( Câu thơ nghĩ đắn đo không viết ,
Viết đưa ai , ai biết mà đưa )
Nguyễn Khuyến
Thật
ra tôi đã trả lời ông bạn già rồi , nhưng nghĩ lại hình như nó vẫn còn
thiêu thiếu một chút gì , vì thế tôi viết thêm ở đây xem như phần bổ
sung ...Có lẽ đây chính là lời trần tình với dòng sông về nỗi lòng của
biển hay là lời bào chữa cho " Nỗi oan Thị Kính " mà ông bạn của tôi đã
vô tình gán cho tôi khi nện mấy câu : " .....Đừng mơ xuân muộn tình si ,
Mà e lỡ mộng người mê nửa vời ! "
Trời
ơi là trời , thật khổ thân tôi . Thú thực với các bạn nào tôi có mơ
mộng gì đâu ...
Dù chỉ võ vẽ dăm ba chữ thánh hiền nhưng tôi cũng biết thế nào là : " Bần tiện chi giao mạc khả vong , Tào khang chi thê bất khả hạ đường " có nghĩa là : " bạn bè từ lúc nghèo hèn thì không nên nghỉ chơi , .Vợ chồng từ lúc ăn mắm ăn muối thì không nên đưa vào viện dưỡng lão . Đại khái là phải có thủy có chung , có trước có sau . Bạn bè lỡ như nó không muốn chơi với mình nữa vì một lý do nào đó khó nói thì cũng nói khó cho nó chơi , nếu không thì cũng nên để cho nó nghỉ chơi với mình trước ...còn đối với đạo vợ chồng thì nếu không " tương kính như tân " thì cũng không nên " mày tao chi tớ " hoặc " yêu nhau trong sáng , phang nhau trong tối " nói theo kiểu nói của lớp trẻ bây giờ ...Tôi vốn không chủ trương " tề gia " theo chế độ gia trưởng nên không sợ xảy ra tình trạng lạm quyền cho rằng mình là đàn ông thì có quyền " năm thê bảy thiếp " hay ăn trở bữa mỗi khi " chán cơm thèm phở " ... Gia đình tôi vốn bình đẳng thứ thiệt nên mặc dù không dư dật về tiền bạc nhưng lại được dư tiếng cười , nói chung là "gì cũng cười " Có chuyện gì căng thẳng chúng tôi thường tìm cách " hì " một tiếng vậy là chuyện dở hóa hay , chuyện hung hóa kiết , chuyện lớn hóa nhỏ , chuyện nhỏ hóa chuyện nhỏ hơn ...Tóm lại chúng tôi biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau ...
Dù chỉ võ vẽ dăm ba chữ thánh hiền nhưng tôi cũng biết thế nào là : " Bần tiện chi giao mạc khả vong , Tào khang chi thê bất khả hạ đường " có nghĩa là : " bạn bè từ lúc nghèo hèn thì không nên nghỉ chơi , .Vợ chồng từ lúc ăn mắm ăn muối thì không nên đưa vào viện dưỡng lão . Đại khái là phải có thủy có chung , có trước có sau . Bạn bè lỡ như nó không muốn chơi với mình nữa vì một lý do nào đó khó nói thì cũng nói khó cho nó chơi , nếu không thì cũng nên để cho nó nghỉ chơi với mình trước ...còn đối với đạo vợ chồng thì nếu không " tương kính như tân " thì cũng không nên " mày tao chi tớ " hoặc " yêu nhau trong sáng , phang nhau trong tối " nói theo kiểu nói của lớp trẻ bây giờ ...Tôi vốn không chủ trương " tề gia " theo chế độ gia trưởng nên không sợ xảy ra tình trạng lạm quyền cho rằng mình là đàn ông thì có quyền " năm thê bảy thiếp " hay ăn trở bữa mỗi khi " chán cơm thèm phở " ... Gia đình tôi vốn bình đẳng thứ thiệt nên mặc dù không dư dật về tiền bạc nhưng lại được dư tiếng cười , nói chung là "gì cũng cười " Có chuyện gì căng thẳng chúng tôi thường tìm cách " hì " một tiếng vậy là chuyện dở hóa hay , chuyện hung hóa kiết , chuyện lớn hóa nhỏ , chuyện nhỏ hóa chuyện nhỏ hơn ...Tóm lại chúng tôi biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau ...
