Translate

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

KÝ ỨC BUỒN ...

       
                                               


                                         


                                             
1.--Vậy là cuối cùng chúng tôi cũng đã hoàn tất được cái bổn phận của con cháu đối với bà nội tôi ...đưa hài cốt bà quay về với quê hương bản quán , nằm bên cạnh ông nội và những cô chú đã quá cố của tôi ...Hai mươi ba năm nội tôi đã tạm gởi thân tại nghĩa trang Gò Cà , bên những người xa lạ ...tôi biết nội cũng chẳng bao giờ trách móc gì tôi bởi vì điều kiện kinh tế của gia đình chúng tôi hồi ấy còn quá eo hẹp ...Nội đã cùng với vợ chồng chúng tôi và ba má , mấy đứa em tôi ... trải qua những ngày mưa gió , nước ngập phải chồng hai lớp giường mới có chỗ cho nội nằm ...Những ngày tôi dầm mưa , kẹp chiếc bao cát xuống chợ đi mua chịu các loại thực phẩm vì hàng sản xuất ra bán không được ...Nội không hề đòi hỏi gì cả vì chút ít trầu cau chúng tôi mua cho nội hằng ngày cũng chẳng phải là điều gì to tát , lớn lao ...Chỉ tiếc là khi tôi cố gắng nâng cấp được cái nền nhà để nội có một chỗ ngủ cao ráo , mát mẻ thì nội lại chẳng còn ở với chúng tôi thêm được bao lâu nữa ....Nội đã rời bỏ chúng tôi để về nằm quạnh hiu trên vùng núi đồi đất đỏ Gò Cà từ đó đến nay ...Hai mươi ba năm ...? Cuộc sống chúng tôi đã trải qua nhiều thay đổi , thăng trầm ...Có những lúc tôi tưởng chừng mình đã ngã gục và sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được cái tâm nguyện mà chúng tôi thầm hẹn với chính mình rằng sẽ có một ngày chúng con đưa nội về với quê hương ...Nơi có gốc ổi mà nội thường leo lên hái trái ném xuống cho tôi nhặt bỏ vào rổ rồi sau đó nội đem ra chợ bán để " mua xí cá dụn cho thằng Thông ăn " Nội nói : " Mẹ ổ mi ...cái thèng kén en ...không en mắm được ..." 

                                                 


2.--Người phu đào huyệt vung chiếc búa tạ vào tấm bia đúc bằng xi măng để bắt đầu việc bốc dỡ hài cốt ...Những mảng xi măng rơi xuống lả tả ...Những con số được kẻ bằng sơn đỏ rơi xuống ...1990 ... 108 tuổi , từng chữ số nát vụn ra , tan vỡ ...kể ra thì cũng đúng thôi vì nó không còn hợp thời nữa ...108 cộng với 23 ...bây giờ đã thành 131 ...và số 1990 bây giờ đã thành 2013 ...Những nhát cuốc tiếp theo khiến tôi như nghẹn thở ...Tôi hiểu rằng còn rất lâu lắm mới đến độ sâu đang vùi lấp thân xác nội nhưng vẫn cảm thấy lo lắng ...:hồi hộp ... Cũng may ngày hôm nay trời không nắng ...Để bớt căng thẳng tôi phóng tầm mắt nhìn quanh khu vực nghĩa trang , hàng ngàn ngôi mộ san sát nhau với nhiều kích cỡ , nhiều dạng bia , phần lớn là những bia mộ mới ...những cây thánh giá , những pho tượng Phật đứng cạnh  nhau rồi những nhà mồ bằng đá mài , những nhà mồ đúc bê tông lát gạch men sáng bóng đứng hiên ngang phủ bóng xuống những nấm mồ đất chỉ có tấm bia ghi những dòng chữ nguệch ngoạc về tên người chết  , ngày sinh , ngày mất và tên người lo việc mai táng ...Người thanh niên trưởng toán phu bốc mộ vốn là dân chuyên nghiệp chỉ vào một cái hố nhỏ đã lấp sơ sài  hình như đã được di dời trước đó mấy hôm và nói với người thợ chính ...đã đứng tuổi : " Anh Hai biết không ...chỉ chừng đó thôi mà người ta đòi đổi em một chiếc Wave Tàu nhưng em chưa đồng ý ..." Tôi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ và thầm ước lượng diện tích mảnh đất chỉ chừng 2 mét vuông ,tự nhủ : " Như vậy một mét vuông có giá khoảng trên 5 triệu ...Thì ra cái việc chết cũng khá tốn kém ..." Người ta thường bảo " Chết là hết " nhưng hình như đó chỉ là cách nói để tự trấn an ...Thế giới của nơi an nghỉ cuối cùng này cũng có những quy luật riêng của nó , cũng có kẻ giàu người nghèo , có đẳng cấp của quan chức và thứ dân ...Nó không bình đẳng như tôi vẫn tưởng ...Hèn chi báo chí đã đưa tin về những ngôi mộ mấy trăm tỷ đồng ...những lăng mộ nguy nga tráng lệ chẳng khác gì lăng mộ vua chúa thời xưa ...Xét về khía cạnh đạo lý  thì việc này cũng không thể phê phán được ...Mỗi người có quyền sử dụng đồng tiền họ kiếm được theo ý thích của họ  ...Có những trường hợp người sống muốn tỏ lòng biết ơn cha mẹ , ông bà , hoặc bày tỏ tình thương yêu đối với người họ không còn được đáp đền ơn nghĩa hay tình cảm ...Có thể cho rằng đó là một nỗ lực để lưu giữ dấu vết  sự tồn tại của người thân họ trên cõi đời này ...Nhiều người Âu Mỹ thì lại thích dùng những tài sản lớn của họ để phục vụ cho những công tác từ thiện như xây bệnh viện , trường học hoặc các công trình nghiên cứu khoa học phục vụ nhân loại như Chuck Ferry , như Bill Gate chẳng hạn ...Có lẽ xuất phát từ những cách suy nghĩ và tập quán xã hội khác nhau ...Ai đúng ai sai ? Tôi không thể và cũng không có thời gian đi tìm câu trả lời ...


