CHỦ NHẬT ĐẸP 2
Nhiều
lúc tôi cũng muốn nghĩ tới , nghĩ lui , nghĩ xuôi , nghĩ ngược trước
khi đặt bút viết , giống như người xưa :" Trước khi nói phải uốn lưỡi
bảy lần " ...bởi vì viết cho ra chữ thì dễ rồi , hễ bút có mực thì tự
khắc có thể viết thành chữ nhưng viết chữ gì đó mới là vấn đề ấy thế mà
cứ ngồi vào bàn máy là tôi thao thao bất tuyệt..Kể ra thì cũng đúng thôi
bởi vì nếu tôi không vội ghi chép ra thì không khéo lại quên mất biến ,
ngày nào lại chẳng có chuyện để làm , để ghi nhớ ...
Hồi còn nhỏ tôi có nhiều mơ ước lắm ,cứ ước lớn lên mình sẽ là nhà văn , đã thế không phải là nhà văn tầm thường mà còn là nhà văn đạt giải Nobel nữa kia hoặc ít ra là những gì mình viết sẽ được lưu truyền hậu thế ...bởi vì tôi tự biết với cái sức vóc không đạt được chuẩn : " Vai năm tấc rộng thân mười thước cao " như mình thì chẳng nên nghĩ tới việc theo nghề võ làm gì ...
Hồi còn nhỏ tôi có nhiều mơ ước lắm ,cứ ước lớn lên mình sẽ là nhà văn , đã thế không phải là nhà văn tầm thường mà còn là nhà văn đạt giải Nobel nữa kia hoặc ít ra là những gì mình viết sẽ được lưu truyền hậu thế ...bởi vì tôi tự biết với cái sức vóc không đạt được chuẩn : " Vai năm tấc rộng thân mười thước cao " như mình thì chẳng nên nghĩ tới việc theo nghề võ làm gì ...
Đọc
sách của nhiều vị tiền bối thấy các nhân vật của họ nhiều kẻ " văn võ
toàn tài "thấy mà ham , nhưng có ham thì cũng phải biết tự lượng sức
mình chứ ráng bò lên võ đài để rồi bị đá văng xuống thì lấy tiền đâu mà
mua dầu nóng để thoa , mua thuốc để uống ...Ngày qua ngày tôi càng lớn
thì càng nhận ra rằng việc đời chẳng có gì đơn giản cả ...Nghề võ có
những tiêu chuẩn của nghề võ thì nghề văn cũng có những tiêu chí của
nghề văn ...
Nói
chung chẳng có nghề nào dễ ăn cả bởi vì ngay đến cái nghề "ăn " cũng
đã khó rồi : " Muốn ăn phải lăn vào bếp " ...Câu tục ngữ này không ít
thì nhiều cũng đã hàm ý răn đe cho tôi thấy trước những nguy cơ của cái
bếp : nào là dầu sôi , lửa bỏng ,khói say , nào là đứt tay cay mắt ,
nào là lọ nồi lọ nghẹ ...
Ấy thế mà sau mấy mươi năm lăn lộn trên cõi đời này để đạt được những
thành tựu có thể tóm tắt bằng mấy chữ " bá nghệ bá tri vị chi bá láp "
như bây giờ cuối cùng tôi lại chọn một cái nghề liên quan mật thiết với
chữ nghĩa và văn chương ...Thôi thì cứ xem như đó là ý Trời vậy ...Và
hình như nhờ tôi thuận theo ý Trời nên tôi cũng được hưởng chút ít lộc
Trời vì thế cả nhà tôi sau những : " ngày ba bữa vỗ bụng rau bình bịch "
, tôi lại còn được chút thời gian nhàn rỗi trước khi " đêm năm canh an
giấc ngáy kho kho " để mà lên mạng tỉ tê tâm sự với bạn bè ...Thoạt đầu
chỉ là những mẩu chuyện đầu cua tai nheo chẳng ra làm sao cả , cứ nghĩ
sao viết vậy nên tốc độ viết và tốc độ suy nghĩ là trung bình cộng của
tốc độ mổ chữ trên bàn phím ...đề tài thì vô cùng phong phú nên chẳng
mấy chốc mà bờ lốc của tôi đã lên đến con số trăm ...Tôi viết hăng
đến nỗi có bạn đã khuyên tôi nên xì tốp bớt lại sợ rằng hết chữ nhưng
dường như việc viết càng lúc càng khiến tôi đâm ghiền ...khiến tôi không
còn làm chủ được nó nữa ...Lại thêm mỗi ngày cứ mở máy lên là nhìn thấy
những khuôn mặt thân yêu của bạn bè ghé thăm mình ,cái dáng thiên thần
vỗ cánh của CT , cái kiểu ngồi khó lẫn vào đâu được của N2 mặc dù không
ai nói gì nhưng thật tình tôi cứ sợ họ giận , họ buồn , họ nghỉ chơi
với mình ...Đó là chưa kể những người bạn khác cứ " đến hẹn lại lên "
chừng dăm hôm ba bữa lại gặp nhau , uống cà phê với nhau , trò chuyện
với nhau để "xả nghẽn " ...
