Translate

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

CÓ KHI HOÁ ĐÁ MÀ MƠ TƯƠNG PHÙNG ...?






Cách đây hơn một năm , nói chính xác là khoảng gần một tháng sau ngày họp mặt kỷ niệm 40 năm ngày rời trường của cựu học sinh PCT khoá 6471 ...Trong buổi họp mặt có gần 100 bạn bè trường lớp cũ ...Buổi họp mặt có thể nói là đông vui và thành công ...thế nhưng tôi vẫn cảm thấy thiêu thiếu một điều gì đó rất ư là quan trọng ...Suy nghĩ hoài mà tôi vẫn không hiểu tại sao cuối cùng tôi đã nhận ra được rằng chính sự vắng mặt của 2 lão bạn ở phương xa đã khiến cho " bữa tiệc tâm hồn " của tôi mất ngon ...Vào một buổi chiều tháng tám năm 2011 tôi đã viết một bài thơ nhỏ gồm có 2 phần ...Đáng lẽ tôi định chép cả lại ở đây nhưng sợ ông bạn " trẻ " của tôi than phiền là tôi đem phim đã chiếu ở rạp Trưng Vương về chiếu lại ở rạp Tân Thanh khiến cho ông bạn ấy mất oan tiền vé nên tôi chỉ trích lại 4 câu sau đây : 


Chút tình gởi giữa hư không ,

Một trăm năm ...vẫn còn mong còn chờ .
Rót dần tinh huyết vào thơ ,
Có khi hóa đá ... mà  mơ tương phùng
               ( Trong nỗi nhớ mơ hồ )

Một trong 2 ông bạn tôi đã thấy câu cuối cùng có vẻ buồn thảm quá và có vẻ " vô hậu " nên đề nghị tôi sửa lại như sau : " CT ơi, Có nên "đổi ý thơ" cho vui lên một tí như sau chăng? Rót dần tinh huyết vào thơ , Gởi người tri kỷ giấc mơ tương phùng Thân ái, Thuận " 

Thú thật với các bạn , tôi hoàn toàn không có ý  cố chấp muốn giữ nguyên bản câu thơ của mình làm gì " Thơ chỉ là thơ...thơ thẩn thôi ,Như hoa sớm nở ,tối tàn rồi ..." cơ mà ... thế nhưng tôi vẫn sợ rằng cuộc sống với biết bao nhiêu dời đổi , mong manh và bất trắc , thì làm sao tôi dám  tin rằng ...chúng tôi rồi sẽ gặp nhau . Dĩ nhiên là cái chuyện gặp nhau bằng xương , bằng thịt , gặp nhau bằng cách nện vào lưng mấy lão một cái , bóp bàn tay mấy lão một cái cho thật đau hay thổ  vào vai mấy lão ít cái cho bõ ghét chứ không phải gặp nhau theo kiểu trên internet hàng ngày ...
Vậy mà rồi các bạn có biết không ? Những mối " lương duyên " ấy cuối cùng đều đã đơm hoa kết trái và đều có một kết cục rất chi là có hậu , nghĩa là nếu tính tới thời điểm này thì tôi  đã toại nguyện vì đều được gặp tất cả những người bạn mà chị yahoo và bác Google se duyên  ...Tôi đã không đến nỗi mòn mõi như nàng Tô thị , không hoá đá như nàng ...Những người bạn ấy có người đã cùng tôi : " gặp nhau trên vỉa hè đời ,bâng quơ nói nói cười mừng nhau " , có người đã : " tay bắt mặt mừng " rồi " trừng mắt trông nhau một giọt dài " và có người thì " cùng được nhắp tách cà phê buổi sáng , giữa quán nghèo cùng  bạn nói nhi nhô " ...Tôi không biết phải nói lời cám ơn riêng ai đây  vì thế đành phải nói lời cám ơn tất cả mọi người ...
Chắc hẳn các bạn sẽ lấy làm lạ là tại sao hôm nay tôi lại lẩm cẩm đặt bày ra những chuyện cám ơn cám nghĩa này làm gì ...Bộ tôi sắp " vu qui " hay " đi tu " hay sao ? Xin thưa không phải vậy ...mà đơn giản chỉ vì mới chiều hôm qua đây tôi vừa " tương phùng " với người bạn mà tôi tưởng rằng khó gặp nhất ...một người bạn mới trở về từ một nơi rất xa , vùng Đại Tây Dương , nơi những cơn siêu bão luôn hoành hành ...Đó cũng là người bạn đề nghị tôi chọn câu " Gởi người tri kỷ giấc mơ tương phùng " Chỉ khác ở một điều bây giờ không còn là giấc mơ nữa mà là sự thực .Chúng tôi đã gặp nhau ...Gặp nhau trong mùa hạ giữa mùa đông , gặp nhau trong nụ cười giòn tan vì niềm vui , gặp nhau trong quán cà phê Da Vàng với những người bạn da vàng khác là Ân và Dục ...Chỉ tiếc một điều chiếc máy ảnh của bạn Ân đã trở chứng vào thời điểm quan trọng nhất nên không ghi lại được chân dung mùa hạ của 4 đứa chúng tôi ...Nhưng có sao đâu ...Chúng tôi đã có sẵn những bức ảnh về nhau trong tim óc chúng tôi rồi ... Xin mượn lời của Saint Exupery để kết thúc bài này : " Mais les yeux sont aveugles .Il faut chercher avec le coeur ." (Nhưng mắt vốn mù lòa .Người ta phải tìm bằng trái tim ...)

2 nhận xét: