Mới vừa hoàn hồn sau cơn bão Nari nên tôi đã định làm thinh , cho phù hợp với cái tiêu chí giản dị , tiết kiệm để gọi là chia sẻ khó khăn với những nạn nhân bão lụt , ấy thế nhưng năm nào cũng vậy , cứ đến sinh nhật của tôi là mọi người thi nhau tặng hoa ...Vì thế dù tôi có muốn quên đi cái giây phút mà mình :" Thoạt sinh ra thì đà khóc chóe ..." thì cũng không được ... Mới sáng hôm qua đường phố nhiều nơi còn ngổn ngang xác lá vậy mà chỉ sau một đêm các con đường đã trở nên sạch sẽ , tinh tươm ...Đó chính là nhờ sự cần mẫn của những công nhân công ty môi trường ...Đã thế , tại nhiều khu vực trọng điểm , ở góc các ngã tư đông người qua lại tôi còn thấy nhiều tốp thanh niên nam nữ , sinh viên , học sinh bày bán đủ loại hoa ... Tôi nói với vợ tôi : " Em à , sao anh đã giấu rồi mà thiên hạ ai cũng biết ngày mai là ngày sinh nhật anh ...? Vợ tôi thực tình : " Ủa , sao họ biết được , mà ai biết ? Tôi đáp : " Thì em thấy đó , lúc nãy đi lấy hàng , anh thấy các cháu sinh viên , thanh niên bày hoa dọc đường quá chừng ...không phải để mừng sinh nhật anh thì còn gì nữa ? Chợt nhớ ra , vợ tôi bật cười : " Cái anh này , làm người ta tưởng thiệt ...đừng có ham ...Đó là hoa các cháu bày bán để mừng Ngày Phụ Nữ chớ bộ ...Anh không nhắc thì em cũng không để ý ...Quà của anh thì em chuẩn bị rồi ...vậy còn quà cho ngày Phụ nữ , anh chuẩn bị gì chưa ? Tôi giật mình , tự rủa thầm : " Đúng là tự mình chuốc khổ , đã yếu thì đừng có ra gió ...Tự nhiên nhắc chuyện mua hoa bán hoa làm gì cho bà ấy nhớ đến Ngày Phụ nữ ....Mới gồng mình trụ được trước cơn bão Nari bây giờ đến cơn bão Phụ nữ này e rằng chẳng cần đợi đến gió giật , mà chỉ cần cơn gió nhẹ đầu tiên là cũng đủ để mình bay qua hành tinh khác rồi ..." Tôi gãi đầu gãi tai : " Em thấy đó , sau bão lụt các mặt hàng rau củ quả bổng nhiên đội giá lên trời , mấy bữa nắng ráo một bó cải lớn và rất tươi ngon chỉ có năm ngàn , bữa nay người ta bó nhỏ lại bằng nửa bó lúc trước mà giá lại đến mười ngàn , chất lượng cải thì chưa bằng nửa lúc trước ...như vậy chỉ tính sơ sơ một món cải nấu canh thôi mình đã phải chịu chi phí gấp 4 lần rồi ...Từ đó suy ra hoa ...hoa cũng là hàng tươi , cũng chịu ảnh hưởng trầm trọng của bão ...vì thế anh không dám hỏi ...vì không lẻ hỏi rồi lại không mua ...Mà có lý nào lại tặng em hoa nhựa hay hoa nilon ... Vợ tôi cười có vẻ thông cảm : " Thì em đâu có đòi anh mua hoa tươi đâu ...Chỉ cần một đóa nhỏ Hoa Kim Nguyên thôi cũng được ...Hoa Kim Nguyên đâu có chịu ảnh hưởng của bão lụt , lúc nào cũng tươi tắn , nhất là khi đeo trên tay ..." Tôi toát mồ hôi . Cả ngày hôm nay trời mưa lâm râm nên không khí ẩm ướt và có phần hơi lạnh . Cái lạnh cuối thu tuy không đến nổi khó chịu như mùa đông nhưng cũng đã buộc tôi phải khoác thêm chiếc áo gió trùm đầu vào mỗi buổi sáng sớm khi đi dọn