Sáng nay cũng không ngoại lệ ...Trong lúc tôi đang ngồi lặng lẽ ở một
quán cà phê cóc vào cái giờ mà trước đây tôi rất bận tức là 5 giờ 30
sáng ...để nhìn con đường trước mặt đang trở mình thức giấc thì nhận
được tin nhắn của PVB .Tin nhắn trên điện thoại chỉ vỏn vẹn hai chữ : "
Cà phê ? " Tôi vội bấm mấy chữ để trả lời : " Đang uống cà phê cóc góc
Chi Lăng ..." Tin nhắn kế tiếp của Bình cũng chỉ 2 chữ : " Qua ngay "
Những ký tự đơn giản ấy lại là lời mở đầu cho một buổi sáng cuối tuần thú vị :
1.-
Bà chủ quán hay nói đúng hơn là bà chủ chiếc xe bán cà phê vỉa hè này
vốn có thâm niên hơn ba mươi năm trong nghề ...Đây là con số rất chính
xác bởi vì mấy chục năm trước , khi tôi mới theo đuổi bà xã tôi thì tôi
đã từng chọn cái vị trí này để làm đài quan sát ...Từ khi đoạn đường này
được mở rộng và quy hoạch lại thì bà ta đã dời dần vào phía trong và
không còn bán cà phê buổi tối nữa mà chuyển sang cà phê sáng ...Cái bàn
gỗ dùng làm nơi pha chế thức uống cho khách thủa xưa đã được nâng
cấp thành một chiếc xe có kích thước tương tự bọc bằng tôn kẽm với bốn
bánh cao su để tiện việc di chuyển khi dọn hàng mỗi buổi sáng từ con hẻm
nhỏ bên kia đường , nơi ấy bà và gia đình một người con trai đang cư
ngụ trong một căn nhà cấp 4 ...Rất nhiều người
đã trở nên giàu có , khá giả sau dăm , ba năm bán cà phê vì nghề này ít
vốn lời nhiều thế nhưng không hiểu sao với tuổi đời và tuổi nghề chồng
chất như vậy mà bà Thanh , tên bà chủ quán vẫn chưa chịu từ giã cảnh
nghèo ...Không lẻ vì bà đã quá yêu những viên gạch lát vỉa hè đã từng
được thay đổi không biết bao nhiêu chủng loại .
Tôi
sẽ trở lại với nhân vật này , một nhân chứng âm thầm cho những đổi thay
của đoạn đường này , nhân chứng bất đắc dĩ cho cuộc tình chúng tôi từ
cái thuở chúng tôi gặp gỡ nhau , cưới nhau và rồi chung sống với nhau
mấy chục năm qua ...còn bây giờ tôi phải đón tiếp ông bạn già của tôi
vừa mới dựng xe đằng kia .
2.-
PVB có vẻ ngạc nhiên khi tôi rời khỏi chiếc ghế đang ngồi để bước sang
một bàn khác , nhưng lại là của quán cà phê bên cạnh .Lão nhìn tôi có vẻ
thắc mắc : " Răng lạ rứa ? Răng không ngồi luôn đây ? " Tôi trả lời : "
Bên kia tau chỉ ngồi buổi sáng chừng nửa tiếng thôi , ngồi một mình thì
chẳng sao vì mấy người khách bên cạnh phầnlớn là xe thồ , xích lô họ
vừa uống cà phê vừa chơi vé số cào , vé số bóc ...mình cứ uống xong phần
mình là đứng dậy đi về ...còn muốn nói chuyện văn chương với nhau thì
không có ai để nói mà có nói cũng chẳng ai nghe ...còn bên này bàn của
ai thì người ấy ngồi ,tụi mình mới nói chuyện được "
Gọi
là nói chuyện chứ thực ra thì tôi nghe chuyện nhiều hơn nói ...Hình như
cường độ công việc của nhà giáo vào cái mùa thi cử này , cộng với việc
ông bạn tôi sắp đến kỳ nghỉ hưu ,cần phải thu xếp mọi việc để bàn giao
lại cho nhẹ gánh tang bồng ...khiến cho Bình không còn cái vẻ " Đẹp trai
, trẻ tuổi kẻ nhìn người ưa " như hồi chúng tôi mới gặp lại nhau nữa mà
đã trở nên " lớn " hơn nhiều ...Dù không ở trong ngành nhưngtôi cũng
biết đây là thời điểm nhạy cảm nhất của đời người , có thể so sánh với
tâm trạng của một cô thiếu nữ lúc bước lên xe hoa : " Khấp như xử nữ vu
quy nhật " mặc dù trong bụng mừng rơn ...Vì thế bổn phận của một hảo
bằng hữu là phải lắng nghe ..và nghe một cách chân thành để khi cần có
thể gợi ý tháo gỡ những vướng mắc nếu có ,hoặc giải tỏa những bức xúc
của bạn mình bằng những nhận xét ý nhị chứ không được phép nghe tai này
lọt qua tai kia ...như là khi nghe chuyện thiên hạ ...
