Không biết có phải là do hậu quả của chương trình tự ý thay đổi thực đơn buổi sáng bằng món cháo gạo lứt thay vì bún bò từ khi đọc báo biết chuyện tẩy trắng bún bằng hoá chất độc hại mà nhan sắc của tôi có phần xuống cấp cho đến nỗi " cô học trò từ xa " đã nói huỵch tẹc ra rằng : " Thầy Cao thấy già đi đó nghen .! "
Đúng là dân Sài Gòn có khác ,chơn chất giản dị , nghĩ sao nói vậy . Phải chi cô ấy nói là : " Dạo này thầy có vẻ " bớt trẻ " thì chắc tôi đỡ đau lòng hơn và không đến nỗi soi gương mỗi ngày cả chục lần để cố tìm cái lỗ hổng tầng ô dzôn trên cơ thể mình hòng cứu vãn cái thời xuân sắc đang " một đi không trở lại " ...
Những ngày đầu tôi còn hoài nghi và cố tự đánh lừa mình rằng chắc là cái máy ảnh của bác Ân có vấn đề hoặc là nó có tính thiên vị vì rõ ràng là cùng trong một tấm ảnh mà thấy bác Ân có vẻ tròn trịa phương phi còn tôi với lão Thêm sao mà thấy đúng là già như gốc tre già ...
Tôi biện luận một cách gượng gạo rằng : " Máy của bác Ân cho nên nó ủng hộ chính chủ là phải rồi ..." Nhưng nghĩ lại cũng không phải nốt ...Hôm đám cưới đứa cháu , mấy cô em gái và cả mấy đứa con cũng bảo : " Anh Hai đi nhuộm tóc đi ..." nhưng tôi lại chối đây đẩy , nay nghĩ lại thấy tiếc cái cơ hội bằng vàng mà mình đã không biết tận dụng ... Bây giờ nếu có một buổi chiều đẹp trời nào đó mình lên quầy dọn hàng với mái tóc đen thui thì không khéo bà xã sẽ quay mình đến 360 độ để hỏi cho ra cái lý do làm đẹp ... Không được , đang yên đang lành chẳng nên vì một phút " nông nổi , bồng bột tuổi già mà làm cho đất bằng dậy sóng ..." Chi bằng cứ tự an ủi mình bằng cách học thuộc lòng mấy câu mà cậu nhóc đã nói với mình hôm về quê giỗ hội : " Ba làm con lép vế , mấy chú hỏi con năm nay học năm thứ mấy , con trả lời năm thứ tư ...Tưởng mấy chú khen con ai dè lại khen ba ..."
Tôi tò mò : " Khen làm sao ? "
Nó trả lời : " Mấy chú bảo con ráng làm sao giỏi hơn ba thì mới đúng là " Con hơn cha nhà có phúc " chứ ba hiện là thần tượng của tất cả anh em bà con ở trong này . Mấy chú còn bảo ba con cái gì cũng giỏi cả ..."
Thú thật với các bạn nếu bảo rằng nghe xong mấy câu ca ngợi mình lên tận mây xanh ấy mà không thấy sướng tức là tôi đã nói dối ...Con người muôn thuở luôn thích nghe khen chính vì thế thời xưa có nhiều người chỉ cần nắm vững ngón nghề ca ngợi công đức các vị vua chúa là đủ để được sủng ái và nắm được các chức Thái sư , Tể Tướng ...tha hồ mà hưởng bổng lộc truyền tử lưu tôn ...
