Làm cây thông đứng giữa trời mà reo .
Vì
thế khi nghe lời bài hát tôi đã có một sự đồng cảm ...nhưng đó chỉ là
một cảm nhận mơ hồ vì với số tuổi lúc ấy tôi chỉ là một cậu thanh niên
mới lớn , chưa va vấp , chưa đụng chạm , chưa tiếp xúc gì với cuộc đời
thực . Đối với tôi mọi sự đều còn ở phía trước ...Tôi không muốn đưa các
bạn về khoảng thời gian ấy trong bài viết này mà chỉ nhắc lại vài chi
tiết để minh họa cho một nụ cười như đã nói ở bài trước ." Cười lên đi
em ơi , cười để giấu những dòng lệ rơi ..." Đó là một kiểu cười gượng ,
một nụ cười buồn , một nụ cười chán nản ...diễn tả một sự bất lực trước
kiếp sống ...sự sợ hãi trước tha nhân giống như Sartre : " Địa ngục là
tha nhân " hoặc giống như những âm điệu phù thủy trong " Sombre dimanche
đã khiến nhiều thanh niên Pháp phải tự tử hàng loạt . Tôi không phải là
nhà phê bình văn học hay âm nhạc mà chỉ là người thưởng thức vì thế
những gì tôi cảm nhận khi thưởng thức chỉ là ý kiến riêng của tôi ...Thế
kỷ hai mươi là thế kỷ của bạo lực mà đỉnh điểm là hai cuộc chiến tranh
thế giới ...Tâm thức con người bị dồn nén khi phải sống trong cảnh bất
an thường trực , thân phận con người quá mong manh , sự sống sự chết gần
như không có lằn ranh rõ rệt chính vì thế nhiều nghệ sỉ đã tìm lối
thoát cho tinh thần mình bằng những sáng tác mà trong cái nhìn của
chúng ta bây giờ thì có thể chúng ta không chấp nhận được , chúng ta sẽ
cho rằng họ quá bi quan yếm thế ...Nếu các bạn đã đọc qua Erich Maria
Remarque với các tác phẩm như : Thời gian để sống và thời gian để chết ,
Phía Tây có gì lạ hay Bản du ca cuối cùng của loài người không còn đất
sống thì các bạn sẽ không hề ngạc nhiên khi thấy những cuộc chiến tranh
đã làm cho biết bao nhiêu giá trị con người bị phá sản ...Sự băng hoại
về đạo đức , những xung đột của lương tri và thời đại ...Homo homini
lupus ..(.Người là sói đối với người - tiếng La tinh ) ...Phần lớn con
người đã đứng trước ngõ cụt ...Trong Les jeux sont fait ( sự đã rồi )
Sartre đã mô tả về ngõ cụt Lague'ne'sie nơi mà người ta có thể tái tạo
những sự việc đã làm để sửa đổi lại nhưng cuối cùng vẫn bế tắc ...Đó là
một bế tắc không phải của cá nhân những triết gia , những nhạc sỉ ,
những nhà văn ...mà là một bế tắc của loài người ...Tôi xin lỗi đã hơi
dài giòng ở đây , cũng không phê phán hay biện hộ cho những nhà văn ,
nhạc sỉ , ca sỉ mà tôi đã nhắc đến trên đây ...Họ có quyền nói lên
tiếng nói của trái tim họ , tiếng nói của trái tim đang rỉ máu ...Cũng
không ca ngợi nụ cười họ đã và đang cười mà chỉ là sự thông cảm và thấu
hiểu...Nói như thế không có nghĩa là tôi muốn có một nụ cười giống như
vậy ở vào thời điểm này ...Đọc Như thị và đọc tiếp những cảm nhận của
bác sỉ Đỗ hồng Ngọc về Bát nhã tâm kinh tôi thích kiểu cười như vậy mặc
dù đó không phải là sách viết để cười ...Tôi cảm thấy mặc dù tôi không
cười nhưng tâm mình cảm thấy bình an ...Nụ cười không phải mở ra bằng
môi mà nụ cười lại nở sâu vào bên trong , thấm vào từng ngóc ngách của
tâm hồn mình , chữa lành những vết thương đang ung mủ trong trái tim
mình ...nụ cười của trí tuệ được soi sáng để nhận ra cái chân cái giả ,
cái thực cái hư ...không đón nhận cũng không chối bỏ ...Nụ cười ấy mới
chính là nụ cười ...Mong rằng các bạn và tôi sẽ có dịp gặp nhau để được
cùng cười như vậy trong năm mới này .
Ông đã chết tại nhà rất lâu hàng xóm mới phát hiện được.Một cái chết cô đơn và ...Hình như ông còn 1 bài nhạc rất hay nữa,để TN kiểm tra lại phải của ông không sẽ gởi tặng bạn.Đúng rồi ,đó là bản:"Hãy yêu như chưa yêu lần nào"
Trang này kẹt nhạc nền rồi,TN cho sang trang khác nhé.