Sau
gần một tiếng đồng hồ chúng tôi hòa tấu , tôi bảo Bình : " Mi ăn sáng
chưa , tụi mình đi kiếm tô bún nghe ..." Bình đáp : " Tau cũng định rủ
mi đi ăn mì Quảng đây .. Tau chỉ thích ăn mì Quảng thôi ...Xuống Ba Đình
đi "
Quả
thật nếu đem phân chất thì rõ ràng là Bình có vẻ đậm chất Quảng hơn tôi
vì tôi không mấy mê món mì Quảng do các quán bây giờ nấu , có thể vì tôi
vốn là dân bếp núc nên khẩu vị có phần kén chọn hơn ...Vậy là đành phải
chìu ý lão ...Mười lăm phút sau , khi tôi đang cố gắng lùa những sợi mì
cuối cùng của tô mì Quảng cá lóc vào miệng thì HD gọi ...Thì ra HD giữ
đúng lời hứa sáng nay sẽ lên quầy tôi để uống cà phê vì bạn ấy biết tôi
phải trực nhật .
3.--
Khi ba chúng tôi đã yên vị trên mấy chiếc ghế nhựa ở cái vị trí mà
HD chọc tôi rằng : " Chỗ của lão Thông này đúng là buổi sáng nóng mặt
buổi chiều nóng lưng ..." và câu chuyện bắt đầu giòn tan với đầy đủ hỉ
nộ ái ố về thiên hạ sự , chuyện nghề , chuyện văn thơ , chuyện nắng mưa
thời tiết ...Cũng may là bữa nay có thêm PVB nên tôi không mấy áy náy về
cái khoảng thời gian chết lúc tôi phải đứng lên ngồi xuống để bán hàng
cho khách ...nhất là khi đột nhiên có sự xuất hiện của nhân vật thứ tư
là ông bạn NĐ.Biền ...
Không
ai nói với ai nhưng không khí chợt có một chút trầm lắng khi chúng tôi
nghe Biền kể về việc bạn ấy bạn Kim Anh đã cùng với vợ con Trương như
Xuân đưa hài cốt Xuân từ miền Nam về cải táng tại quê Xuân ...Vài câu
nói của những người dân quê ở Phong Điền : " Thiệt hiếm có những người
bạn như mấy chú " là những lời cảm thán rất chơn chất , thật thà nhưng
bổng có sức mạnh hơn cả hàng ngàn câu danh ngôn sáo rỗng ...Họ đã thán
phục một tình bạn chân chính và vô vụ lợi trong cái thờiđại mà lương tri
của nhiều người đang bị nhấn chìm trong những cơn sóng của lợi danh ,
những cám dỗ của vật chất ...Có lẽ đối với những người đang sở hữu vô
số những điều kiện thuận lợi thì cái việc mà mấy người bạn chúng ta đã
làm chẳng có nhiều giá trị thế nhưng đối với riêng tôi , tôi biết hoàn
cảnh cụ thể của Biền , của Kim Anh , của Việt ...tôi lại thấy rằng nếu
không có một tình thương bạn sâu sắc thì chẳng
mấy
ai làm được . Viết lại điều này ở đây , ngoài ý muốn bày tỏ sự cảm phục
của cá nhân tôi đối với các bạn ấy tôi còn nhận ra rằng : " Tình bằng
hữu thiêng liêng đứng trên tất cả mọi sự ...Thể xác chúng ta rồi cũng
sẽ bị hủy hoại , bị tiêu tán đi một ngày nào đó nhưng những điều tốt
đẹp nào mà chúng ta có thể làm được thì hãy làm vì chỉ có những điều ấy
mới tồn tại mãi mãi ..."
4.--
Cuộc gọi của PHC để hỏi thăm và sự xuất hiện của Việt cũng là những gia
vị đầy chất bổ dưỡng cho một buổi sáng thú vị mặc dù chúng tôi không
nói chuyện gì nhiều vì đã khá trưa .. Tôi chợt nhớ đến lời chúc của
C.Thuận trước đây : " Chúc bạn có thêm nhiều chủ nhật tuyệt vời như vậy
trong suốt khoảng đời còn lại ..." và tự nhiên tôi mỉm cười một mình .
Nếu mình nhớ không lầm thì hình như Voltaire có nói "Thơ là âm nhạc của tâm hồn..." mà mấy nhà thơ mình lại không hoà mình với nhạc thầy HBSơn chăng?
Tình nghĩa thầy trò chỉ bấy nhiêu thôi. Đôi lời tâm sự sáng chủ nhật phương xa.___N2