     
                                              

3.-- Xa rất xa là những ngọn đồi đất đỏ ...Tôi ngoái nhìn lại phía sau  tìm một hình ảnh nào có v đáng nhớ để chụp một tấm hình nhưng chỉ thấy lố nhố những mộ bia và cây cỏ ...Trong khi đó ông Hai , thợ bốc mộ đang kéo căng những sợi dây cao su để buộc chiếc quách chứa hài cốt nội tôi vào chiếc Daehan của tôi : " Anh đi tới núi cũng không hề chi ...Tui đã cột như ri mà chạy tới Quế Sơn rồi " Tôi gật đầu cám ơn ...Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ còn trở lại nơi đây nữa ...Sự ràng buộc duy nhất của tôi đối với nơi này đã cắt đứt ...

Chất bột đen pha lẫn với cát trắng giữa những sợi tua còn sót lại của tấm chăn bông ngày tẩn liệm nội tôi chính là những gì còn lại của một cuộc đời , một số mệnh trường thọ đến 108 năm ...Nội tôi đó , con sẽ đưa nội về bằng chiếc xe máy cũ kỹ này lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng vì suốt cả đời nội ngày xưa nội chưa một lần ngồi xe máy ...chưa một lần con chở nội ...Chỉ có nội dắt tay con khi  hai bà cháu mình đi chợ Phú Bông ...Nội biết con rất thèm ăn dừa miếng ..( những trái dừa khô được chẻ thành 6 hoặc 8 miếng ngâm trong nước lạnh để cơm dừa được trắng ) nên lần nào nội cũng mua cho con một đồng ( tiền kẽm thời ĐI CH ) ...Vị dừa béo béo ,bùi bùi , ngọt ngọt ...như vẫn còn đọng trong cổ họng con bây giờ ...Cả đến những lần nội chan canh cho con : " Ráng en một miếng ...mi kén en quá nên ròm ... Canh ngọt lủng nồi lủng trả mà con...."
Cũng may nội không biết con bị xe đụng gãy mấy cái xương sườn năm ngoái chứ nếu không chắc nội lo lắm phải không? Nội đừng buồn ...Bây giờ con cũng già rồi nội ơi !

Bài đọc thêm : Thăm mả cũ bên đường       Tản Đà .

 Chơi lâu, nhớ quê về thăm nhà,
Đường xa, người vắng, bóng chiều tà.
Một dãy lau cao làn gió chạy,
Mấy cây thưa lá sắc vàng pha.

Ngoài xe trơ một đống đất đỏ,
Hang hốc đùn trên đám cỏ gà.
Người nằm dưới mả, ai ai đó,
Biết có quê đây, hay vùng xa?

Hay là thuở trước kẻ cung đao,
Hám đạn, liều tên, quyết mũi dao.
Cửa nhà xa cách, vợ con khuất,
Da ngựa
  gói bỏ lâu ngày cao?

