Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

CHUYỆN NHỎ

 
                                                   

Công bằng mà nói thì trong cái vụ tai nạn nhỏ xíu mới xảy ra cách đây không lâu  có thể nói đến 70 phần trăm  là do lỗi của tôi ...Chỉ tại tôi luôn chủ quan khi đi xe trên đường phố vì cho rằng mình không phóng nhanh vượt ẩu , mình luôn đi bên phải , mình đã thuộc lòng từng viên sỏi nhỏ trên đường ...Ấy nhưng mà việc đời không phải lúc nào cũng thẳng băng như một với một là hai , hai nhân hai là bốn ...Có những lúc chỉ cần một phút lơi lỏng cảnh giác là người ta có thể tiêu tùng ...nghĩa là " lên đường về tiên cảnh "  ...Cũng may là cái vết thương ngoài da chỉ làm cho tôi gián đoạn thi công cho công trình tu bổ nhà cửa mới chỉ hơn nửa tháng nay , với sự " đặc biệt cho phép " của bà xã . Tất nhiên sự quan tâm này không đơn thuần là do tôi đã tỏ ra xuất sắc khi " liều mình bảo vệ miếng ăn " cho bà ấy mà còn do sự di chuyển khó khăn của tôi khi cái mắt cá trở nên mập mạp gấp mấy lần bình thường cùng với một vết thương gần bằng cái miệng chén ...Sở dĩ hôm nay tôi viết bài này là vì khi " ở nhà một mình " nhìn thiên hạ ăn chơi , nghỉ lễ tôi chạnh lòng nhớ tới đám bạn bè : 
" Ngày xưa lấc xấc lau chau , 
Bây giờ cả tóc lẫn râu đều phờ ..." 
nên ngồi gõ lại cái chuyện tào lao này để mấy lão đọc cho vui ...Cũng có thể là một câu chuyện để rút kinh nghiệm đối với những ông bạn nào chưa tậu xe hơi ...Một lý do khác nữa là vì khi tôi đang ngồi gõ lốc cốc ở đây thì vẫn còn một trường hợp tương tự như tôi đó chính là ông anh họ bà xã tôi đang phải nằm dài trên giường bệnh viện vì chấn thương sọ ...do một tai nạn lảng nhách khác khi ông đang đi trên lề đường trong chương trình " tập thể dục cá nhân " buổi sáng ...Khác với tôi , ông anh này hoàn toàn không có lỗi nhưng kẻ gây ra tai nạn cho ông lại quá nghèo nên mọi phí tổn ông đành phải tự chịu . Dù sao thì cũng nên mừng vì " của đi thay người " , nói theo kiểu Bùi Giáng thì " Người còn thì của cũng lai rai còn " ...Mà thôi chuyện ông anh họ bà xã tôi cũng là chuyện nội bộ gia đình , nói nhiều không hay . Tôi xin trở lại với câu chuyện của tôi .
Buổi trưa hôm ấy , không phải " Buổi mai hôm ấy , một buổi mai đầy sương thu và giá lạnh , mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi " đâu các bạn ạ , theo lịch trình đã được phân công , tôi xách cà mèn cơm trưa bước ra đường ...Chiếc xe được gọi là xe máy , vẫn đang thuỷ chung đứng đợi tôi trên lề đường ...Chắc không cần phải nói là tôi thường " đậu " xe ngoài đường suốt ngày vì con đường luồng dẫn vào nhà tôi rất hẹp , mỗi lần " trở đầu " là một lần khó ...nhưng dù sao ý thức tự giác cũng luôn bảo tôi nên chọn vị trí thích hợp nhất để không ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của các cửa hàng quanh đó và khách bộ hành ...Tôi vốn thường tự cho rằng mình thuộc diện tài xế xe máy thâm niên vì dù gì tôi cũng đã từng là huấn luyện viên cho mấy đứa con hiện nay đều đã có bằng lái xe máy nên rất chủ quan khi lái xe trên những đoạn đường ngắn trong nội thành chính vì thế tôi đã phóc lên xe , nổ máy , một tay nắm tay ga nhưng không quên duỗi các ngón để trên tay thắng trước , một tay xách cà mèn ....Đoạn đường từ nhà tôi đến quầy không dài lắm nhưng có đến 3 ngã tư đèn xanh đèn đỏ ...Tôi vốn chấp hành luật giao thông nghiêm chỉnh nên không bao giờ vượt đèn đỏ ...lý do chính là tôi không muốn bị phạt vì vi phạm luật giao thông nhưng còn một lý do khác thâm sâu hơn là tôi không muốn nêu gương xấu cho trẻ con . Tôi nhớ có lần chở vợ tôi đang đứng chờ đèn đỏ , bên cạnh có một xe khác chở cháu bé chừng bốn năm tuổi ...Tôi đang chú ý theo dõi tín hiệu đèn nên không để ý nhưng đột nhiên vợ tôi đập vào lưng tôi : " Anh nghe cháu bé đó nói không ? Tôi hỏi : " Không , nó nói gì vậy ? " Vợ tôi đáp : " Nó thấy đôi thanh niên nam nữ kia chạy nhanh vượt luôn đèn đỏ nên nó hỏi ba nó : " Ba ơi ! Răng hai cô chú đó không chịu dừng khi đèn đỏ hả ba ? " Tôi ậm ừ , vì quả thực chuyện ấy chỉ lạ đối với đầu óc trẻ thơ chứ đối với chúng tôi thì hình như chẳng bao giờ chúng tôi còn ngạc nhiên được nữa ...Tai nạn giao thông xảy ra mỗi ngày ở nhiều nơi trên cả nước  đã khiến chúng tôi trở nên trơ lì , mỗi ngày tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu tài xế ta xi chở khách , taxi tải lao vun vút trên đường phố ... cách duy nhất để giữ mình là " tránh voi chẳng xấu mặt nào " gặp những trường hợp ấy thì chỉ nên hát câu : " Thôi ta ở lại nhừng đường em qua ..." cho chắc ăn . Nếu sớn sác va quẹt họ thì không khéo còn vướng phải cái hoạ " đao kiếm vô tình " nữa ...
Trở lại với chuyến " chuyển phát nhanh cơm trưa " của tôi vì chắc là giờ này vợ tôi cũng đang đói bụng dữ lắm ...Tôi cẩn thận bật xi nhanh xin quẹo trái để rẽ sang đường HN ...Xe tôi tuy hình dáng thuộc loại không giống ai nhưng thắng , còi đèn , điện nước nghiêm chỉnh và phải chăng đó cũng là nguyên nhân tạo nên tính chủ quan của tôi ...Tốc độ không quá 30 cây số giờ trong thành phố thì đúng là tốc độ cho phép theo luật giao thông , tôi lại đang đi phía bên phải đường ... Chỉ còn chừng 30 mét nữa là tôi hoàn thành nhiệm vụ vậy mà ...
Như ở đầu bài viết này tôi đã nói thì tôi nhận lỗi của mình hết 70 phần trăm vậy thì 30 phần trăm còn lại là của ai ? Nói cho thật chính xác thì lỗi 70 phần trăm ấy phải là lỗi của tôi đối với chính tôi vì đã tự gây thương tích cho mình ...còn lỗi khách quan chính là do người chủ chiếc xe hơi đã đậu chiếc xe ngay góc ngã tư VC+HN với khoảng cách khúc quẹo chưa đầy 10 mét đã che khuất tầm nhìn của tôi và của một cháu bé đi xe máy điện từ hướng VC quẹo sang để qua đường ....Phản ứng tự nhiên của tôi khi phát hiện xe cháu bé đang lao thẳng vào mình đó là dùng cả hai thắng vì thế xe tôi đã đột ngột dừng lại khi còn cách cháu bé khoảng một mét ...và ngã xuống ....Chưa có va chạm nên tôi không thể trách cháu bé mặt tái mét , phóng xe đi mà không nói lời nào ...trong khi tôi vẫn đang loay hoay cố tìm cách đứng dậy dựng xe mà không được ...Tiếng chửi thề của một trong hai người đến giúp tôi đứng lên khiến tôi giật mình : " Mẹ kiếp , lão chủ xe này mới bị phạt  một triệu ngày hôm qua mà bữa nay cũng cứ đậu xe chỗ ni ...! "
Vừa nói tiếng cám ơn họ , tôi vừa khập khiễng đẩy xe đến đưa gà mèn cơm cho vợ tôi ...Để trấn an bà xã tôi phải nhịn đau , cười gượng : " Dù sao cũng còn may , em thấy mấy bữa trước báo đăng ở Biên Hoà , một người ngồi trong xe hơi mở cửa bất ngờ đã khiến một phụ nữ đi xe máy xử lý không kịp , té xuống và bị xe tải đi phía sau  cán chết không ? " ...
Cuộc sống hiện tại với muôn vàn khó khăn bận rộn , có quá nhiều việc to tát để người ta quan tâm nên câu chuyện nhỏ về cái tai nạn nhỏ này có lẽ chẳng mấy ai lưu ý ...thế nhưng tôi cho rằng nó cũng có thể là một kinh nghiệm chung cho nhiều người ...Và tất nhiên đối với riêng tôi đó cũng là một bài học để tôi bớt chủ quan ...Những tai nạn thường xảy ra vào những lúc người ta không ngờ nhất .

