải lê từng bước đi nhờ cây nạng 4 chân và cánh tay của chồng mình.Không biết cánh tay nầy sẽ giúp đở bà đến lúc nào? Tôi đã nhìn thấy một cụ Bà vừa đưa tang chồng chạy vội đến gởi tặng 1 xách trái cây nhưng họ từ chối.Tôi thật sự bối rối và lòng đầy cảm xúc,vôi vã chạy theo để xin mua giúp ít tờ vé số,mặc dầu tôi chưa bao gờ trông vào kết qủa của những tờ số nầy.Để có thêm thông tin cho Cao Thông,tôi chợt hỏi hai bác ở ĐN hả,nhưng bà đã trã lời ngay chúng tôi ở Darlark xuống ĐN thuê nhà ở và đi bán vé số để kiếm tiền chữa bệnh cho tôi.Tôi bồi hồi và hỏi tiếp hai bác có con không,hai người đều im lặng.Tôi vội quay mặt để dấu đi những cảm xúc của mình.Và hiểu ra được những ý nghĩa của những người lớn tuổi đã ghi lại."Đồng tiền ,nhà cửa của cha mẹ vẫn mãi là của con cái.Nhưng tiền của ,nhà cửa của con cái không phải là của cha mẹ.Chỉ còn lại tình nghĩa vợ chồng,tình bạn thân và số tiền có được của chính mình".
Đời người cứ vậy mà xoay vần theo thuyết luân hồi của Đạo Phật.
Mình post lên đây vài cảm nghĩ để nối tiếp bài viết trên blog của bạn Cao Thông và cho các bạn thân của mình.
Và những suy nghĩ miên man về Ba Mẹ của mình.
Cao Thông upload hình của ông bà nầy cho mình với nhé.
18-4-2013
Chú ơi, bài thơ cảm động quá vì câu chuye65nvo61n dĩ đã cảm động rồi. Chú nói đúng, báo chí hay nói về cái tan vỡ, mất mát, nhưng thực tế, cháu vẫn thấy có những đôi vợ chồng sống tới bạc đầu như ông bà bán vé số trong ảnh này. Có những người vợ mà chồng nằm liệt cả chục năm vẫn ở vậy chăm chồng, có những người chồng sáng sáng đẩy vợ ra được phơi nắng sáng, bóp tay cho vợ để giúp vợ đỡ đau do bệnh tật... Ngay cả thầy của cháu - là người trong ảnh họp lớp mà chú thấy đó, Thầy là tấm gương tuyệt vời về nghĩa vợ chồng mà cháu biết. Cô bịnh nằm liệt từ thời còn trẻ mà thầy chăm cô cả mấy chục năm tới khi cô mất. Vì thế, dù viết thế thôi, nhưng thực tâm, cháu vẫn tin vào cuộc sống đâu phải lúc nào cũng...te tua chú hén !
Trả lờiXóaRiêng cái bài báo về những bữa ăn bạc triệu của các bà nội trợ trên mây ấy, cháu đọc lâu rồi, và....ghét lắm vì cái cách " trưởng giả học làm sang ". Bò Kobe thì cũng là bò, gạo chi thì cũng là gạo, hồi xưa có ai ăn gạo Nhật đâu mà cũng....nhân tài bao la chú hén !
Chú cũng hy vọng rằng những điều tốt đẹp sẽ còn tồn tại mãi và được nhân rộng lên để cuộc sống con người còn có ý nghĩa ...Để từ đó các thế hệ em ,cháu chúng ta còn có niềm tin và hướng tới những giá trị thật .
XóaRất cảm động Thông ơi! Có người tiền của như núi, có người không một xu dính túi. NK Phuoc
XóaCám ơn bạn . Chuyện đời thường như vậy , nói mãi cũng không hết chuyện phải không bạn ? Lâu nay vẫn khoẻ thường chứ . Bên cạnh quầy mình có cà phê Molly mới khai trương chủ nhật có rảnh ghé chơi " lì một lam " xem thử . Tập đoàn cà phê này làm ăn kinh thiệt ...chỉ riêng ĐN mình mà họ mở đến 12 quầy rồi bạn ạ .
Xóa