( Bài thơ kỷ niệm 40 năm ngày rời trường )
Bốn mươi năm lưu lạc mấy khung trời
Về nằm lại trong tao nôi dĩ vãng .
An nhiên ngủ giữa thâm tình bè bạn
Ta nghe ta ..rực sáng ...giấc thiên thần ...
Hoàng Dục đây rồi ...kia Thuận ... kìa Ngân
Kiện ,Thứ ,Tư , Ân...mắt quầng ngấn lệ
Cùng quay lại tìm nhau thời tuổi trẻ ,
Trót hư hao sau hưng phế ,thăng trầm
Kỷ niệm quay về ,không chỉ dư âm
Mà là sóng ,sóng âm thầm giục giã
Tình dâng mãi như thuỷ triều biển cả ,
Những cõi hồn băng giá ... chợt bừng vui
Kể nhau nghe những năm tháng qua rồi
Những luân lạc,nổi trôi và mất mát,
Kẻ ở lại , ánh mắt buồn vướng vất ,
Người ra đi ,quay quắt một phương về
Bốn mươi năm ... đời sống quá nhiêu khê
Khi trở lại còn e là mộng ảo.
Mùa hè 1971, ngày ra trường, cùng với vận nước nổi trôi, chúng ta như một đàn chim non tung bay lên, đi khắp bốn phương trời. Trong những đoạn đường đời nổi trôi của tuổi trẻ, dù khó khăn, bận rộn nhưng không lúc nào chúng ta quên ngôi trường xưa.
Trả lờiXóaCảm ơn các Thầy Cô đã truyền dạy cho những kiến thức lúc nào cũng hửu ích. Cảm ơn ngôi trường Phan Châu Trinh thân yêu đã bảo bọc chúng ta trong suốt 7 năm trời. Cảm ơn những cây phượng đỏ và những quán cà phê nhỏ đã cho ta những kỷ niệm tuyệt vời. Những hình ành thân yêu này vẩn còn in đậm vào ký ức của những chàng trai “già“ ở độ lục tuần ngày nay chân bước đi nhưng cứ ngoái nhìn về quá khứ thân thương.
Một thoáng về trời cũ,
Kỹ niệm nào khó quên,
Ân tình xưa níu kéo,
Dòng sông đời mênh mông.
Thưa các bạn thời gian còn lại của mỗi chúng ta ngày một ngắn đi, nợ áo cơm có lẻ cũng đã vơi đi rất nhiều. Dù xa trường đã bao năm qua và cuộc đời của mỗi chúng ta có lẻ đã trải qua biết bao dâu bể, thăng trầm, dầu thời gian có lạnh lùng gõ nhịp cho đời sống dần trôi nhưng kỹ niệm vẫn mãi là một hiện diện thường trực trong cuộc sống, nhất là những kỹ niệm thân thương của những năm tháng dưới mái trường Phan Châu Trinh luôn mãi nằm trong một góc cùng khuất nào đó trong tâm tưởng. Và chính những kỹ niệm nầy là những réo gọi âm thầm để chúng ta tìm về với nhau. Tất cả mọi thứ rồi sẽ theo thời gian đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng vui biết bao khi chúng ta vẫn có dịp gặp nhau trong thế giới "ảo" nầy để nhớ về kỷ niệm một thời học sinh ngày củ.
Trần Cảnh Thuận
Lâu lắm rồi mới được đọc một lời còm " đã " như vậy từ ông bạn già nhà mình .Chắc phải xin phép ông bạn để mình xếp vào bộ sưu tập " Những lá thư quý báu của bằng hữu " làm hành trang cho đoạn cuối cuộc đời ước chừng trên dưới ba mươi năm nữa là về tới đích ...Mình không dám thay mặt cho thầy cô cũng không dám thay mặt cho trường nhưng có thể mình sẽ thay mặt cho cây phượng ở góc trường và toàn bộ các cây sao , cây dương liễu hiện còn có mặt tại sân trường để chuyển lời cám ơn của bạn ...Và cũng thành thật cám ơn bạn vẫn còn lưu giữ những hình ảnh thân yêu ấy trong những ngăn ký ức ...Thật vậy bạn ơi , mỗi ngày đi qua rồi sẽ trở thành kỷ niệm , nhớ hôm nào mình khao khát được gặp nhau ...gặp nhau rồi lại chia tay mỗi đứa về một phương trời ...Nỗi khao khát và cả niềm vui hội ngộ ấy bây giờ cũng đã trở thành kỷ niệm ...nhưng biết làm sao bây giờ ...Đôi khi chỉ cần biết rằng những lão bạn già của mình vẫn đang yên vui ở một nơi nào đó trên quả địa cầu này là mình đã cảm thấy vui rồi ...Chỉ vậy thôi ...Rất may là mình đã lưu được hình ảnh của cả gia đình bạn vào máy tính để thỉnh thoảng click vào là xem được thôi . Chúc bạn và gia đình an vui ...Hình như bên ấy bây giờ còn lạnh lắm phải không ?
Xóa