Hồi đọc truyện Tiếu ngạo giang hồ cứ mỗi lần nghe Nhậm ngã Hành , giáo chủ Ma giáo buộc thuộc hạ phải luôn mồm ca tụng ông ta và Thần giáo là tôi thấy nóng mặt ...Những thứ hư danh ấy mặc dù trước sau gì cũng đem lại lắm điều phiền toái cho những người sở hữu nó nhưng có mấy ai giữ được " tâm không " Đành rằng mấy chú em tôi vốn không phải là những người dẻo miệng hay lẽo lự , họ vốn là dân quê chơn chất thật thà và cũng không hề có ý định mượn tiền , mượn vàng gì của tôi nên những lời họ nói có thể tin rằng xuất phát từ lòng yêu mến và cách nhìn , cách suy nghĩ đơn giản của họ ...Nhưng chỉ có vậy thôi ... Sau cái thoáng " sướng rên mé đìu hiu " ấy tôi phải tự nhận xét mình một cách nghiêm túc để biết được thực lực của mình . Tôi không muốn tự ru ngủ bằng những ảo tưởng về mình ... . Đã có biết bao người luôn tự ru ngủ mình với các loại ảo tưởng cho đến nỗi cuối cùng họ đã đánh mất con người thật ...Có lẽ mấy chú em tôi suốt đời chân lấm tay bùn và ít có dịp tiếp xúc với môi trường bên ngoài luỹ tre làng nên đã nhìn tôi qua một lăng kính và thấy mọi sự đều lớn hơn sự thực . Họ là những người thuộc thế hệ gần nhất với tôi nhưng đã không có đủ điều kiện để tiếp tục sự học ... Họ đã được sinh ra và lớn lên trong thời loạn lạc rồi sau đó lại phải nai lưng làm việc để nuôi dưỡng những thế hệ tiếp nối ...Cuộc sống họ đã gắn chặt với mảnh vườn , với thửa ruộng , với những trận hạn hán hay lụt lội ...Vì thế khi nhìn thấy tôi , từ lúc bước chân vào trường công lập PCT cho đến những kỳ thi Tú Tài 1 , Tú Tài 2 rồi Đại học họ đã cho rằng tôi đã thay mặt họ để bước chân vào thế giới mới , thế giới văn minh ...Giống như một kiểu " fan " cuồng nhiệt đối với các đội MU của Anh hay Barcelona , Real Madrid ...trong bóng đá , thế thôi . Chỉ có tôi , tôi mới biết và cần phải biết tất cả những hạn chế của mình ...Nếu tôi cứ ngu ngốc " tự sướng " vì những xưng tụng ấy thì kẻ chịu tổn hại đầu tiên chính là tôi và thế hệ kế thừa ...
Câu chuyện của một người ngồi cùng bàn hôm qua ở quán cà phê khiến tôi suy nghĩ ...Tôi không biết nên khen hay chê anh ta nhưng thú thật trong thâm tâm tôi thầm phục sự dũng cảm của anh ta vì anh ta đã tự nhận biết về mình , điều này rất hiếm thấy trong xã hội quá chú trọng đến hình thức và các loại bằng cấp : " Em đã bỏ việc về chạy hàng cho vợ , đơn giản là vì em biết rằng cái bằng tốt nghiệp Đại học kinh tế của thời bao cấp chẳng khác gì trình độ vỡ lòng trong nền kinh tế thị trường ...Các định luật , quy luật , nguyên tắc em đã học hoàn toàn khác với các định luật trong thời đại mới ...Mấy đứa bạn em có đứa có chức vụ sẵn , có đứa nhờ quen biết này nọ nên tìm cách học thêm chút đỉnh rồi củng cố vị trí ...còn em , em tự biết sức mình có hạn nên thôi không thèm bơi nữa ...Bây giờ kinh tế gia đình em đã khá ổn định , đó chỉ là nhờ nhạy bén với thị trường và siêng năng một chút ...vậy cũng tốt anh ạ ! " .
Tôi hiểu ý anh ta , tất nhiên không phải chỉ riêng với Đại học kinh tế và vì thế tôi không muốn thế hệ các con tôi sẽ trở thành một thứ bản sao lem luốc của chính tôi ...Tôi chỉ mong rằng chúng sẽ hiểu biết hơn tôi , tiến bộ hơn tôi , tài giỏi hơn tôi ...Nếu có thể hãnh diện và tự hào thì tôi nên hãnh diện và tự hào vì điều đó chứ không phải vì để được nghe chúng luôn miệng tâng bốc tôi rằng : Ba giỏi , ba tài , ba khôn ngoan , thông thái ...
Nếu có thể trả lời chúng một cách trung thực thì tôi sẽ trả lời rằng : Những gì ba biết trước đây và hiện nay đều là nhờ ở các vị thầy của ba truyền thụ ...và một trong số các vị ấy là đại sư phụ Google ...