Không
biết từ lúc nào cái chuyện viết lách này đã trở thành một nhu cầu không
thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày của tôi ...Có những lúc đầu óc nặng
trĩu như đeo đá vậy mà cũng phải ngồi vào bàn máy , gõ gõ bấm bấm rồi
táy máy mở nhạc , ngồi lắng nghe để kêu gọi ba hồn bảy vía trở về rồi
sau dăm bảy giòng lại thừ người nghĩ ngợi ...Cũng may là tôi đã không
chọn cái nghề này để câu cơm hoặc làm bệ phóng để bước lên đài danh vọng
chứ nếu đã lỡ dại chọn nhầm nghề này thì chắc vợ con tôi phải đói rã
ruột ...Nhà thơ Phùng Quán có nói : " Yêu ai cứ bảo là yêu , ghét ai cứ
bảo là ghét " Nhiều lúc tôi ngẫm nghĩ thấy có nhiều chỗ cũng không ổn
...Nói thì dễ chứ làm được như vậy cũng rất khó ...Trong đời tôi tôi
thấy cũng không thiếu gì trường hợp những kẻ du côn du đãng hiếp đáp người lương thiện mà chẳng ai dám ra mặt ...Hồi còn nhỏ tôi ghét cái lão hàng xóm ngang ngược luôn
bòn mót , giành giựt từng tấc đất của ông bà nội tôi ... vậy mà ông bà nội tôi cứ chủ trương " Dĩ hoà vi quí " ...
Đơn
giản là vì nhà lão giàu hơn nhà nội tôi , cha con lão đông hơn ông cháu
nhà tôi , lão lại to con lớn xác hơn tôi ...Gây với lão thì lắm chuyện
phiền hà , không khéo mai mốt đi ngang nhà lão xịt chó ra đuổi thì
có mà chạy vắt giò lên cổ ...Nhiều lúc tôi cũng phát tức cho nội tôi
chẳng hạn chuyện chính tay tôi đem cây chuối con về trồng sau một thời
gian cây chuối trở thành bụi chuối vậy mà lão lại tự nhận rằng đó là
bụi chuối của lão
...Tôi không chịu thua , định đào cả bụi chuối cho bõ tức nhưng nội
tôi lại bảo : " Thôi con ạ , nhà mình nghèo ...đối chọi với họ không có
lợi ..." Tôi bảo : "Nội lo gì , còn có pháp luật chứ ...họ ngang ngược
thì mình đi kiện " Nội tôi cười : " Pháp luật trong tay họ , mình đi
kiện chẳng khác nào con kiến mà kiện củ khoai ..." Tôi ấm ức : " Nhưng
mà con ghét họ quá ..." Nội tôi bảo : " Ghét thì cũng phải chịu thôi
,mai mốt lớn lên con sẽ hiểu ...đôi khi thương ghét phải để trong bụng
chứ không nên để lộ ra ngoài ...sẽ có hại cho con ..."
Năm
tháng trôi qua ... nội tôi , cả ông hàng xóm dễ ghét lẫn bụi chuối tôi
trồng đều đã về với cát bụi vì cuộc chiến tranh đã biến quê tôi thành
một bãi sậy ngút ngàn ...Dấu vết về những tranh chấp nhỏ nhoi giữa những
người nhà quê giàu có và nghèo nàn cũng chẳng còn gì sót lại ...Những
hàng rào , những cột mốc cũng biến mất do các đợt bồi đắp của phù sa
...Tôi đã rời khỏi vùng quê nghèo đói ấy để từng bước lột xác trở
thành dân thành phố ...Với những kiến thức học được từ nhà trường , từ
sách vở tôi bắt đầu nhìn cuộc sống bằng cái nhìn sâu sắc hơn , suy luận
một cách lô gíc hơn thế nhưng đó cũng là lúc tôi nhìn thấy nhiều ông
hàng xóm hơn và lại thấy nhiều cảnh chướng tai gai mắt hơn ...Tôi lại
nhớ đến những lời của nội tôi , lại nhớ đến ông hàng xóm đáng ghét thủa
xưa và muốn nghĩ ra một phương cách nào đó để giải quyết bài toán khó mà
ngày xưa tôi không giải được này ...Cuối cùng tôi đã tìm được đáp án : "
Điều quan trọng không phải là tôi thương hay ghét lão ta , cũng không
cần thiết phải nói ra điều này ...mà chính là tự tôi , tôi phải làm sao
đủ mạnh để đứng vững trước những thách thức của lão , từ đó lão mới
không thể chèn ép tôi được ..." Nhưng khi tìm ra được đáp án này thì
cũng là lúc tôi phải đối diện với một câu hỏi khác có vẻ còn hóc búa hơn
: " Tôi phải làm sao mới có thể trở nên đủ mạnh ? " Ai biết xin trả lời
giúp tôi...Xin đa tạ ...
Bạn đã Cao mà còn đòi Mạnh thì ai chịu nổi ?
Chúc vui với niềm vui viết lách ha !
Ps. Mai mốt đùng đem chuyện ông lão vác cần ngồi câu cá bên bờ hồ TG nũa thì phiền cho "đôi mắt người xưa". Hehe