Lặng lẽ ra đi với hành trang mới là một nỗi đau thương vì đã vĩnh viễn chia tay với người vợ hiền thục , bạn tôi vẫn không quên tìm tới tôi để giã biệt . Ly cà phê ở một quán mang tên " Cố quận " do bạn ấy chủ động đưa tôi đến như nói lên rằng bạn ấy vẫn còn nhiều nỗi niềm chưa nói . Trên vách là một lát cắt mỏng của một cây gỗ nào đó , được tô điểm , sơn phết lại và ghi mấy chữ trong một bài hát của Trịnh công Sơn : " Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau " ...Bạn tôi nhìn tôi : " Ông còn nhớ mấy câu thơ của Bùi Giáng : " Phố nào cố quận xưa là tiễn nhau " Tôi gật đầu và đọc luôn cả đoạn thơ :
" Em nằm với lá trong cây ,
Bữa hôm nay mộng thấy ngày hôm qua .
Môi cười ở cuối sân ga ,
Phố nào cố quận xưa là tiễn nhau .
Lệ vàng xanh mắt mai sau ,
Chùm bông tuyết mỏng pha màu vĩnh ly "
Và đột nhiên nghe thấy trong tâm hồn mình một nỗi xót xa khó hiểu ...Cuộc sống thật khắc nghiệt ...Dường như chúng ta phải chung sống với cái ý thức khốn khổ của mình đến suốt đời ...
Ngày hôm sau , trước khi lên máy bay bạn ấy nhắn cho tôi một cái tin vỏn vẹn có hai câu thơ :
Mai theo gió chướng về phương khác
Xin gởi người chút nhớ sau lưng .
Tôi buồn buồn nhắn lại :
Gió chướng thổi tung đầu tóc bạc .
Chia tay người hồn bổng rưng rưng .
Đó là cuộc chuyện trò rất ít lời giữa chúng tôi cho đến khi bạn ấy điện thoại báo tin cho tôi rằng bạn ấy đã đến nơi bình an ...Tự nhiên tôi lại nhớ đến bài thơ này khi vừa buông điện thoại nên chép lại đăng ở đây , chẳng biết để làm gì .
Nếu như con người không cắt xén thời gian .
Và phân chia nó thành từng ngày ,từng năm , từng tháng .
Thì có lẽ chúng ta không có tuổi già ...
Nếu như con người không biểu diễn cuộc đời
Bằng những đường cong ,đường thẳng và những con số .
Thì anh biết lấy gì để biểu diễn tình yêu .
Làm sao anh có thể viết lên những vần thơ ,
Để ngợi ca và báng bổ ...
Nếu cuộc sống cứ trơ lì ra đó ...
Bằng khuôn mặt dị kỳ ...
Thì liệu chúng ta có thể chấp nhận nhau
Với những gì chúng ta vốn có ...
Không có quá khứ , không có hiện tại , không có tuổi tên ....
Không có lịch sử và định kiến .
Không có kết thúc và khởi đầu .
Và nhất là không hề có hận thù hay tranh chấp
Và nhất là không hề có hận thù hay tranh chấp
Thì liệu chúng ta còn có thể yêu nhau .
Với trái tim của một người nguyên thủy.
Hay chúng ta sẽ mãi là những hoang hồn
Lang thang trong bóng tối của thiên hà
Và vũ trụ ..
Cô đơn ...
Thèm nhìn ánh mặt trời lên .
Thanh Hiệnlúc 14:49 26 tháng 12, 2012
Một nỗi niềm của kẻ có quá nhiều nỗi niềm.
Trả lờiXóaĐọc bài viết cứ thấy rưng rưng, như là chuyện của mình
Cám ơn anh đã có sự đồng cảm . Có lẽ đó cũng là sự khởi đầu của một chút duyên . Thân mến .
Xóa