Nhắc đến hai chữ " triết học " tôi lại nhớ đến một câu chuyện khi còn học ở Đại học văn khoa , bạn bè tôi lúc ấy thường kể về một câu chuyện mà mỗi khi nghĩ đến tôi lại rất xúc động . Đó là câu chuyện về cái chết của thi sỉ Đông Hồ ...do một anh sinh viên lúc ấy học hơn tôi 2 lớp kể lại :
" Sinh viên học chứng chỉ văn học quốc âm lại được học với thầy. 10 giờ sáng 25-3-1969, thầy dạy chúng tôi tại giảng đường 4. Như thường lệ, thầy dành khoảng một phân tư giờ học chính để nói về đạo lý thầy trò. Rồi thầy nói về cách ngắm nhìn và cảm nhận cuộc sống, kể lại những chuyện xưa cũ trong kho ký ức của một danh sĩ đất Hà Tiên.
Ngoài hành lang giảng đường bấy giờ bỗng có vài tà áo dài màu lướt qua. Thầy nhìn ra và chợt vỗ tay lên trán: “Các con trai, con gái của thầy có biết chủ nhật vừa qua, ngày mồng sáu tháng hai là ngày gì không? Đó là ngày kỷ niệm Hai Bà Trưng...”.
Ngưng một lát, thầy nói tiếp: “Từ xưa đến nay thơ vịnh hai bà rất nhiều, nhưng thầy chỉ thấy có bài Trưng Nữ Vương trong tập Tiếng vọng sông Ngân của Ngân Giang nữ sĩ là cảm động nhất. Thầy còn nhớ bốn câu cuối:
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi điện ngọc bơ vơ quá
Chênh chếch trăng tà bóng lẻ soi
Nói đến Hai Bà Trưng ai cũng nhắc đến thù nhà nợ nước, nhưng không mấy ai nói đến cảnh cô lẻ của người đàn bà không chồng với vành khăn tang bơ vơ đơn chiếc ở chốn cung vàng điện ngọc...”.
Thầy vẫn đứng trên bục gỗ cao giọng đọc lại bốn câu thơ lần nữa trong sự xúc cảm đến tột độ. Câu thơ cuối vừa dứt, chợt thầy loạng choạng vịn tay vào mép bàn. Đám sinh viên nháo nhào lên đỡ thầy, sau đó đưa thầy vào bệnh viện nhưng đã quá trễ... Đến 19 giờ cùng ngày, thầy đã vĩnh viễn đi vào cõi thơ của riêng mình. "
Sở dĩ tôi nhắc đến câu chuyện cảm động này là vì ngày 8 tháng 3 vốn là ngày dành cho phụ nữ mà Hai bà Trưng chính là những người phụ nữ đầu tiên đã viết nên những trang sử vẻ vang cho đất nước ...Phụ nữ chúng ta có quyền tự hào vì điều đó , cũng như có quyền tự hào vì những lời khẳng khái của bà Triệu :
Năm 19 tuổi, đáp lời người hỏi bà về việc chồng con, Bà Triệu nói:
" Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người! "
Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua , những người phụ nữ kiên trung ấy đã trở về cát bụi nhưng cái anh linh và thần khí ấy vẫn còn mãi với núi sông và phải chăng cũng chính nhờ có các vị ấy mà phụ nữ VN của chúng ta bây giờ mới còn được những ngày bình yên để đón nhận những lẵng hoa , những bó hoa từ chồng , con hay người tình ...Chúng ta đang sống trong một thời đại khác , đang thụ hưởng và sử dụng hàng ngàn hàng vạn tiện nghi và phương tiện sống hiện đại ...Không biết có ai nghĩ rằng : Đoá hoa vĩnh cửu chính là những đoá hoa sẽ nở trong lòng chúng ta qua cách đối nhân xử thế , qua lời ăn tiếng nói , qua tình yêu thương của các bạn đối với cha mẹ , chồng con , em cháu ....và xa hơn là cả với đồng loại ...Ước mong sao người phụ nữ Việt luôn biết trân trọng những giá trị thực của mình ...những giá trị không thể chỉnh sửa bằng dao kéo , bằng các loại kem phấn đắt tiền ...Ước mong sao những nàng Kiều hiện đại không cần phải nhảy xuống sông " Tiền , đường " ...những cô thôn nữ không cần phải lấy chồng xa qua đến tận Đài Loan , Hàn Quốc , Trung Quốc... để cha mẹ các cô ấy còn được " Có bát canh cần nó cũng mang cho " ....