hàng ...Nhưng mà hình như tôi đã cởi chiếc áo khoác nhét vào kẹp baga xe phía trước khi đi uống cà phê rồi mà . ..Vậy thì mồ hôi này ở đâu ra ? Đúng rồi ... có lẽ do hàng tít của báo Thanh niên sáng nay : " Giá vàng tăng mạnh khi chính phủ Mỹ thoát khỏi vỡ nợ " ...Câu nói của vợ tôi đã đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm bởi vì Hoa Kim Nguyên không phải là tên của một loài hoa người ta mới khám phá ra , cũng không có trong quyển sách " Ngôn ngữ của các loài hoa " mà tôi đã thận trọng bao bìa đặt trên giá sách ...Hoa Kim Nguyên chính là tên của một hiệu vàng khá nổi tiếng đối với tiểu thương trong thành phố và các vùng phụ cận ... Đầu óc tôi chợt mụ mị , và mắt tôi chợt nhoè đi vì hàng loạt những con số thi nhau nhảy múa , bổng dưng tôi thầm trách mấy vị đại nhân ...rằng tại sao mấy vị rảnh rỗi lại nghĩ ra chi cái Ngày Phụ Nữ khiến cho tôi bây giờ phải lỡ khóc lỡ cười . Ngày mai là ngày sinh nhật tôi , đáng lẽ đó là ngày mà người ta gọi là " hép pi bớt đay " , là ngày hạnh phúc vì được lọt lòng mẹ vào đời , ngày tôi được nhận quà , được chúc tụng bằng đủ thứ ngôn từ hoa mỹ , được bay bổng và có khi còn được la hét thỏa thích ở một quán Karaoke nào đó để mừng rằng mình còn được có mật trên đời ...vậy mà ... -- " Anh suy nghĩ gì mà thừ người ra vậy ? Tôi giật mình : " À không , đâu có gì đâu ...Ngày mai chúa nhật rồi ...Ngày Phụ nữ năm nay lại đúng ngày chúa nhật em nhỉ ! Vợ tôi ngạc nhiên : " Ủa ! Bộ chúa nhật hiệu vàng không mở cửa hả anh ? -- " Đâu có , vẫn mở cửa bình thường chứ , mấy hiệu vàng tư nhân thì họ đâu có nghỉ , chỉ có cửa hàng nhà nước mới nghỉ thôi ..." Truyền thống ga lăng với phụ nữ vẫn còn sống âm ỉ trong tôi bất kể tuổi tác , vì thế tôi không muốn để lộ sự bối rối ... Tôi đứng dậy , định dắt xe xuống đường , nhưng vợ tôi chợt cản lại : " Khoan đã ...anh định đi đâu đó ? -- " Anh ghé chợ một tí ... Có gì không ? Vợ tôi chợt nghiêm giọng : " Hồi nãy em nói giỡn thôi nghe , em biết anh thường im lặng khi quyết định làm một việc gì đó ...Dạo gần đây anh phải lo quá nhiều việc , nào là sửa nhà ,nào là chi phí sinh hoạt gia đình ngày càng cao , tiền đám cưới đám hỏi liên tục ...Rồi lại đến bão ...Anh không nói nhưng em cũng biết nếu anh không khéo thu vén thì không tài nào đắp đổi được ...Có lẽ cũng nên biết đủ chứ không nên đợi đủ giống như anh nói ... Gia đình mình được vậy là hạnh phúc lắm rồi ... Em không đòi hỏi gì hơn . ...Anh nhớ đừng bày vẽ gì thêm nghe ... " Tôi mỉm cười : " Thì ra bữa nay em cũng biết nói giỡn ...May mà huyết áp anh dạo này ổn định ...chứ nếu không thì ..." --- " Đừng nói bậy , nhổ nước miếng nói lại đi ..." Happy birthday .... Sinh nhật vui vẻ ..." --- " Ừ , chỉ cần có vậy .... và anh cũng chúc mừng ... Ngày phụ nữ hạnh phúc ... người phụ nữ hạnh phúc ... ...của anh ...
