Translate

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

LAN MAN KÝ 3

   
                                                

Ngày tháng thoi đưa ...Quả thực đến bữa nay mà còn dùng cái cụm từ này thì đúng là xưa như trái đất ...Hồi tôi còn nhỏ , quê tôi vốn nổi tiếng về nghề dệt tơ bóng , trồng dâu , nuôi tằm nên  tôi cũng đã có dịp được thấy con thoi chạy trên  máy dệt , lớn lên một chút   vào SG trọ học ,  thỉnh thoảng tôi vào thăm bà con ở ngã tư Bảy Hiền vì thế không những được thấy mà  có nhiều lúc tôi còn đứng lặng nhìn con thoi chạy qua chạy lại ...Trong đầu óc của một cậu thanh niên mới lớn tôi không hề có chút băn khoăn khi nghĩ đến tốc độ của thời gian ...Thoi đưa  ? Ừ thì thoi đưa ... Nhanh thì cũng nhanh thật ...nhưng có sao đâu ...Chuyện đó thì có liên quan gì đến tiền ăn sáng của mình đâu ...Ấy vậy mà bây giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình ...Công nghệ ngày xưa còn lạc hậu nên người ta mới ví cái nhanh của ngày tháng với hình ảnh chiếc thoi đưa , hoặc bóng câu qua cửa sổ còn bây giờ vù một cái , uống chưa hết ly cà phê mới bưng ra ở phi trường SG  đã bưng ly nước trà ở Chợ Cồn ĐN rồi ...Đối với thời đại của  máy bay siêu thanh , hoả tiễn liên lục địa này thì cái nhanh của mấy con thoi ấy đã thấm vào đâu ... Cũng giống như " chuyện tày đình " ...thời xưa cái đình vốn to hơn cái nhà nên người ta mới nói vậy chứ bây giờ đã có vô khối các công trình đồ sộ , những cái nhà to bằng hằng trăm , hàng ngàn cái đình cho nên lối so sánh này cũng trở nên lỗi thời mất rồi ...Đó là chưa kể chuyện lớp trẻ ngày nay cũng chẳng bao nhiêu người có may mắn được nhìn thấy con thoi chạy trên khung cửi nó ra làm sao ...Năm ngoái có mấy người bà con ở Ngã tư Bảy Hiền về , họ bảo tôi rằng bữa nay nghề dệt ở Bảy Hiền đã lụi tàn rồi vì chịu không nổi sự cạnh tranh khắc nghiệt của hàng nước ngoài rẻ như bèo , không còn cảnh nhà nhà dệt vải và tiếng máy dệt rì rầm nữa , lác đác chỉ còn một số ít nhà còn bám nghề , đại đa số đã di dời đến nơi khác hoặc chuyển đổi ngành nghề rồi ...Như vậy thì chắc chắn đến đời " con của con tôi "chẳng đứa nào hìểu nổi " ngày tháng thoi đưa " có nghĩa là gì ...
Ồ mà không , tôi đâu có ý định nói về chuyện con thoi , chuyện dệt cửi hay chuyện ngã tư Bảy Hiền ...Có lẽ những hình ảnh thú vị của  quãng đời xa lăng lắc ấy vẫn đang rình mò đâu đó trong ký ức tôi , cứ chờ dịp là nhảy xổ ra xâm chiếm tâm hồn tôi ...như thể chúng sợ rằng tôi sẽ phụ bạc chúng , sẽ ruồng rẫy chúng trong dòng chảy của thời gian và cuộc tranh sống mệt nhoài ... Không , tôi không quên đâu , làm sao người ta có thể quên được những tháng ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình : thời học sinh ngây thơ , mơ mộng , thời sinh viên lãng mạn , ngông cuồng ...Nhưng mà hãy tạm xếp lại đã ...
Tôi chỉ đang nói đến những ngày gần đây ...Dường như khi bước qua khỏi cái cửa ải sáu mươi thì thời gian càng ngày càng muốn chứng tỏ sức ảnh hưởng và tầm quan trọng của nó ...Chuyện tóc bạc da nhăn  cũng chẳng có gì lớn lao , nghe nói hồi xưa Ngũ tử Tư chỉ sau một đêm suy nghĩ mà tóc đã bạc phơ còn tôi ít ra cũng còn chừng mười , mười lăm phần trăm tóc đen lẫn lộn ...vậy là cũng đáng mừng lắm rồi , lại nữa khoa thẩm mỹ ngày nay vô cùng tiến bộ , chỉ cần một ít thuốc nhuộm và silicon cộng với bàn tay phù phép và ...mát rượi...của các chuyên gia thì đố ai mà biết tuổi thiệt của mình là bao nhiêu ...? 

