Chuyện phiếm : " Tuổi hết trẻ "
Nói cho lắm
thì cuối cùng tôi cũng phải tự thừa nhận rằng : " Mình đã già rồi ..."
Dĩ nhiên tôi không hề có chút gì xấu hổ về cái " chân lý hiển nhiên "
này ...Nhiều ông bạn tôi vẫn còn cố gắng tự đánh lừa mình rằng mình vẫn
còn " trẻ trung xuân sắc" Theo tôi nếu nói là " trẻ trung xuông sắc "
thì nó chính xác hơn ...Già rồi mà !
Nhưng
già thì đã sao , đành rằng già rồi thì xương giòn dễ gãy bởi vì người
ta thường bắt đầu có triệu chứng loãng xương từ sau tuổi 40 ...Trường
hợp tôi mới đây cũng chính là một bằng chứng không thể chối cãi ...Với
một lực va đập chỉ vào khoảng trên dưới 50 kilogam sức của một chiếc ghi đông xe cùng chiều vậy mà 4 chiếc xương sườn
đã không thể chịu nổi vậy thì không phải già còn gì nữa ...
Nhưng...:
già và khám phá ra rằng mình già cũng là một điều thú vị ...Tiếc một
điều lớp hậu bối ngày nay ít có người thuộc câu " Kính lão đắc thọ " bởi
vậy dù có mang cái đầu tóc bạc phơ mà lên xe buýt cũng đừng có hòng
được nhường ghế cho mà ngồi .Mấy cô trẻ đẹp thường có ưu thế trong
trường hợp này hơn .Đối với tôi thì chuyện này cũng không phải là vấn đề
...Thực ra đi xe buýt cũng có nhiều cái thú nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh
phải ngồi chờ cả tiếng mới được lên xe , lên được rồi thì có khi phải
đứng suốt cuộc hành trình ...đó là chưa kể mỗi lần như vậy là xem như đã
giao phó hoàn toàn tính mạng cho các bác tài xế trong những cuộc đua
không giới hạn và cái trạng thái tình cảm năm nóng năm lạnh của các bác
ấy ...
Có
lẽ chính vì thế mà tôi luôn thích đi xe máy do mình tự lái cho chắc ăn
...Vậy mà rốt lại vẫn có chuyện xảy ra ...Thật là " chạy trời không khỏi
nắng ..."
Nhưng thôi ,
cũng chẳng nên nói nhiều về mấy cái chuyện tai nạn ấy , nghe xúi
quẩy quá ...Tôi phải trở lại với cái đề tài đang nói tức là cái " tuổi
hết trẻ " của mình để thưởng thức trọn vẹn những năm tháng thần tiên
...Cổ nhân đã dạy : " Ngũ thập tri thiên mệnh " như vậy nếu đồng ý với
các cụ thì tôi đã phải " biết mệnh trời " ít nhất là 10 năm rồi ...Thế
nhưng tự kiểm điểm lại mình tôi thấy tôi vẫn có vẻ như chưa hề " biết " Ồ
, may quá , tôi còn nhớ một câu của người xưa : " Tri chi vi tri chi ,
bất tri vi bất tri chi , thị tri dã " có nghĩa là ( biết cái mình biết ,
cũng biết cái mình không biết , ấy chính là biết vậy ) ...Bên Tây có
ông Socrate cũng nói : " Tôi chỉ biết có một điều , đó là tôi không biết
gì hết " Nếu dùng hai định lý này chứng minh thì tôi cũng có thể yên
tâm rằng mình " biết chút chút " ...Nhưng " biết chút chút " về cái gì
mới là điều quan trọng ...Biết ăn , biết uống , biết thở , biết nói ,
biết cười ...cũng là biết mặc dù rằng những cái biết này cũng không đơn
giản chút nào ...Chỉ với cái động tác ăn thôi chúng ta cũng đã phải điên
cái đầu rồi bởi vì cái biết của bản năng hoàn toàn khác với cái biết
của trí tuệ ...Trẻ con sinh ra đã biết bú , rồi biết ăn ...nhưng cái
biết của chúng về vấn đề ăn cũng là cả một quá trình tiếp thu kiến thức
kinh nghiệm và còn lệ thuộc vào nhiều hoàn cảnh kinh tế , xã hội , gia
đình , tập quán , phong tục ...bởi vậy mới có hàng " tấn " sách đủ chủng
loại nói về chuyện ăn ...không kể sách dạy nấu ăn ...Nhiều người chỉ
biết ăn mà không biết nấu , nhưng vẫn đáng quý hơn những người biết ăn
mà không biết làm ...Tệ hơn cả là những người biết ăn mà lại làm bậy
...Trường hợp sau này lại rơi vào cái chỗ " biết ăn mà không biết nghĩ "
...Ấy chết , tôi lại lẩn thẩn rồi ...Không khéo chính vì chỗ tôi khoái
cụ Tản Đà mà lây nhiễm cái kiểu ăn nói ngồ ngộ của cụ ấy : " ....Đồ ăn
ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon : không ngon
." Hoặc cũng có thể là tôi đang mắc phải cái hội chứng tuổi già ...
