Thu tàn trên ngọn sầu đông ,
Trong chiều trở lại... dòng sông... quê nhà .
Bao nhiêu năm ...đã rời xa ,
Đường quê ...cũng nhận không ra bước mình .
Ngập ngừng... giữa bãi dâu xanh ,
Nghe con tu hú gọi tình vu vơ .
Đâu còn gì nữa mà mơ ,
Tóc xanh ngày ấy... bây giờ trắng phau .
Nắng chiều ...vàng sắc hoa ngâu ,
Khu vườn hờ hững quên chào người quen.
NgânPCT at 11/30/2011 11:11 pm
Quả đúng như thầy HD đã ghi.."tình yêu là giai đoạn thi ca, còn hôn nhân là giai đoạn văn xuôi.." bạn tôi đã và đang sống lại mạnh mẽ không chỉ từ "Thương tặng một kiếp hoa" đến "Một thoáng ngậm ngùi" mà khắp ở mọi nơi mọi chỗ, từ chỗ Kế môn đến chốn Hà Tân đại sư và nhiều nhiều nữa. Có đây là lần đầu trở lại quê nhà sau hơn 50 năm xa cách mà ngậm ngùi thoáng hiện. Hay ngậm ngùi không phải tình riêng mà vì không còn được mơ vì đã bạc mái đầu và sự hờ hững của vườn xưa. Nhưng mà lạ lắm, nếu cứ y như HD đã viết mình nghĩ tình yêu ở giai đoạn cuối đời hạnh phúc thì hoặc là sung mãn đến tàn hơi hay yêu vợ như Thiền Đăng.".Răng..A-Di-ĐàNẵng" nhưng sao lại buồn ray rức dữ vậy hè? Hay là: Phải thân làm kiếp nhã tằm Tơ vương chưa dứt trăm năm vẫn tìm
cao at 12/01/2011 01:09 pm
Trót sinh ra ở trên đời ,
Nặng tình với cả kiếp người đảo điên .
Bạn bè từ lúc hữu duyên ,
Vẫn oằn vai gánh... lụy phiền đa mang .
Huống chi thế sự muôn vàn ,
Nỗi đau như thể trường giang dặm dài .
Thương đời , thương gió , thương mây ,
Thương em thương cả lưu đày , tồn vong .
Cuối đời ... cập bến hư không ,
Vẫn thương... nên giọt lệ lòng mãi tuôn .
cao at 12/01/2011 01:09 pm
Trót sinh ra ở trên đời ,
Nặng tình với cả kiếp người đảo điên .
Bạn bè từ lúc hữu duyên ,
Vẫn oằn vai gánh... lụy phiền đa mang .
Huống chi thế sự muôn vàn ,
Nỗi đau như thể trường giang dặm dài .
Thương đời , thương gió , thương mây ,
Thương em thương cả lưu đày , tồn vong .
Cuối đời ... cập bến hư không ,
Vẫn thương... nên giọt lệ lòng mãi tuôn .