Hay là thuở trước kẻ văn chương,
Chen hội công danh nhỡ lạc đường.
Tài cao, phận thấp, chí khí uất,
Giang hồ mê chơi, quên quê hương?

Hay là thuở trước khách hồng nhan,
Sắc sảo khôn ngoan trời đất ghen.
Phong trần xui gặp bước lưu lạc,
Đầu xanh theo một chuyến xuân tàn?

Hay là thuở trước khách phong lưu,
Vợ con đàn hạc, đề huề theo.
Quan san xa lạ, đường lối khó,
Ma thiêng nước độc, phong sương nhiều?

Hay là thuở trước bậc tài danh,
Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh.
Giận duyên tủi phận hờn ân ái,
Đất khách nhờ chôn một khối tình?

Suối vàng sâu thẳm biết là ai,
Mả cũ không ai kẻ đoái hoài.
Trải bao ngày tháng trơ trơ đó,
Mưa dầu nắng dãi, trăng mờ soi.

Ấy thực quê hương con người ta,
Dặn bảo trên đường những khách qua
Có tiếng khóc oe thời có thế,
Trăm năm ai lại biết ai mà!

17 nhận xét:

  1. Chất bột đen pha lẫn với cát trắng giữa những sợi tua còn sót lại của tấm chăn bông ngày tẩn liệm nội tôi chính là những gì còn lại của một số mệnh trường thọ đến 108 năm ...Nội tôi đó , con sẽ đưa nội về bằng chiếc xe máy cũ kỹ này lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng vì suốt cả đời nội ngày xưa nội chưa một lần ngồi xe máy ...chưa một lần con chở nội ...Chỉ có nội dắt tay con khi hai bà cháu mình đi chợ Phú Bông ...Nội biết con rất thèm ăn dừa miếng ..( những trái dừa khô được chẻ thành 6 hoặc 8 miếng ngâm trong nước lạnh để cơm dừa được trắng ) nên lần nào nội cũng mua cho con một đồng ( tiền kẽm thời Đệ I CH ) ...Vị dừa béo béo ,bùi bùi , ngọt ngọt ...như vẫn còn đọng trong cổ họng con bây giờ ...Cả đến những lần nội chan canh cho con : " Ráng en một miếng ...mi kén en quá nên ròm ... Canh ngọt lủng nồi lủng trả mà con...."

    Cháu đọc đoạn này mà khóc. Cháu nhớ nội cháu quá chú ơi !
    Biết rằng nơi ấy ai cũng sẽ đi qua, nhưng, chỉ nghĩ thôi đã sợ.
    Cháu chia sẻ cùng chú niềm vui đưa được bà về quê hương, cháu còn nhỏ , cháu chưa hiểu hết được ý nghĩa của việc này. Nhưng qua bài chú viết, cháu phần nào mường tượng được.
    Nội chú thọ 108 tuổi, chú là phải thọ...200 lun nha chú !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tội nghiệp cháu tôi .Chú xin lỗi đã làm cháu khóc và cám ơn cháu đã chia sẻ , đồng cảm ...Đáng lẽ chú chụp một tấm hình về ngôi mộ mới nhưng hôm ấy khi vừa lắp xong mộ và dựng tấm bia đá vừa xong thì trời bổng đổ mưa lớn nên chú không chụp được . Vả lại cũng gần đến ngày thanh minh ( chạp mả ) nên có lẽ đến lúc ấy chú sẽ chụp và chèn sau ...Mỗi lần về quê hơi vất vả và phải sắp xếp công việc nên mong cháu thông cảm ...Ngày hôm qua gia đình chú mới hoàn tất khâu cuối là tạ mộ nên chú mới viết bài này để ghi lại ...Chú không hề mê tín dị đoan nhưng lại rất tôn trọng những thuần phong mỹ tục của dân tộc Việt ...Chính những mỹ tục làm cho đời sống tâm linh của con người thêm phong phú và giúp duy trì những chuẩn mực đạo đức chứ không phải do những lý thuyết suông . Ngược lại những hủ tục sẽ làm triệt tiêu tất cả mọi giá trị và phá huỷ đạo đức ...Đó chính là hai mặt của một vấn đề ...Thế nhưng thật không dễ để phân biệt được đâu là mỹ tục và hủ tục bởi vì hiện nay người ta đã trộn lẫn chúng vào nhau ....Chú nói thế có khó hiểu lắm không cháu ?