Những hình ảnh về bão Nari qua góc nhìn của Hoàng Dục và Nguyễn Đăng Hòa . ( ảnh dưới )
1.--Vậy là cuối cùng nàng Nari cũng đã phải nói lời từ biệt với chúng tôi ...Thú thật từ lúc mới thoáng thấy bóng dáng nàng từ phía bên kia quần đảo Philippin là tôi đã thấy không có cảm tình chút nào ...Vì thế tôi cứ trấn an vợ con ...:" Không hề gì đâu , báo chí và các đài khí tượng chỉ dự đoán chứ sai số thì thường là hơn 50% rồi , bởi vì họ chỉ căn cứ vào cái dáng lầm lũi và hướng đi của nàng thôi ...cũng giống như khi mình đi ngoài đường thấy xe ngược chiều , cứ tưởng chúng đang nhắm thẳng vào mình nhưng nhiều khi nửa đường tới khúc quẹo nào đó chúng quẹo mất ...Cô nàng Nari này cũng vậy ...Quê hương của cô ta thì hình như ở tận phía đông Thái bình Dương , giỏi lắm thì cũng chỉ băng qua khỏi Philippin là hết hơi rồi ...Mình hơi sức đâu mà lo ...Vả lại ĐN mình nhờ có đèo Hải Vân và núi Sơn Trà che chắn nên hiếm khi bão vào được ...Từ trước đến giờ chỉ có trận bão lụt năm Giáp Thìn là gây cho anh ấn tượng mạnh nhất nhưng người ta nói gộp lại chứ năm Thìn chỉ có lụt lớn chứ bão đâu có mạnh lắm đâu ..Sau này thì đáng sợ nhất là bão Hester năm 1974 , trận bão mà người ta gọi là bão " hết "...rồi đến bão Xangshane năm 2006 ...Nhưng khoảng cách về thời gian của các trận bão lớn này rất xa ...Em và các con cứ yên tâm ...Năm nào chả có bão lụt ...Ăn thua gì ..." Tất nhiên những điều tôi nói ấy là để cho vợ con tôi nghe thôi ...chứ còn trong thâm tâm tôi thì cái chấm đen của sự lo âu cũng lớn dần cùng với những chuyển động gấp gáp của kiều nữ Nari ...Tôi lặng lẽ truy cập các thông tin mới nhất và những hình ảnh về nàng để chuẩn bị phương án đối phó ... Hai giờ chiều ngày 14 tháng 10 , khi cơn mưa bắt đầu nặng hạt thì cũng là lúc tôi buộc xong những sợi dây chằng cho cái mái tôn của căn gác do chính cha con tôi lợp lại từ tháng trước và chuyển xong các can nhựa đựng nước để chần các mái phòng ...Đó cũng là thời điểm tôi dự định đóng cửa quầy để gom quân về cố thủ tại nhà ...Vợ tôi có vẻ luyến tiếc khi nhìn đống báo còn lại nhưng cuối cùng cũng thu dọn khi nhìn bầu trời vần vũ mây đen và nhìn thấy những luồng gió chốc chốc xoáy tung nước mưa vào mặt ... Khoảng thời gian từ ba giờ chiều cho đến tám giờ tối đối với chúng tôi là khoảng thời gian khá yên bình vì hiếm khi chúng tôi được nghỉ ngơi sớm trọn một buổi chiều như vậy ...