Sáng nay , con tôi chở tôi đi bỏ mấy tờ báo cho mấy người đặt báo tháng , xong việc tôi bảo nó thả tôi xuống một quán cà phê vì đến giờ nó đi làm ..." Lát nữa , ba đi bộ về ..." Nó có vẻ ái ngại nhưng khi nghe tôi tiếp : " Ở tuổi ba đi bộ cũng tốt cho sức khỏe , lâu nay không có dịp , cứ bước đi một bước là lên xe ,xuống ngựa ...riết rồi các bắp chân dễ nhão ra ...ba chỉ bị xương sườn thôi ...không liên quan gì đến chân ...Con đừng lo .." Vậy là nó yên tâm bàn giao tôi cho bà chủ quán cà phê rồi phóng xe đi ...Tôi vốn thích những quán vắng như quán này vì thường chỉ ngồi một mình đọc báo nhưng hôm nay không mang theo báo vì sợ mất công trở lại quầy trả báo cho bà xã ...Vì thế trong khi uống cà phê tôi đành phải hầu chuyện với bà chủ ..." Anh năm ni được năm mươi chưa ? " Trời đất , tôi vốn chủ trương " Đi chẳng đổi tên , ngồi không đổi họ " như để học đòi làm một chính nhân quân tử ...nên có phần bức xúc khi nghe bà ta đánh giá số tuổi của mình thấp hơn thực tế nhiều như vậy ..." Đâu có , tôi mới ba mươi ...hai lần ba mươi thôi ..." Tôi nói với một vẻ hãnh diện thấy rõ ...Bà ta lắc đầu , tỏ vẻ không tin nên hỏi tiếp : " Rứa anh tuổi chi ? -- " Tuổi Thìn ..." Tôi đáp .Đến lúc này thì bà ta mới gục gặc đầu : " Ủa , răng thấy anh còn trẻ ghê ..." Tôi mừng thầm trong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm ..." Vậy còn chị ? " Nói xong tôi mới chợt hối nhưng cũng may là tôi không ở bên Tây vì phụ nữ phương Tây mới tối kỵ chuyện hỏi tuổi ...Bà ta trả lời : " Rứa là anh lớn hơn tui tới ba tuổi ..." Tôi kinh ngạc ...Từ lâu nay , tôi vẫn yên trí rằng bà ta lớn hơn mình tối thiểu cũng 7 đến 8 tuổi mặc dù tôi cũng giống như rất nhiều người bạn cùng lứa thường tự cho rằng : " con ruồi bay ngang cũng biết ruồi đực ruồi cái " ...Thì ra thời gian vốn đố kỵ với phụ nữ nhiều hơn đàn ông ...
