Translate

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU


                                                                         
  


Chợt nhớ về một tiếng hát , một đêm văn nghệ cuối năm của trường ...42 năm trước . Một kỷ niệm đẹp và buồn .

  Có một điều tôi biết rất rõ rằng đó không phải là một câu chuyện tình , không phải là một cuộc tình ...nhưng không hiểu vì sao  ký ức tôi vẫn trân trọng lưu giữ cho dù bốn mươi hai năm là khoảng thời gian khá dài cho một đời người . Hơn hai phần ba vòng đời nếu tính theo tuổi thọ trung bình của người Việt Nam vào thời điểm tôi được nghe tiếng hát  TN .
 " Nửa hồn thương đau " ? Tựa đề bài hát  có vẻ quá lớn nếu so với độ tuổi của những cô cậu học sinh chỉ đang học lớp 12 ...nhưng phải chăng đó chính là lời tiên báo về số phận của một thế hệ học sinh trong đó có tôi . 

                                                      


Vào khoảng thời gian ấy học sinh chúng tôi không có nhiều phương tiện hiện đại để giải trí như ngày nay , thành phố Đà nẵng cũng chưa có đài truyền hình riêng nhưng nếu có thì cũng chỉ có những nhà giàu mới sắm nổi máy thu hình đen trắng , ngay đến máy cassette cũng còn là của hiếm ... vì thế muốn nghe nhạc phần lớn chúng tôi chỉ dò đài bằng máy radio ...Chương trình phát thanh ca nhạc được chia làm 2 phần rõ rệt , phần cổ nhạc gồm cải lương , vọng cổ , hát bội ,hát chèo ....dành cho thính giả trung niên như ba má tôi , phần tân nhạc thì gồm nhạc Việt và nhạc nước ngoài ...dành cho giới trẻ .
Gia đình tôi lúc ấy tuy  nghèo nhưng cũng sắm được chiếc radio hiệu Philip nhờ vậy  tôi không bỏ sót bất cứ buổi phát thanh của chương trình " ca nhạc theo yêu cầu " nào . Nhiều lúc phu giúp má tôi xay đậu nành bằng chiếc cối đá  quay tay tôi cũng ráng mang chiếc radio kê vào một chỗ thuận tiện để vừa làm việc vừa nghe ...Tôi mê nhạc từ thuở ấy , mỗi bài hát , mỗi thể loại âm nhạc đem lại cho tôi một thứ  cảm xúc riêng ...riêng đối với ca sỉ thì phần nhiều tôi chỉ biết tên và hình dung về họ qua óc tưởng tượng từ các ảnh chụp trên những bìa nhạc được bày bán ở các hiệu sách ...chứ chưa hề nhìn thấy họ trên thực tế hay nhìn họ diễn xuất ...Mặc dù vậy có rất nhiều cung bậc , nhiều lời ca tiếng hát đã thâm nhập vào tâm trí tôi rất sâu sắc ...Những " Gạo trắng trăng thanh , những Tình lúa duyên trăng , những Khúc hát ân tình ...." đã gợi cho tôi hình ảnh cảnh thanh bình , êm đềm về một vùng quê tôi đã rời bỏ để đến ngụ cư và đi học ở thành phố ...
Vậy mà ...Có những khoảnh khắc thật diệu kỳ khiến cho đời người trở nên khác hẳn ...Đó là lúc cảm xúc thăng hoa khiến người ta không còn nhận ra đâu là sự thực và đâu là mộng ảo ... 
 " Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa ...cho tôi về đường cũ nên thơ , cho tôi gặp người xưa ước mơ ....hay chỉ là giấc mơ thôi ..." Tôi cũng  nhắm mắt lại như một phản xạ tự nhiên khi ca từ đầu tiên của bài hát được cất lên . Giọng ca TN hoà quyện với tiếng đàn đệm của giàn nhạc nghiệp dư của Đội văn nghệ  trên sân khấu và hội trường trường gồm có 3 phòng 4, 5 , 6 ...mà như của một đại hí viện của thế giới ...

Tôi đã nhắm mắt nhưng hình như đó chính là lúc tôi nhìn thấy rõ nhất ...hiện tại , quá khứ , tương lai .. .Đó chính là một khoảnh khắc , một sát na vĩnh cửu ...Hình ảnh TN trong chiếc áo dài màu tím sẫm dưới ánh sáng chập chờn của hệ thống đèn sân khấu được chế biến từ các bóng đèn bọc giấy gương màu các loại ...bổng trở nên lung linh huyền ảo ngay từ lúc nàng cúi chào khán giả cho đến khi nàng kết thúc bài hát : ..." đôi khi em muốn tin , đôi khi anh muốn tin ...ôi những người khóc lẻ loi một mình ...khóc ....lẻ loi một mình ..."
Chương trình đã chuyển sang tiết mục khác nhưng tôi vẫn còn lặng người trên chỗ ngồi của mình để nhìn thấy chỉ một điều duy nhất ...Lời ca , tiếng hát và hình ảnh TN ...mái tóc dài , chiếc áo dài màu tím và ánh mắt sâu thẳm của nàng ...Nửa hồn thương đau ? Một định mệnh dành cho chúng tôi , cho tất cả chúng tôi trong cuộc hành trình còn lại của kiếp sống ? Bổng dưng tôi sợ hãi ...và muốn xua tan những ý nghĩ hắc ám ấy bằng cách nhớ lại một trò đùa mấy ngày trước của hai chúng tôi : Hôm ấy trời hơi lạnh nên khi đến lớp TN khoác thêm chiếc áo lạnh màu vàng chanh bên ngoài áo dài trắng , tôi  chép 2 câu thơ của Nguyên Sa  :"  Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc , Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ....." rồi dúi vào tay nàng . TN cầm mẩu giấy , đọc lướt qua , không nói gì nhưng một lát sau vào giờ ra chơi , khi đi ngang chỗ nàng tôi lại nhận được một mẩu giấy khác : " Áo anh trắng em về yêu hoa trắng , Quần anh xanh em mến dải Sơn Trà ..."
TN nhìn tôi khi tôi đang đọc 2 câu thơ chế ấy và cười tinh nghịch khiến tôi đỏ bừng mặt ....
Bốn mươi hai năm đã trôi qua từ lúc ấy ...: " Em ở đâu ? Anh ở đâu ? Có chăng mưa sầu buồn giăng mắt sâu ...Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngát ....." 
Về sau này , những gì tôi được biết về nàng chỉ là những thông tin ngắn ngủi ...rằng hình như nàng cũng đã trải qua nhiều nỗi thăng trầm ...