Nhưng
thôi , nói nhiều về chuyện nhà mình như vậy hình như cũng không nên vì
nó có vẻ quảng cáo tiếp thị quá ...Sở dĩ tôi phải nói ra như vậy là vì
tôi chỉ muốn phân trần với các bạn rằng tôi không hề có ý định vượt quá
cái lằn ranh đã được ngầm quy ước giống như một cái luật bất thành văn
trong gia đình để " đi ngang về tắt " như ông bạn già tôi đã lo lắng cho
tôi ...Thành thật mà nói , tôi rất cám ơn ông bạn ấy vì tôi biết sự lo
lắng thể hiện tình thương mà bạn ấy dành cho tôi và gia đình ...Bạn tôi
sợ tôi lạc bước giữa chốn giang hồ hiểm ác và tự mình đánh mất cái hạnh
phúc mà chúng tôi phải trầy vi tróc vẩy mới xây dựng được ...xin nghìn
lần cám ơn bạn ...
Thông
thường cái đám thi nhân nghệ sĩ nói chung đều có điểm yếu là " đa tình
,đa cảm " bởi vậy người xưa mới nói " Ta cũng nòi tình , thương người
đồng điệu " hoặc " Cái tình là cái chi chi , Dẫu chi chi cũng chi chi
với tình " nếu nói cho ra vẻ Hán rộng hoặc khí phách một chút thì " Anh hùng nan quá mỹ nhân quan "
và "Bao nhiêu chí lớn trong thiên hạ , Rót lại không đầy mắt mỹ nhân "
..v..v..Trong chuyện bên Tàu không thiếu những minh chứng cho việc này ,
nào là Kiệt , Trụ , rồi Lữ Bố , Đổng Trác cho đến Ngô phù Sai ...chuyện
bên Ta , bên Tây cũng không thiếu ...nhưng riêng tôi thì xin thưa thiệt
mặc dù hồi còn trẻ cũng thường bị cho là lãng mạn , ướt át nhưng từ khi
lập gia đình đến nay tôi vốn chăm chỉ hạt bột ," hay lam hay làm , thắt
lưng bó que , xắn váy quai cồng " cùng với bà xã luôn " lặn lội thân cò
trên quãng vắng , eo sèo mặt nước buổi đò đông " để mà kéo ba cái rờ
mọt chứ không hề dám lộn xộn ...Lỡ nói thì cũng phải nói luôn gì chứ cái
khoản liếc ngang liếc dọc thì tôi không chối bởi vì nếu tôi chối thì
cũng chẳng ai tin ...Trời sinh ra phụ nữ , nhất là phụ nữ đẹp là để làm
đẹp cuộc đời ...mình mà không biết thưởng thức những tác phẩm kỳ diệu
của tạo hóa thì xem như cũng là một cái tội nhưng liếc ngang liếc dọc
và đứng xa mà ngó thì cũng chẳng mất mát gì phải không các bạn .? Thỉnh
thoảng từ cái vị trí " đứng xa mà ngó " tôi cũng có nặn óc viết dăm bảy
câu thơ thơ thẩn thẩn rồi thì vứt đi , hoặc đốt để khỏi lọt vào tay bà
xã ...Một sự tế nhị cần thiết để bảo vệ hạnh phúc gia đình ...Rồi thì
càng ngày càng lớn tôi thấy những chuyện ấy cũng có vẻ phù phiếm trong
khi " Nỗi đời cay cực đương giơ vuốt , Cơm áo không đùa với khách thơ "
nên tôi quyết định : " Ném thư bút xuống dòng trôi nghiệt ngã ..." chỉ
tập trung giải bài toán " công làm việc ăn , công việc làm ăn , công ăn
việc làm ..." Một phần khác vì trong những giao tiếp của tôi thời ấy
hoặc ngay đến bạn bè cũng chẳng mấy ai quan tâm đến ba cái chuyện văn
thơ ...Thực tế cuộc sống vốn lạnh lùng và tàn nhẫn nên nếu có ai chịu
khó bỏ chút thì giờ thì cũng chỉ làm ít hớp cà phê , nói vài câu chuyện
với chủ đề chính là " cơm áo , gạo tiền " rồi thì chia tay , ai cày
ruộng nấy ...