Thế nhưng mấy cái chiêu thức trì hoãn tuổi xuân ấy vốn chỉ có tác dụng tương đối mà thôi chứ còn những sinh hoạt bình thường thì không thể nào đánh lừa chính mình được ...Chỉ riêng chuyện đọc sách thôi tôi cũng đã phải nhờ đến mắt kính mười mấy năm rồi huống hồ các việc nặng nhọc khác ...Mấy hôm nay ra sức tu bổ nhà cửa , nào cưa  kéo , nào khiêng vác bưng bê ...tôi mới thấy thấm thía câu nói của thầy Phạm Lộc thuở xưa : " Đau xếp xương " ...Không biết bây giờ thầy đang ở đâu ? Nếu còn chắc thầy cũng đã già lắm rồi ...Tre tàn măng mọc ...Khi thầy là tre thì tôi đã là măng , rồi tôi cũng thành tre  và bây giờ là tre già ...Đó là lẽ tự nhiên , không thể và cũng không cần phải cưỡng kháng ... Chỉ cần sống cho tốt  và không dối mình dối người , lương tâm thanh thản là được rồi ...Chẳng cần phải bắt chước mấy ông vua đi tìm thuốc trường sinh bất lão , lỡ như tìm ra được rồi sống quá lâu , không còn bạn bè biết chơi với ai , chán chết . Hi hi ...

4 nhận xét:

  1. Cách đây gần 20 năm, cháu mới lên Sài gòn, mỗi ngày đi học đều đi ngang xưởng dệt, đều nghe máy chạy. Giờ đọc bài chú viết, mới chợt nhớ, à, lâu rồi không nghe, cũng không thấy, thậm chí quên luôn từng có cái xưởng dệt như vậy trong ký ức.
    Ai rồi cũng phải già, cũng phải bước qua đoạn đường " đau xếp xương " mới tới vùng trời bình yên được. Nghĩ cũng buồn buồn chú hén.
    Mà chú đã nói rồi nè " Đó là lẽ tự nhiên , không thể và cũng không cần phải cưỡng kháng ... Chỉ cần sống cho tốt và không dối mình dối người , lương tâm thanh thản là được rồi ..". Cháu sẽ học theo chú. Nhưng còn cái vụ tìm thuốc trường sinh thì...hì hì, đúng là ai cũng chết hết, còn một mình ở lại thì chơi với ai đây chú ui ? thui, đi theo cho có tụ, về dưới mở sòng bạc mới luôn chú hén !

    Cháu mấy bữa giờ bận quá, tranh thủ sáng chạy sang thăm chú chút. Chắc qua hết tuần này mới khỏe, loi nhoi chú tiếp.
    Ở SG mưa hoài, không biết ngoài đó mưa nhiều không chú hén ? Mưa vậy chắc cô chú cực lắm.
    Cầu trời cho cô chú buôn may bán đắt, khỏe mạnh thật nhiều.
    Cháu của chú.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mấy bữa nay không mưa , cháu mới quở là chiều nay mưa dầm dề . Kiểu này phải bắt đền cháu mới được ...Nói chơi thôi , nắng nóng hoài mà gặp cơn mưa như vậy thì tốt quá cháu ạ . Đúng là " cửu hạn phùng cam vũ , mõi chân chộ ta xi " . Cháu yên tâm chú biết cháu bận lắm mà ...Chúc cháu vui khoẻ , công việc thuận lợi và may mắn .

      Xóa
  2. Sanh = Bệnh = Lão = Tử. Đó là quy luật của tạo hóa. Nhưng trên đời , có được mấy ai đi trọn 04 bước này?
    Có người chưa kịp sanh thì đã chết. Tức chết trong bụng mẹ (gọi là chết lưu).
    Có người vừa mới lọt lòng mẹ thì chết .
    Có người được sanh ra một thời gian rồi bị bệnh rồi chết.
    Và có người được sanh ra sống đến già (lão) và cuối cùng thì chết (tử).
    Nay bác đã qua 01 vòng đời rồi thì cứ vô tư mà sống. Chỉ vài năm nữa thôi thì đã hân hạnh đứng vào hàng ngũ : Xưa nay hiếm. Vậy có chi mà bác cứ lo nghĩ cho mệt!
    Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
    Thong dong tự tại đời an vui.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Tuyến đã chia sẻ . Đúng là cái vòng lẩn quẩn của kiếp người là vậy , chẳng hơi sức đâu mà lo nghĩ , nhưng đôi khi tìm thấy những nét tếu táo của cuộc đời , của tuổi tác cũng là chuyện thú vị vì thế viết cho bạn bè vào có cái đọc cho vui thôi Tuyến ơi ! Những chuyện trên trời dưới đất thì nói hoài cũng không hết . Cũng may còn biết gõ gõ máy tính nên còn chút thú vui Tuyến ạ .
      Chúc Tuyến an vui và tự tại .

      Xóa