      Xóa
    2. Không, cháu hiểu mà. Hủ tục theo cháu nôm na đại loại cũng là một tục lệ từ xưa nhưng hủ lậu quá, còn mỹ tục thì đơn giản là một tập tục đẹp như cưới hỏi thì phải có quả, có trầu cau, ma chay thì con trai phải đeo vòng...kêu bằng cái gì con hổng biết nữa trên đầu đ1o chú...
      Cháu nghĩ vậy đó, nên chắc là ..hiểu chú hén !

      Xóa
    3. Vậy là cháu mới giảng nghĩa đen thôi ...Muốn phân loại mỹ tục và hủ tục không đơn giản như cháu nói đâu ...Cái vòng rơm trên đầu người ta gọi là dây rơm mũ bạc , thường do con trai trưởng và cháu đích tôn đội khi cử hành lễ tang ...Điều chú muốn nói không phải ở những chi tiết này mà vì hiện nay do lợi nhuận , mù quáng hoặc do háo danh mà người ta đã vẽ thêm nhiều nghi thức rất khó coi ...Các lễ hội chẳng hạn , cháu theo dõi báo chí cũng biết mà ...Nhưng nói chuyện này dài giòng lắm .Nếu cháu muốn tìm hiểu thêm thì có thể đọc các sách về Việt nam phong tục của Phan kế Bính hoặc của Toan Ánh .

      Xóa
    4. hì hì, cháu ít đọc sách lắm. Sáng cháu dậy sơm, chạy qua nhà mấy chú bác anh chị bạn bè ở đây nghía chút là hết giờ rùi. Chú có thương thì chú viết bài nào sơ sơ cho cháu đọc cho dễ hiểu đi chú. chứ mấy sách đó viết nhiều quá, chắc cháu đọc hổng nỗi. Chú viết vừa gọn, vừa hài , vừa duyên duyên, nên cháu đọc dễ hiểu, dễ nhớ hơn . Nha chú !

      Xóa
  2. sớm mơi ,cháu sang thăm nhỏ bạn Thuỳ của cháu thì thấy nhỏ lấy xe đạp ton ton đi đâu rồi .Cháu theo miết đấu xe sang tận nơi này á .Thì ra nhỏ đó ngồi đọc bài của Chú rồi nhớ bà Nội của nhỏ mà ngồi thút thít ở đây .Chắc Chú phải cơi cái nền cao hơn chút nữa quá .tại bây chừ hỏng phải chỉ có nhỏ đó ngưồi híc híc mà cháu đây cũng nhớ bà nội của cháu luôn nè .Thương quá những người nội cưng từng người cháu .Cuộc sống dẫu có khó khăn ,còn nghèo ...Nhưng tình thương của nội đâu có nghèo bao giờ hén Chú .
    Mừng Chú đã đưa được tro cốt Nội của Chú về quê hương bản quán mà nghỉ ngơi với ông bà .Cháu chúc Chú luôn khoẻ mạnh và trường thọ để viết những bài viết thật đượm đầy tình yêu thương quê nhà cho tụi cháu sang đọc và học hỏi nhen Chú.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chú vô cùng cám ơn cuộc đời và cám ơn thế giới mạng này đã tạo cơ hội cho chú có được hai cô cháu quý là cháu và bạn cháu VĐT ...Dù chú cháu chúng ta chỉ chia sẻ dăm ba bài viết và những câu bình ngắn nhưng chú vẫn cảm thấy rất vui giống như đang nghe các cháu nói chuyện . Có những lúc vào trang các cháu chỉ cần nghe các cháu trò chuyện với nhau chú cũng thấy thú vị và yên tâm ...Chú hơi băn khoăn về cháu vì cháu ở xa xứ ít có điều kiện tiếp xúc với bạn bè như cháu Thuỳ vì thế khi thấy cháu vui thì chú cũng vui . Chúc cháu và Titi khoẻ mạnh vui tươi nhé .

      Xóa
  3. Sống ở - Thác về. Rứa là các bác đã làm tròn đạo hiếu rồi.
    Xin chúc mừng đại gia đình bác Cao Thông!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Tuyến nhiều . Vẫn luôn dành cho bạn những tình cảm tốt đẹp nhất vì dù chúng ta không trò chuyện với nhau nhiều nhưng qua những bài viết của bạn và những lời nhận xét tôi cũng có thể hiểu được bạn phần nào . Tuy cách xưng hô vẫn còn hơi khách sáo nhưng tôi nghĩ điều này cũng cần thiết phải không bạn Tuyến ? Chúc Tuyến luôn an vui và thành công trong những dự định của mình ...nhất là ...( hình như bạn đang có một dự định nào đó trong tình cảm ...theo tinh thần bài viết mới nhất ...phải không ? )