Điện đã bắt đầu chập chờn , lúc có lúc không thế nhưng tôi cũng tranh thủ xem đựợc bản tin mới nhất về cơn bão ...dự kiến sẽ đổ bộ vào lúc 01 giờ sáng ... Sau đó thì điện cúp hẳn ... Mười hai giờ đêm ...Gió đã bắt đầu mạnh hơn rất nhiều ...Tôi đoán chừng có lẽ cơn bão đã vào vùng biển QNĐN và đây mới chỉ là màn giáo đầu ...Tiếng va đập của các mái tôn nhà tôi và các nhà lân cận ...tiếng loảng xoảng , tiếng rầm rầm của các vật nặng không biết từ đâu bay đến rơi trên mái ... Vợ tôi hé cửa sổ nhìn ra ngoài ... Bầu trời tối mịt ...chẳng có gì ngoài tiếng gió rít từng cơn ...Tôi bảo vợ tôi : " Em xuống dưới nhà nằm với các con đi ..." Vợ tôi hỏi : " Còn anh ? " Tôi đáp : " Anh cần phải theo dõi khả năng chịu đựng của căn gác và mái lợp để tính kế sách đối phó kịp thời nếu có chuyện gì xảy ra ..." Thật sự tôi vẫn không dám nói thẳng ra rằng tôi sợ nhất là trường hợp tốc mái ...Toàn bộ gia tài và tim óc của tôi đều nằm trong kho sách từ trên gác xuống dưới nhà ...nếu tốc mái thì với mưa lớn như thế này tôi không có cách nào chống đỡ nổi ...Trong lúc đang tự trấn an mình , tôi bổng nghĩ đến một người bạn có lẽ cũng đang lo âu không kém ...vì thế tôi gọi điện hỏi thăm tình hình ở chỗ Bình nhưng không hiểu sao cuộc gọi không thực hiện được vì thế tôi đành phải nhắn tin ... Chúng tôi trò chuyện với nhau được một lúc ...Khu vực Bình ở là nơi mép biển vì thế sự chịu đựng hẳn phải ghê gớm lắm : " Bên ni tôn bay cây ngã rầm rầm Th. ơi ! " Câu chuyện chúng tôi hẳn sẽ còn kéo dài nếu tôi không nhìn vào chỉ báo lượng pin điện thoại ..." chỉ còn một nấc pin thôi ..." Quá mệt mõi vì gần suốt đêm không ngủ tôi chợt thiếp đi một lúc ...Khi tôi chợt tỉnh cũng là lúc những cơn gió giật bắt đầu tăng cường độ và lần này không phải từ hướng biển mà từ hướng ngược lại ...Một tiếng rầm cực lớn và căn gác run lên khiến tôi tưởng chừng mọi sự đã kết thúc ...Tôi bật chiếc đèn pin rọi ra bên ngoài : một tấm tôn có chiều dài khoảng 7 mét , cùng loại với tôn tôi lợp nhà hôm trước không biết từ đâu bay đến đã rơi lọt thỏm trên mái sau , phần dôi ra trên căn gác của tôi , sáng ra tôi mới biết đó là tôn của căn nhà đang được thuê bán shop quần áo ở phía trước đường , cách nhà tôi khoảng hơn bốn mươi mét ...Điệu luân vũ của những tấm tôn , những mảnh nhựa , những miểng vỡ của các pa nô , bảng hiệu quảng cáo bay rào rào trên các mái tôn hòa với tiếng mưa rơi , tiếng gió giật ...dường như càng tăng thêm nhịp điệu và cường độ vào lúc rạng sáng rồi dịu bớt khi kim đồng hồ trên tường nhà tôi chỉ 8 giờ rưỡi ... Tôi nói với vợ tôi : " Vậy là sáng nay anh đành lỗi hẹn với quán cà phê PHT , em pha dùm anh mấy gói cà phê hòa tan ...