Sáng nay , con tôi chở tôi đi bỏ mấy tờ báo cho mấy người đặt báo tháng , xong việc tôi bảo nó thả tôi xuống một quán cà phê vì đến giờ nó đi làm ..." Lát nữa , ba đi bộ về ..." Nó có vẻ ái ngại nhưng khi nghe tôi tiếp : " Ở tuổi ba đi bộ cũng tốt cho sức khỏe , lâu nay không có dịp , cứ bước đi một bước là lên xe ,xuống ngựa ...riết rồi các bắp chân dễ nhão ra ...ba chỉ bị xương sườn thôi ...không liên quan gì đến chân ...Con đừng lo .." Vậy là nó yên tâm bàn giao tôi cho bà chủ quán cà phê rồi phóng xe đi ...Tôi vốn thích những quán vắng như quán này vì thường chỉ ngồi một mình đọc báo nhưng hôm nay không mang theo báo vì sợ mất công trở lại quầy trả báo cho bà xã ...Vì thế trong khi uống cà phê tôi đành phải hầu chuyện với bà chủ ..." Anh năm ni được năm mươi chưa ? " Trời đất , tôi vốn chủ trương " Đi chẳng đổi tên , ngồi không đổi họ " như để học đòi làm một chính nhân quân tử ...nên có phần bức xúc khi nghe bà ta đánh giá số tuổi của mình thấp hơn thực tế nhiều như vậy ..." Đâu có , tôi mới ba mươi ...hai lần ba mươi thôi ..." Tôi nói với một vẻ hãnh diện thấy rõ ...Bà ta lắc đầu , tỏ vẻ không tin nên hỏi tiếp : " Rứa anh tuổi chi ? -- " Tuổi Thìn ..." Tôi đáp .Đến lúc này thì bà ta mới gục gặc đầu : " Ủa , răng thấy anh còn trẻ ghê ..." Tôi mừng thầm trong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm ..." Vậy còn chị ? " Nói xong tôi mới chợt hối nhưng cũng may là tôi không ở bên Tây vì phụ nữ phương Tây mới tối kỵ chuyện hỏi tuổi ...Bà ta trả lời : " Rứa là anh lớn hơn tui tới ba tuổi ..." Tôi kinh ngạc ...Từ lâu nay , tôi vẫn yên trí rằng bà ta lớn hơn mình tối thiểu cũng 7 đến 8 tuổi mặc dù tôi cũng giống như rất nhiều người bạn cùng lứa thường tự cho rằng : " con ruồi bay ngang cũng biết ruồi đực ruồi cái " ...Thì ra thời gian vốn đố kỵ với phụ nữ nhiều hơn đàn ông ...
Phần
lớn phụ nữ Việt tuổi trung niên thường già hơn đàn ông cùng lứa tuổi
rất nhiều ...Điều này có nhiều nguyên nhân : những nguyên nhân thuộc về
thể chất
và tinh thần ...Họ phải có nhiệm vụ quán xuyến gia đình , sinh con đẻ
cái , có nhiều người phải gánh vác cả chuyện chạy ăn , chạy mặc trong
gia đình ...Phạm vi sinh
hoạt của họ bị thu hẹp trong gia đình ...Nhu cầu giải trí cũng rất hạn
chế ...Nhiều người ngồi suốt ngày ở chợ , tối về còn phải lo bếp núc ,
giặt giũ , con
cái ...Từ khi có tivi thì động tác cuối cùng của họ sau khi xong việc
là bật ti vi , xem một vài chương trình giải trí ngắn rồi đi ngủ ...Hôm
sau lại
tất tả lao vào cuộc tranh sống ...Tinh thần của họ thường mệt mỏi và
điều này ảnh hưởng không ít đến nhan sắc của họ ...Ở thành phố thì còn
khá chứ ở
vùng quê thì hầu như mỗi khi có lễ lạc gì họ mới sửa soạn chút đỉnh
...và cái thủ tục này nhiều lắm cũng chỉ là chải lại mái tóc , thay bộ
quần áo đã đượccất
kỹ từ lâu trong rương ...Đời sống riêng tư của họ dường như kết thúc từ
khi sinh đứa con thứ hai trở lên ...thay vào đó là những bổn phận tiếp
nối bổn phận
...Nói đến chuyện con cái mới thấy thật kinh khủng , trước đây có rất
nhiều gia đình rất đông con cái , sinh năm đẻ mười là chuyện bình thường
vì tâm
lý chung của người Việt ai cũng muốn " dài dòng lớn họ " nhất là cái
thói quen "trọng nam khinh nữ " đã ăn sâu vào tiềm thức của họ ngay từ
thời phong
kiến ...Ở gần nhà ba tôi trước đây có một bà mẹ có đến 15 đứa con
...Khi sinh đứa thứ 10 vợ chồng quyết định không sinh nữa ấy vậy mà vỡ
kế hoạch
nên phải đặt tên đứa thứ 11 là Thêm , rồi đứa thứ 12 là Thêm em , đứa
thứ 13 là Bớt , đứa thứ 14 là Nửa mãi cho đến đứa thứ 15 với cái tên
Thôi mới thực sự là thôi hẳn ...Nhưng Thôi cũng có nghĩa là " Thôi rồi còn chi đâu em ơi..." Già mất rồi ...