Ước mong sao những nàng Phan kim Liên trong Truyện Kim bình mai chỉ là những nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết mà không hề có chỗ đứng trong cuộc đời thực ...Và càng ước mong sao những câu chuyện về các đấng trượng phu " chẳng bao giờ đánh phụ nữ dù bằng một cành hoa " mà có thể tưới xăng vào vợ , hoặc bạn tình rồi châm lửa và cả những gã đàn ông thô bỉ dám thuê cả bạn cưỡng hiếp vợ vì sợ phải chia của nếu ly dị ấy chỉ là những chuyện phịa ...Ước mong thì nhiều nhưng không biết rằng ông Trời sẽ " duyệt chi " được bao nhiêu nên tôi cũng chỉ dám ước mong có thế ...Và tất nhiên không thể không nói một lời chúc tụng cho phải phép bởi vì dù sao đi nữa hôm nay cũng là ngày phụ nữ , mồng 8 tháng 3 ...Xin thành thật chúc mừng tất cả những người phụ nữ trên đời này , bất kể da trắng , da đen , da vàng , da đỏ ...Chúc quí vị luôn đáng yêu trong mắt những người quí vị yêu và những người yêu quí vị ...Chúc quí vị một ngày hạnh phúc trọn vẹn ....Riêng đối với các bạn , các em , các cháu mà tôi đã quen biết trên blog này tôi xin nhân hai lần lời chúc nói trên bởi vì dù sao thì cũng " thừa trong nhà mới ra người ngoài " mà ...Để kết thúc tôi xin có lời nhắn riêng với cháu VĐT ...Nói thì nói vậy chứ cháu đừng lo ...Bây giờ chú đi mua hoa đây ...Có điều chú phải nói trước là chú sẽ không mua hoa đắt tiền vì chú biết chắc rằng cô sẽ " hoa mắt " và lúc ấy dù chú có " ba hoa " đến mấy thì cô cũng sẽ không tha cho chú về cái tội hoang phí ....Hi hi ...
Chúc Chú ngày lễ thật vui .
Trả lờiXóaCháu đã đọc xong mấy chữ trên tấm thiệp chưa . Đó là lời cầu chúc thành thật của chú dành cho cháu đó . Thân mến .
XóaHì hì. Chú làm cháu hơi bất ngờ và phải nói là vui, vui vô cùng.
Trả lờiXóaBài viết dí dỏm , nhưng rất khéo léo lồng vào những lịch sử bà Trưng, Bà Triệu, để cho những thế hệ mai sau nhìn vào đó làm gương.
Và cái này đúng vô cùng chú ạ, dù phụ nữ có thành công thế nào, mà không có một bồ vai để tựa nương thì xem như...
Chú ơi, một bông là đủ tặng cô rồi chú hén.
Chúc cô chú một 8/3 sum vầy cùng con cháu, chú nha.
Hôm nay mới là ngày 7 tháng 3 mà đã thấy cháu tôi vui vô cùng rồi ...Vậy thì chú chỉ biết chúc cháu và gia đình ngày mai sẽ vui nhiều lần vô cùng nữa nhé ...
XóaCám ơn cháu về lời chúc nhé .
Đọc lại vẫn thấy thú vị như lần đọc đầu chú ui.
Trả lờiXóathực ra, có hay không ngày này, thì cháu cũng vậy thui hà, nhỏ lớn chưa ai tặng bông cho cháu ngày này hay lễ tình nhân, hay sinh nhật gì cả. bông vạn thọ cũng hông có nữa. Hic hic . Nên qua nhà chú mà chú cho đọc ké, nghe chúc chúc dzầy là cười toe toét roài. Hì hì
tự dưng đọc thấy thương người thầy ấy quá chú ui !
cháu sang thăm cô chú chút xíu. Không cần chúc cũng biết cô sẽ vui thế nào trong ngày đặc biệt 8/3 sắp tới rùi.
Cháu mong cô chú khỏe mạnh, vui vẻ thiệt nhiều, nha chú !
Cám ơn cháu . Cháu của chú nói nghe tội nghiệp chưa ...Vậy là chắc chú phải tặng cháu một bó hoa thiệt to mới được . Tiếc là blogspot không cho gởi hoa trong lời còm như bên yahoo ...thôi thì chú cứ treo ở cửa nhà chú . Cháu ghé mang về mà cắm nghe .
Xóa