      Xóa
    2. đọc bài chú thấy cái trăn trở về vấn đề xã hội chưa rõ nét lắm sao chú không mạnh dạn thể hiện quan điểm của mình? đường đột có gì không phải mong chú thông cảm.
      . cuối cùng cho cháu chúc bà và ông an lạc chú nhé

      Xóa
    3. Vô cùng cám ơn góp ý của bạn . Thế nhưng điểm lại trong lịch sử loài người , đã có không ít người ( đôi khi là cả nhiều thế hệ ) phải khốn khổ vì những phát ngôn vô trách nhiệm của người khác ...vì thế trong phạm vi một blog cá nhân tôi chỉ muốn ghi lại những sự kiện , suy nghĩ , tình cảm của mình hoặc của bạn bè và không hề muốn biến blog thành diễn đàn ...Tôi chỉ hy vọng có vài nụ cười đồng cảm hay chia sẻ để làm niềm vui tuổi già ...Chỉ có vậy thôi . Mong bạn hiểu và thông cảm ...Tôi cũng tin như Dostoievski rằng : " Cuối cùng chỉ có cái đẹp sẽ cứu vãn nhân loại ..." Thành thật cám ơn về lời chúc tốt đẹp của bạn . Chúc bạn an vui và may mắn .

      Xóa
  4. Đọc bài này từ lúc anh mới post lên đến giờ cũng đã mấy lần, HD lại nhớ đến ông nội của mình, ông rất thương cháu nhất là chị em của HD... vậy mà những ngày cuối đời ông bị bệnh và mất trong thiếu thốn.
    Những năm đó tìm được chén cơm trắng để ăn rất khó, cả nhà HD dành những bát cơm trắng cho ông bà nhưng thức ăn lại thiếu nên có lúc ông thèm bát mì quảng...nghĩ đến xót lòng anh ạ
    Ông mất lúc 79 tuổi,nếu bây giờ có lẽ ông thọ thêm cũng hơn 10 năm nữa (lúc nào ý nghĩ ấy cũng ở trong đầu HD)

    Trả lờiXóa
  5. Rất tiếc là đã vô tình khơi gợi lại những buồn nhớ cho HD . Mỗi người đều có những ngăn hồn rất đáng trân trọng trong ký ức của mình ...Đôi khi người ta phải tạm xếp lại để đối diện cuộc sống và vượt qua khó khăn thế nhưng vẫn có những khoảnh khắc người ta quay về với dĩ vãng , với kỷ niệm , hoặc nhớ về những người thân yêu đã mất ...Xin lỗi đã làm HD chạnh lòng ...chỉ vì khi tiến hành một công việc hết sức cần thiết trong dịp thanh minh năm nay , tâm hồn tôi đã bị đánh động bởi muôn vạn hồi ức từ thời thơ ấu đến những ngày gian khổ bên cạnh nội tôi nên đã ghi chép lại như trên ...Cũng như HD ông nội tôi đã mất từ năm 1964 , mùa bão lụt năm Thìn ...Hôm tôi đạp chiếc xe đạp con ( vòng bánh 600 )để mang đồ tẩn liệm từ ĐN về quê cũng là một ngày mưa tầm tã ...Đường sá hồi ấy chỉ là những con đường đất nhầy nhụa , trơn trợt khiến tôi suýt rơi xuống sông mấy lần ...năm ấy tôi chỉ mới học lớp 6 ...Ba má tôi thì đi xe đò nhưng gặp hôm nghiệp đoàn xe đình công nên về sau ...Bây giờ nhớ lại tôi còn rùng mình . Thôi cũng đừng buồn nữa HD ạ .

    Trả lờiXóa
  6. Bài viết vô cùng cảm động , làm ta thấu hiểu hơn về một tấm lòng.một tâm hồn. Thật trân quý tấm lòng của người cháu.
    Bà nội ở suối vàng vui lắm đó , a CT ơi !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khá lâu mới thấy bạn ghé ...CT vẫn thường đọc các bài của bạn và rất thích ...Rất cám ơn bạn đã chia sẻ và đồng cảm . Chúc bạn luôn an lành .

      Xóa
  7. Nội ai cũng giống nội mình
    Cũng yêu quí cháu cũng tình bao la
    Bây giờ nội cũng đã xa
    Đọc trang KÝ ỨC BUỒN mà...NỘI ƠI...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm rồi mới thấy bạn già chia sẻ . Sao hổm rày khoá cửa đi mô rứa ?

      Xóa