Tôi dừng xe trước số 44 đường MLB ...Hóa ra bạn LV MỸ đã có sự nhầm lẫn khi đọc số nhà của thầy cho tôi , nhưng không sao ...đó chỉ là một sai số không đáng kể . Điều quan trọng là cuối cùng tôi cũng tìm được nhà thầy . Tôi hơi do dự nhìn vào cánh cửa sắt khóa bên trong trước khi quyết định lên tiếng gọi thầy ...Trong một khoảnh khắc , những kỷ niệm của thời học sinh lướt nhanh trong trí tưởng tôi .:
Căn phòng 21 nằm ở một khu biệt lập phía dưới sân bóng rổ và phòng thí nghiệm của trường , tại đây chỉ có 2 phòng học là phòng 21 và phòng 22 ...Tuy có cánh cổng riêng phía đường Duy Tân nhưng hiếm khi cánh cổng này được mở vì thế muốn xuống các phòng này chúng tôi phải đi vào bằng cổng chính đường Lê Lợi
hoặc một cổng phụ nằm trên đường Duy Tân -- gần nhà để xe -- chạy dọc từ phòng 1 đến phòng 12 ...sau đó băng qua sân bóng rổ và một bãi cát trắng , nơi có một bể nước của nhà máy nước mà chúng tôi thường đùa nghịch bằng cách thi nhau leo lên tầng trống cao khoảng hơn 2 mét rồi nhảy xuống cát xem ai nhảy xa hơn ...Đối với tôi dãy phòng này là địa điểm thú vị nhất vì tuy nó có vẻ " nghèo và không đẹp , không trang nghiêm như khu vực sân trường chính " nhưng được một điều là nó ở xa mặt trời nên ít nóng ...( ý nói các thầy giám thị và thầy hiệu trưởng ít khi kiểm tra )
Vì ban C là ban Văn chương - Sinh ngữ nên tuy tiếng Pháp là Sinh ngữ 2 nhưng chúng tôi cũng được học rất kỹ để sau này thi Tú Tài bán và Tú Tài toàn ...Giáo trình cho năm đệ tam là sách " Cua đờ lân 1 : Cours de langue ...1 " hay còn gọi theo tên tác giả " Mô rê 1 : Mauger 1 " . Cách thi cũng gồm 2 phần , phần thi viết gồm 1 bài text để kiểm tra từ vựng , cách chia động từ , chính tả và viết một đoạn văn ngắn , phần thi vấn đáp gồm những câu hỏi và trả lời các câu cơ bản trong sinh hoạt thường ngày . Nếu ở môn tiếng Anh năm lớp 12 chúng tôi được thầy Nguyễn ngọc Kỳ bắt buộc viết nhật ký để luyện cách viết luận và làm phong phú vốn từ thì trong môn tiếng Pháp thầy Viên thường cho chúng tôi viết chính tả bằng cách đọc những bài văn tiếng Pháp để luyện khả năng nghe và ngữ vựng cho chúng tôi . Giọng đọc của thầy rõ ràng và chuẩn nên nếu chịu khó học bài thì rất dễ kiếm điểm 20 ...Mỗi lần làm bài kiểm tra hoặc thi học kỳ , sau khi phát đề thầy Viên thường đi đến từng bàn , nhìn vào bài học sinh đang làm để xem thử nên khó có bạn nào quay cóp được ...Tôi nhớ có lần thầy Viên phát hiện một bạn vốn là tu sĩ , len lén giở tài liệu nên thầy cảnh cáo : " Chú không nên làm thế ...Tôi rất nể chiếc áo chú đang mặc nên chỉ nhắc nhở chú chứ đối với các em khác thì tôi đã tịch thu bài rồi ...Mong rằng chú hiểu điều đó ..." Những lời nói nhẹ nhàng ấy đã làm cho bạn ấy hối hận và sau này đã tiến bộ rất nhiều trong môn học của thầy ...
Dòng hồi ức của tôi cứ chảy như thác đổ khiến tôi cứ đứng ngẩn ngơ trước cửa nhà thầy , mãi đến khi sực tỉnh tôi mới lên tiếng gọi lớn : " Thầy ơi thầy , thầy mở cửa cho em được không ? "
Từ trong căn phòng cửa kiếng , thầy tôi cầm chìa khóa , chậm rãi bước ra mở cửa ...Thầy nhìn tôi có vẻ ngờ ngợ và hơi ngạc nhiên : " Thầy xin lỗi ...em là ? Thầy nhớ mặt nhưng ...quên tên mất rồi ....Học trò nhiều khóa , nhiều lớp quá thầy nhớ không hết ..."
