Sáng nay
sau một chầu cà phê ở Da vàng với NBT và B.Thoại mình khởi hành đưa
B.Th. đi Thanh Quýt để viếng mộ Thanh ...Hơi bất ngờ vì không nghe B.Th
nói trước nhưng không sao ...khi cần thì thu xếp cũng nhanh thôi ...chỉ vài cuộc
điện thoại chỉ đạo cho má bầy trẻ và bầy trẻ thế là xong . Thời buổi
công nghệ thông tin quả thật rất tiện lợi ...nếu là hồi xưa thì nội cái
chuyện đạp chiếc xe đạp cà tàng đi lên đi xuống các nơi cũng đã hết nửa
ngày ...mồ hôi mồ kê vã ra như tắm ấy chứ ...Xin ngàn lần cám ơn khoa
học và công nghệ ...giá như khoa học và công nghệ chỉ tạo ra mấy món ăn
chơi ,dễ xài như ri thì tốt biết mấy ...
Chết
rồi , mới đọc mấy bài ở blog bạn HD mà mình đã nhiễm hai tiếng giá như
của bác ấy ...Ờ há , giá như khoa học không chế tạo ra bom đạn , súng
ống mà chỉ có ti vi , tủ lạnh , máy giặt , máy nghe nhạc ...thì cuộc
sống sẽ tuyệt biết mấy ...mà cũng chưa chắc , khi con người nổi hung lên
muốn oánh lộn với nhau thì đâu có cần gì phải có súng ống ...mũ bảo
hiểm mà thiên hạ cũng phang nhau ào ào , bể đầu tét trán thiếu chi
...vậy thì lỗi đâu phải tại khoa học ...Vậy thì giá như sao nào ..? Thôi
đừng nói ba cái chuyện giá như , giá cả này nữa ...
Thời
tiết hôm nay thật quá tốt cho một chuyến dã ngoại nhưng mục đích chính
của chuyến đi không phải là dã ngoại nên tâm trạng của cả hai lão già
một ngoại , một nội đều không lấy gì làm vui thú ...Nghĩ cũng tội cho
lão bạn già xa quê , mấy hôm trước thấy lão lóng ngóng với chiếc xe máy
...Lâu rồi lão chỉ cầm vô lăng bây giờ cầm ghi đông xe máy dĩ nhiên là
không quen rồi ...Bữa nay có một " tay lái lụa " như mình làm tài xế
kiêm hướng dẫn viên du lịch thì đáng lẽ phải yên chí lớn rồi chứ ...Ai
dè đối với những con đường mà ngày xưa lão đã đi " mòn đường chết cỏ " vậy mà lão vẫn còn có vẻ như sợ lạc ...Xe mình chạy tuyến Cẩm Lệ nhưng tới đâu lão cũng hỏi : " Chỗ ni chỗ mô ? "
Úy
trời ơi là trời ! Đúng là lão đang mang tâm sự của một " Anh khách lạ
đi lên đi xuống , may mà có tui ...đường còn dễ đi ..." Thoạt đầu mình
còn hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi ...Lưu Thần ,
Nguyễn Triệu ngày xưa lạc vào cảnh tiên đến khi trở về chẳng gặp ai quen
nữa bởi một ngày ở cõi tiên bằng cả năm ở hạ giới ...Lão bạn mình đi xa
mấy chục năm rồi , đợt trước có về thì cũng chỉ " lòng vòng đôi ba chỗ
thôi " bây giờ cứ tính sơ sơ một năm xứ tiên bằng năm năm cõi trần đi
thì lão cũng đã xa rời chốn cũ hơn trăm năm rồi ...trách nào lão chả " ngố lên ngố xuống " ...
Nghĩ
thì nghĩ vậy nhưng rồi lại nhớ đến câu " Thương người như thể thương
thân " huống hồ lão lại là bạn thiết của mình , thôi thì cũng phải "
hướng dẫn tận tình " chứ nếu không lão lại bảo thằng bạn già chơi xấu
...Vì vậy mình vừa lái xe vừa
huyên thiên : " Đây là Đò xu , đây là Metro , đây là cầu Cẩm lệ ..."
Miệng thì nói nhưng tay chân mắt mũi phải làm việc liên tục vì mấy chiếc
xe chở cát , taxi tải vẫn phóng bạt mạng và bóp còi ịnh ỏi ...Mình thì
hoàn toàn không biết trước chương trình nên đã chẳng kịp bảo dưỡng xe
...thắng trước thì hoàn toàn mất tác dụng , thắng sau thì phải đạp sâu
ơi là sâu nó mới có vẻ ăn ...chuyện này đúng là mình đã định đi sửa hôm
trước Tết nhưng mấy tiệm sửa xe nghỉ sớm quá , ra giêng thì bận ơi là
bận , chưa có đủ thời gian để mà ngồi chờ ...Vả lại mình cũng chỉ đi mấy
con đường loanh quanh thành phố nên cũng không vội ...ai dè ...Thôi thì cứ
chạy tốc độ vừa phải để cho lão bạn nhìn lại quê xưa cảnh cũ một chút
cũng được ...và cũng không nên thông báo cho hành khách biết là xe mình
trang bị bộ phanh của xe lửa kẻo khách hoang mang ...
Kể
ra thì hơi lâu chứ đoạn đường ĐN - TQ cũng chẳng phải hải giác thiên
nhai gì nên chỉ chừng 30 phút sau là hai đứa mình đã có mặt ở nhà Thanh
...Mẹ Thanh đang nấu bếp ...điều này nói lên rằng bà cụ vẫn khỏe mạnh ,
minh mẫn mặc dù đã gần 90 tuổi ...Đó là điều đáng mừng ...cuộc gặp gỡ diễn ra khá cảm động
nhưng vì là chuyện riêng tư nên mình không kể nhiều ...Sao đó một người
em trai của Thanh , hướng dẫn tụi mình ra mộ Thanh ...Mình thì không lạ
gì con đường quanh co khúc khuỷu dẫn ra nghĩa trang này nhưng B.Th. có
vẻ hơi bỡ ngỡ một chút rồi cũng nhanh chóng hòa nhập ...
Trên
đường về , mình chủ động đổi tuyến đường Hòa Cầm để bạn mình có dịp
nhìn lại những cảnh cũ như cầu Đỏ , ngã ba Hòa Cầm ...nhất là đoạn chợ
Phước Tường với những quán cà phê mà tụi mình hay ngồi ngày xưa ...B.
Th. có vẻ bồi hồi khi nhìn thấy những thay đổi và hình như cũng hơi mệt
nên mình đưa bạn ấy về nhà ...rồi chia tay ...
Chà uống cà phê với BT mà không réo đây với. Khi mô ngồi thì
ới cho một tiếng nghe. Đọc bài viết, rất trân trọng tình cảm
của các bạn đối với người bạn đã đi xa của mình. Sống đẹp
lắm ! Bèn có thơ rèng : Ân tình kể hết được sao Trường xưa bạn
cũ ai nào phôi pha.
Mình
vẫn đang muốn sắp xếp một cuộc gặp để các bạn " ngộ cố tri , hei bằng
hữu " nhưng thấy chưa thuận tiện vì chuyến này B.Thoại có nhiều việc nhà
cần giải quyết ...Để bạn ấy thư thả một tí đã bạn nhé ...Có lẽ bạn ấy
còn ở đây hơn tháng ...Mình vẫn luôn nghĩ đến việc này mà . Thân .