2 nhận xét:

  1. Chuyện lâu rồi mà giờ cháu mới đọc thấy.
    Thiệt là con người ta dạo này dường như...thiếu ....cháu không biết dùng từ gì cho chính xác. Cách đây hơn năm, cháu cũng bị một tay từ trong hẻm phóng ra , cháu đi đường lớn, do phản ứng phải thắng xe gấp, thế là cháu té. Giống chú vậy đó. Nguyên cái xe đè hẳn lên chân không đứng dậy được. May là có người tốt chạy tới phụ đỡ xe, lần đó cháu cũng bó bột cả tháng. May mà không đứt gân, chứ thui chắc...xi cà que rùi. Vậy mà tên ấy dzọt lun, chả ngoái đầu nhìn lại . Cũng buồn ghê.
    Mà chú kể chuyện không vui sao giọng cứ tỉnh rụi, cứ hài hài thế nào á.
    Cuối tuần cháu sáng thăm cô chú chút. Chúc cô chú cùng cả nhà mình buôn may bán đắt, khỏe mạnh thiệt nhiều chú hén !

    Trả lờiXóa
  2. Cứ mỗi lần cháu ghé thăm và còm là chú cứ tưởng như đang nghe cái giọng miền Nam hồn hậu của cháu . Hồi xưa chú mê cô lúc đầu là cũng nhờ cái giọng đó cháu ạ ...Gần tới kỳ thi học kỳ 2 rồi , cháu nhớ hỗ trợ cu Tin trong chuyện học tập và bồi dưỡng tí nghe ...

    Trả lờiXóa