để anh uống mừng cho cái thành tích lợp nhà của cha con anh mấy bữa trước ...Kể ra cái ê kíp thợ " cha con thầy Thông " cũng khá đó chứ em nhỉ ! " Vợ tôi cười : " Bắt đầu nổ rồi ... " Tôi hơi quê : " Thì người ta cũng có quyền tự hào vì sản phẩm của mình đã chống chọi được với bão Na ri chứ bộ ...nhất là ..." Vợ tôi tiếp : " Nhất là đó lại là lần đầu tiên cha con anh lợp nhà ... phải không ...? Tôi cười ...nhưng chợt giật mình vì con gái lớn của tôi chợt chen vào : " Nhưng ba ơi ! Đây mới là cơn bão số 11 ...con nghe nói còn số 12 , 13 nữa ..." Tôi trả lời : " Đúng rồi ...tháng này mới là tháng bắt đầu của mùa mưa ...còn hai tháng nữa mới hết ...nhưng con đừng lo , ngày mai , ngày mốt trời tạnh ba sẽ tiếp tục gia cố ..." Vợ tôi hỏi : " Ủa , còn phải làm lại nữa hả anh ..? -- " Dĩ nhiên rồi ...Suốt cả đêm qua nó bị giật lên giật xuống , chắc chắn nhiều chỗ đã long đinh , hở mí ...dù nó chưa bị tốc mái nhưng mình phải kiểm tra toàn bộ lại và gia cố ..." -- " Bộ không có cách nào khác hả anh ? Tôi đáp : " Có chứ , có một cách làm khác ...nếu làm theo cách ấy thì khỏe hơn nhiều ? -- " Cách gì ? Sao anh không làm đi ..." -- " Đó là đổ thêm vài mê như nhà ông TK phía trước ...nhưng muốn làm cách này thì còn phải đợi anh trúng số độc đắc đã ..." 2.--Những cuộc điện thoại trong và sau cơn bão , những lời hỏi thăm của các bạn trên FB ...trong đó có mấy cuộc điện thoại quốc tế mà tôi không nhận được có lẽ vì lúc ấy tôi đang bận ứng phó với cơn bão hoặc vì sóng âm quá xấu do mất điện trên diện rộng rồi sau đó là các cuộc gọi từ SG của TH. , của cháu VĐT , của bạn CT từ Châu Đốc ...đặc biệt nhất là trong cái dịp không phải là " dịp may " này tôi lại lần đầu tiên được nghe cái giọng Nam Bộ nồng ấm của cô cháu HN ở Bruxelles gọi về để hỏi thăm chúng tôi và gia đình ... Tôi không biết nói lời gì để bày tỏ sự xúc động và dù rằng vẫn biết nói lời cám ơn là vô cùng khách sáo nhưng vẫn phải nói rằng : ... Chúng tôi xin thành thật cám ơn tất cả các bạn , các cháu đã có sự quan tâm chia sẻ với chúng tôi ...Điều trân quí nhất đối với chúng tôi đó chính là những tình cảm tuyệt vời ấy ...Xin cám ơn cái cơ duyên đã đưa đẩy cho chúng tôi gặp gỡ , quen biết , tiếp xúc với các bạn , các cháu trên cái chu kỳ ngắn ngủi của cuộc đời này .
Đang lui cui nấu bếp , nghe tiếng chuông điện thoại reo , vội rửa tay chạy lên , không ngờ mới vừa cầm điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc . Nhìn số điện thoại mới biết đó là cuộc gọi của BT ...Như vậy là BT đã đến nơi bình yên và gọi điện báo tin ...Thôi thì như vậy cũng được ...Lát sau , xong mọi việc , ngồi pha ấm trà ...viết đôi câu gởi bạn ...