Về
sau này có một giai đoạn cực kỳ khó khăn về kinh tế của toàn xã hội nên
nhiều người đã nhận thức được việc sinh và nuôi con hoàn toàn không
đơn giản
vì thế đã có nhiều biện pháp tự hạn chế nhưng với những nhà chưa có con
trai thì hình như đều cố gắng ráng thêm cho có ...Chính điều này cũng
đã tạo
ra nhiều bi hài kịch trong nhiều gia đình và những quan hệ vợ chồng
...Những quan hệ ngoài luồng phát sinh ...những hệ lụy phát sinh ...và
hẳn cũng làm
đau đầu các nhà xã hội học ...Sở dĩ tôi phải dài giòng lướt sơ qua
những chi tiết nói trên là vì tôi cũng hơi khớp khi nghe bà chủ quán tự
giới thiệu về
số con mà bà đã sinh ra : chín đứa ...May mắn là đến giờ này các con
của bà đều đã khôn lớn , có gia đình riêng và phần lớn đều có công ăn
việc làm .Trong
ánh mắt bà thoáng hiện một niềm tự hào nhưng phải chăng cũng chính vì
thế mà bà đã trả giá bằng cả tuổi thanh xuân ...Nhỏ tuổi hơn tôi nhưng
bà
đã có tác phong của một bà cụ ...Khi tôi hỏi tại sao chị không xây dựng
căn nhà trệt xoàng xĩnh của bà cho ngang bằng với những ngôi nhà chung
quanh
thì bà trả lời : " Con đường này trước đây chưa thịnh như bây giờ , chỉ
nội việc lo cho con ăn học đã hết hơi rồi , đó là chưa kể chuyện phải
không này
khác , lấy đâu ra mà tu sửa ..." Tôi đặt vấn đề : " Sao chị không cho
thuê ...Vị trí này khá thuận lợi , nếu cho thuê chắc cũng được giá cao
,chứ bán cà
phê theo kiểu này thu nhập được bao nhiêu lắm ...?" Bà ta nói : " Muốn
cho thuê được giá cao thì cũng phải xây sửa lại trước chứ , bây giờ
người ta kinh doanh rất cần bộ mặt , để thủng thẳng hẳn tính ... với lại ông nhà tui ổng không thích ...?"
Câu
trả lời của bà như một gáo nước lạnh đội vào cái chương trình " tái
xuất giang hồ " của tôi ...Từ lâu rồi quán cà phê này đã nằm trong tầm
ngắm vì tôi có ý
định tìm một chỗ để mở cho đứa con thứ nhì của tôi một quầy cho thuê
truyện và bán sách báo cũ bởi vì tôi biết những hạn chế của nó và cả của
mình trong việc đi tìm
cho nó một công việc phù hợp ...Dĩ nhiên địa điểm cho thuê thì không
thiếu nhưng muốn chọn được một vị trí phù hợp với túi tiền và cả loại
hình kinh doanh của mình , lại có triển vọng sẽ làm ăn được quả thật
không phải dễ ...Thiên thời , địa lợi , nhân hòa cơ mà ...