  


10 nhận xét:

  1. Ngày xưa đã khóc lẻ loi
    Bốn mươi năm lại nối lời nỉ non
    Tình không gói lại vuông tròn
    Tình xưa vết cắt nửa hồn thương đau.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cuối hồn một chút hoang mê ,
      Trăm năm " một cõi đi về " mông lung .
      Mây trời khói núi chập chùng ,
      Tro tàn chẳng đủ sưởi lòng giá băng .

      Xóa
  2. Em không có đủ chử để hưởng ứng với bác về bài viết này! Vì thú thật em là người không biết "yêu" . Nhưng em nghĩ nội dung bài này nếu được viết thành thơ thì có lẽ quyến luyến hơn, tiếc nuối hơn....
    Một thời tim đập máu sôi
    Một thời áo trắng ngược xuôi sân trường
    Một thời ai để tóc thương
    Một thời tôi đứng bên đường nhìn theo...
    Chúc bác sức khỏe!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Tuyến đã đồng cảm .Nhưng tôi có cảm giác như Tuyến vẫn đang cố gắng kềm chế cảm xúc của mình ...Tôi cảm thấy hình như tâm hồn Tuyến thực sự vẫn là một tâm hồn đa cảm . Không biết tôi nói có đúng không . Chúc Tuyến an vui .

      Xóa
  3. HD già trước tuổi cũng do yêu thích những bài hát bất hủ ấy đó anh, năm 75 mới 13 tuổi thôi nhưng tất cả những ca khúc từng được người lớn yêu thích thì HD thuộc nằm lòng và cũng thần tượng các ca sĩ thời ấy: Ngọc Cẩm-Nguyễn Hữu Thiết, Thanh Thúy, Khánh Ly, Thái Thanh, Duy Khánh, Lệ Thu...
    Có lẽ nhờ may mắn là Ba Má HD rất yêu các giòng nhạc cũ nên HD cũng thừa hưởng được sự đam mê
    Chuyện anh buồn quá làm HD buồn lây rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin lỗi đã khiến HD buồn lây . Âm nhạc vừa giúp người ta xoa dịu tâm hồn lại vừa là những lời nhắc nhở ...vì thế đôi khi chỉ cần nghe đâu đó vang lên một âm hưởng quen thuộc là bổng nhiên nhiều kỷ niệm vui buồn sống lại ..Nhạc sĩ Phạm đình Chương dù không sáng tác nhiều như Phạm Duy hay TCS nhưng có một số nhạc phẩm của ông tôi cho là cực kỳ xuất sắc cả về âm điệu , tiết tấu lẫn lời ca ...có những cung bậc xoáy sâu vào tâm hồn người gây nên cảm giác nhức buốt ...Nghe " Nửa hồn thương đau " cũng thấy nửa hồn thương đau thật HD nhỉ !

      Xóa
  4. Ngồi đây nhắm mắt lịm hồn
    Người xưa áo tím bồn chồn tâm tư
    Thương đau nhuộm nửa hồn dư
    Đi về một cõi đã nư tình buồn ...
    ...
    Cháu ké theo Chú thôi nha chứ hỏng có ý gì ráo trọi ,hì hì .
    Hôm nay cháu nghỉ .Cháu chạy sang thăm Chú nè .Sửa nhả tới đâu rồi hả Chú ? bên Cháu sắp xong rồi ,chắc ̣đến cuối tháng là cháu dọn xong .
    Chúc Chú và gia đình buổi tối ấm áp ,hạnh phúc .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn cô cháu thi sĩ của chú . Đọc mấy bài thơ buồn của cháu chú cũng buồn lây và cứ băn khoăn mãi . Nhưng thôi ...cuộc đời này là vậy cháu ạ .Chú tin rằng cháu có đủ nghị lực và dũng cảm để vượt qua mọi sự . Cố gắng chăm sóc Titi cho tốt ...Nghe nói cháu sửa dọn nhà sắp xong chú cũng mừng .Bên chú cũng thế ...Thực ra chú cũng chỉ sửa chữa nhỏ thôi nhưng vì phải tự làm lấy mọi việc nên hơi lâu ...Chúc cháu và Titi luôn vui khoẻ . Thân mến .

      Xóa
  5. Té ra bạn Thông lại cả gan trêu TN. à? Giờ tui biết bạn cũng gan cóc tía nghen :-)

    Trả lờiXóa
  6. Đâu có , hồi TN bị tai nạn xe mình có chở TN về nhà mấy lần ...Số 23 Phan Bội Châu ...xe HD dame đỏ của TN chứ mình đâu có xe . Nhờ vậy nên mới thân ...nhưng chỉ là bạn , hay đùa với nhau thôi . Mình đâu dám ...Hi hi ...

    Trả lờiXóa