Bạn Hòa sau khi rời quán cà phê VI A HE sáng nay đã cảm tác nối ý bài thơ Tuổi già lẩn thẩn của Cao Thông như sau : Sáu bó xem ra mới chín thôi Đã than lẩn thẩn tuyết sương rồi ! Sáng ra ngắm mặt trời vẫn mọc Tối về ngưỡng trăng sáng chơi vơi. Sống vui cứ mỗi ngày mỗi mới Quên chuyện thị phi ấy thảnh thơi. Mai mốt trời cho thêm mấy bó Vẫn chưa tròn một kiếp rong chơi./_ Bình Phan ghi thêm Hí hửng gặp mấy lão chưa già Thỏa mái vui cười cứ thả ga Ngày mô cũng kệ chẳng mồng hai Tháng nớ mặc nó không rằm rà Việc đời nhẹ gánh nghĩ mình tiên Thế sự nặng vác tưởng nó hiền... Gặp nhau cuối tuần thỏa huyên thuyên Sống mà như rứa sống nhân duyên !
Lời ...lỗ ... lo ...làm ...đứt cả hơi ...Hi hi ...
NHỞN NHỞ THƠ HỌA
Bạn CT còm ở bài viết họa thơ bạn "Bắt vần cùng bạn", định trả lời ở phần còm. Nhưng nghĩ lại phải họa một bài đăng lên đây cho hoành tráng, cho chịu chơi, cho sành điệu...
Buổi chiều tạt vào FB đọc tin nhắn của bạn Ân , mới biết bạn Trần Thành vừa chia sẻ một tấm ảnh cũ cách đây đã lâu lắm rồi ...Hình chụp Thành , Sơn và mình ...Thành còn ghi thêm " tặng Thông Sơn , ngày xưa thân ái " . Mình rất xúc động nhưng lúc ấy chuẩn bị đi dọn hàng nên đành tắt máy , bấy giờ ngồi nhìn lại và ghi mấy dòng sau đây :
Tình cờ biết được rằng hôm nay là ngày Quốc Tế người cao tuổi ...Ngày 01 tháng 10 năm 1991 là ngày Quốc Tế người cao tuổi được Liên hiệp Quốc tổ chức lần đầu tiên , sau khi thông qua vào năm 1990 ...Vì thế xin gởi lời chúc mừng các ông bạn chúng ta đang ở trong độ tuổi " cập kè " này , đặc biệt là các bạn CHSPCT 6471 . Chắc nhiều bạn sẽ không muốn bị liệt vào lứa tuổi " thích ô mốt " này nhưng tôi có đủ bằng chứng để tin rằng các bạn không muốn tin cũng không được bởi vì theo như bài thơ " Xuân nhật thị gia thi " mà cụ Nguyễn Khuyến sáng tác rồi tự dịch sau đây thì các bạn chúng ta đều đã lớn hơn cụ lúc ấy hơn " một tuần " tuổi rồi : Tuổi thêm, thêm được tóc râu phờ, Nay đã năm mươi có lẻ ba. Sách vở ích gì cho buổi ấy, Áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già. Xuân về ngày loạn càng lơ láo, Người gặp khi cùng cũng ngất ngơ. Lẩn thẩn lấy chi đền tấc bóng, Sao con đàn hát vẫn say sưa? Chúc các bạn một " tuổi thêm " đầy sức sống và tiếp tục "thêm tuổi " cho đến khi tất cả chúng ta cùng " bách niên giai lão "
TUỔI GIÀ LẨN THẨN
Không đón , không mời , tuổi cũng cao .
Ngày qua , tháng lại , cứ trôi mau .
Việc đời muôn nỗi , sương pha tóc .
Sự thế ngàn điều , tuyết nhuộm râu .
Ơn dày cha mẹ chưa đền đáp
Tình nặng thê noa , đã trả đâu ?
Cũng muốn nhàn du cho thỏa ước .
Lại ngán sông dài , ngại biển sâu .
CAO TUỔI NHỞN NHƠ
Chẳng mời, chẳng gọi, tuổi cứ thăm Mới khóc oe oe giọng nay trầm Tóc chớm xanh đen giờ điểm bạc Da vừa hồng trắng chốc mồi thâm Hỏi ấy con người sao nên nỗi Đáp ừ ông tạo vốn công tâm Chẳng cho ai được ai mất cả Ai cũng buồn vui cuộc trăm năm. Hoàng Dục 2-10-2013