Tôi
có một đứa cháu đang làm ở một công ty tư nhân nhưng công việc khá vất
vả , lại phải đi công tác tỉnh này tỉnh nọ liên miên ...nhiều khi đêm
hôm mà nghe báo
bằng điện thoại cũng phải hối hả ra bến xe ...Vì thế khi nghe bảo có
công việc ở ngân hàng nào đó ...muốn được làm việc thì phải chi cho
người môi giới một
khoản tiền không nhỏ ...Cháu cả tin về bảo ba mẹ nó vay mượn thêm vào
cho đủ số ...giao xong tiền ,cháu bắt đầu giải quyết xong mọi việc ở công
ty cũ rồi ở nhà chờ đợi ...Gần một năm qua cháu cứ đi lên đi xuống ,
cuối cùng mới biết kẻ nhận tiền của nó đã bị bắt với tội danh đã lừa
nhiều người ...Khi tôi
biết chuyện này thì mọi sự đã rồi ...nên cũng chẳng biết góp ý cho nó
như thế nào nữa ...Những câu chuyện không đầu không đuôi và có vẻ
như chẳng ăn nhập gì tới chủ đề của bài viết thực ra không phải là
không có lý do ...Tôi muốn nói đến giá trị không thể phủ nhận được của
cái " già " hay nói
đúng hơn là cái " tuổi hết trẻ " của chúng ta ...Ở vào độ tuổi của chúng
ta thì chẳng mấy ai dại gì " gởi trứng cho ác " như thế. Theo tôi , độ
tuổi của chúng ta mới là độ tuổi đẹp nhất ...Cứ xem tiến trình của các
loại trái cây
thoạt đầu khi còn non thì chúng chứa rất nhiều nguy cơ bị thối rữa , bị
rụng , nếu có thể sử dụng được thì về mặt giá trị cũng chẳng là bao
...phải đợi cho
đến khi nó già ...nhưng " già " mới chỉ là giai đoạn chuyển tiếp để đến
khi nó " chín " thì mới trở nên " ngon ngọt "... Chúng ta mới chỉ " già
" nghĩa là "
gần chín " , cũng có thể đã " ươm ươm " rồi . Nói về mặt tinh thần thì
chúng ta đã có thể nhìn thấu tận tình lý cuộc đời , con người ...để biết
được cái gìlà
thực , cái gì là hư , cái gì chân , cái gì giả ...Tuổi trẻ có những thế
mạnh của tuổi trẻ , " Tuổi hết trẻ " có thế mạnh của " tuổi hết trẻ "
...Có thể nhiều bạn sẽ vẫn không chịu được
cái tiếng " già " đi kèm với tên tuổi mình nhưng nếu thế thì các bạn
hãy thử đi đo áp huyết , xét nghiệm đường trong máu hoặc nếu không thì
cácbạn
chỉ cần mở máy tính lên , thử đọc từ đầu đến cuối bài viết này để kiểm
tra nhãn lực của các bạn ...Chữ già chỉ đáng buồn nếu nó đi đôi với chữ
yếu , đáng
chê trách khi cặp kè với chữ dịch , chữ dê , chữ ... Chiếc xe chúng ta
đang đi lúc mới mua về thì nó còn " trẻ " sau một thời gian sử dụng nó
sẽ trở
thành " già " Cơ thể con người cũng vậy , nó cũng hao mòn , cũng hỏng
hóc theo với thời gian ...việc ấy là phù hợp với quy luật chẳng có gì
phải băn khoăn ...Điều
quan trọng là chúng ta đón nhận cái " già " và sống như thế nào trong
cái " tuổi hết trẻ " này mới là điều đáng nói ...Câu chuyện này vốn
chỉ là một câu chuyện phiếm , nghĩa là có thể nó được tổng hợp từ những
câu chuyện chúng ta đã từng nói với nhau ở những quán cà phê khi gặpnhau
...Vì thế khi được viết ở đây nó cũng chỉ có mục đích là giúp các bạn
và cả tôi lấp đầy một chút thời gian nhàn tản ...Các bạn có quyền thốt
lên mấy
tiếng : " Nè , mi già chứ tau chưa già , mi hết trẻ chứ tau còn trẻ
...Điều đó cũng chẳng sao ...Hì hì ...Và biết đâu nó cũng sẽ bắt đầu cho
một cuộc tranh luận giữa chúng ta ...cho vui ...Ha ha ...
- CT, cứ theo ý bài viết của bạn thì có lẻ nên đổi lại câu "Kính lão đắt thọ" thành "Nhường lão đắt thọ" thì chính xác hơn. Trở lại cái câu nói từ xa xưa "Kính lão đắt thọ" tôi thấy có cái gì đó không ổn cho lắm. Vì làm sao mà "Kính" cho được mấy lão già ăn nói lôi thôi, sàm sở, chọc ghẹo các cô gái đáng tuổi con cháu mình tại các hàng quán. Mấy lão nầy dù có sống đến trăm tuổi cũng không đáng "Kính". Ngược lại có những người trẻ tuổi (đáng tuổi con, cháu của mình) rất có tư cách, ăn nói chính xác, đứng đắn, nghiêm chỉnh thì rất đáng "Kính". Thôi xin dừng để bạn viết nốt cái chuyện "tuổi hết trẻ" của bạn, chứ cứ xía ngang hông thế nầy sợ làm mất cái hứng của người bạn "chưa già"!