Chính
giai đoạn ấy là lúc tôi thấm thía mấy câu của cụ Nguyễn Khuyến nhất : "
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết , Viết đưa ai , ai biết mà đưa " ...
Vì
thế đến khi công việc có phần tạm ổn , cơ duyên đưa đẩy khiến tôi tham
dự buổi họp mặt của cựu học sinh PCT , biết được blog của chspct6471 thì
tôi mới như trở về với chiếc nôi thời thơ ấu của mình ...nhưng điều
đáng buồn là tôi đã trở lại đó với dáng dấp của một lão già sáu mươi
...Thời gian đã bào mòn những nhuệ khí của đời mình ...Tôi đã bàng hoàng
nhận ra rằng mình đang bước vào chặng cuối của cuộc hành trình và thực
sự choáng ngợp bởi từng đợt sóng kỷ niệm ...liên tục vỗ vào tâm hồn mình
...Một cái gì đó thôi thúc tôi , lôi kéo tôi đến nỗi tôi không gượng
lại được ...Bạn bè cũ , trường xưa , thầy cô ...những khuôn mặt , những
hình ảnh , lá hoa , trời trăng , sông nước , khói mây ...Tất cả ùa về
làm ngập lụt linh hồn tôi ...Chính vào thời điểm tôi còn phân vân này
thì một số bạn bè và cả vợ tôi cũng động viên ...nên tôi đã chọn cách
viết để ký thác tâm sự ,nỗi lòng mình ...giải tỏa phần nào những nỗi
buồn ...thế thôi . Tôi không có tham vọng làm một nhà thơ , nhà văn hay
bất cứ nhà gì gì đi nữa ...Tôi chỉ là tôi , tôi chỉ muốn là tôi ... Gần đây tôi có đọc lại vài tác phẩm của Krishnamurti , mặc dù có rất nhiều điểm tôi không đồng ý với ông khi
ông trả lời những vấn nạn trong cuộc sống , nhưng tôi khoái quan điểm
sống của ông ...Chỉ có vậy . Vì thế trên blog này tôi chỉ viết để thỏa
mãn nhu cầu viết , viết cho vui ...Có thể cũng đã có một vài va chạm
hoặc hiểu lầm nào đó từ những ai đã đọc các bài viết của tôi nhưng quả
tình tôi không cố ý , nếu các bạn trách thì tôi xin thành thật xin lỗi
...Tôi rất cố gắng tránh né để không làm thương tổn đến bất cứ ai nên
thường chọn các chủ đề về bản thân mình bởi vì tôi cũng đã vô tình gặp
những blog mà người ta bôi nhọ nhau hoặc phê phán nhau một cách quá đáng
...Tôi không thích thế và cũng không muốn dùng blog của mình vào một
mục đích nào khác ... Tôi mong rằng các bạn sẽ hiểu cho tôi ...Trở lại
với những chuyện mây trời khói núi , những chuyện " tình si , xuân muộn "
tôi xin được phép biểu lộ sự cám ơn với người bạn của tôi ...Và cũng
xin bạn hãy yên tâm . Tôi đã thực sự trưởng thành ...Tình yêu ...Đó là
tất cả những gì tôi có trên đời này vì thế tôi không muốn đánh mất nó đi
vì bất cứ điều gì ...
Thực ra chỉ cà khịa khơi khơi thôi chứ cũng chẳng có ý chi. Tui thách, đố cha nội dám; chứ đừng nói chi là muốn; chỉ sợ những e ấp bâng quơ kia làm nhiều người hiểu sai ý thì đâm quờ quạng, sinh chuyện chẳng hay không chừng. Tâm sự dẫu cả bầu nhưng năm bảy nẻo để giải bày. Khoái và mơ là 2 điều khác biệt phải không bạn mình? Hehe
Thôi thì cứ thử thả trôi theo dòng nước xem ra đến biển nào để quay về tâm sự với dòng sông. Thử xem!