Tôi trả lời ngay khi vừa bước vào : " Dạ ...em là Thông ,lớp em hồi đó có 2 Thông ...nhưng bạn Đỗ văn Thông mất rồi , em là Trương văn Thông ... bốn mươi lăm năm trước em đã học Pháp văn do thầy dạy , năm đệ tam C ...ở phòng 21 ..."
Thầy cười : " Ừ ...ừ ... Thông hả ...thầy nhớ rồi ...vào đây em ...? "
Tôi ngồi xuống bên chiếc bàn kê giữa phòng khách nhỏ nhắn , đối diện thầy và đọc thấy một thoáng vui mừng nhẹ trên ánh mắt thầy khi thầy bảo : " Em uống bia nhé ?
Tôi đáp : " Dạ không ...em không uống bia ...thường thường em chỉ uống nước lọc , đôi khi vui lắm mới pha thêm một chút bia cho nó có màu mà thôi ..."
Thầy cười hiền : " Vậy thì hôm nay cũng vui , thầy khui một lon ...em uống phần ít thầy uống phần nhiều ..."
Tôi ấp úng : " Dạ ...như vậy cũng được ..." Trong khi thầy đứng dậy đi lấy nước giải khát , tôi nhìn thầy để cố đoán tình trạng sức khỏe hiện tại của thầy ...Một thoáng ngậm ngùi dâng lên trong tâm tư tôi khi nhận ra rằng những bước đi của thầy không còn vẻ linh hoạt và mạnh mẽ như ngày xưa nữa ...Thời gian như dòng sông cuồn cuộn chảy ...Vinh quang , ô nhục , thiện ác , thị phi ...Tất cả mọi điều rồi sẽ chìm sâu ... sẽ trở thành những trầm tích ...trong đại dương đời sống mênh mông . Và cả chính tôi ...thân xác này rồi cũng vậy ...Vì thế còn gặp được những dấu yêu xưa được phút nào thì hãy cứ vui mừng phút ấy ...
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi nên thầy vừa bật nắp lon bia mới mang ra vừa nói , giọng nhỏ nhẹ : " Thầy chỉ cảm thấy mình già từ lúc bước qua tuổi 70 , trước đó thầy vẫn làm việc rất nhiều ...kể cả lao động nặng ...Bây giờ thầy đã có cháu gọi bằng cố rồi ...không già sao được ...Căn nhà này là do các con của thầy làm cho thầy mấy năm gần đây , nhờ vậy chứ nếu không chắc thầy cũng héo rồi , khu vực này ngày xưa thường xuyên ngập nước chứ không sạch sẽ như bây giờ ...Hiện nay các con thầy đều đã có gia đình và đều ở riêng , thầy ở đây một mình ..."
Tôi hỏi : " Như vậy chuyện cơm nước thì làm sao thầy ? "
Thầy cười : " Con thầy cho người mang đến hằng ngày , buổi chiều thì hâm lại ...Vả lại già rồi cũng đâu có ăn uống bao nhiêu ...mỗi bữa chừng 1 chén nhỏ thôi nên cũng dễ ...Ba mẹ em còn không ? "
--" Dạ còn , ba em năm nay tám mươi bảy , má em tám mươi mốt ..."
-- " Vậy là bà cụ bằng tuổi thầy ...Ông bà cụ sức khỏe thế nào ? "
-- " Dạ cũng khá tốt ...Em quan niệm muốn tưới cây thì phải tưới khi còn tươi nên trong giai đoạn cực kỳ khó khăn em cũng cố gắng duy trì một chế độ dinh dưỡng tương đối tốt cho ông bà cụ ...sau này mấy đứa em buôn bán cũng khá nên tiếp tục hỗ trợ và chăm sóc ...Nhưng đúng là ở thành phố tuy có nhiều tiện nghi nhưng sức khỏe ba má em vẫn không dẻo dai bằng bà nội em trước đây ...Nội em thọ đến 108 tuổi lận thầy ạ ..."
Câu chuyện càng lúc càng thêm thân mật , có những lúc tôi tưởng như mình vẫn còn là cậu học trò đang được thầy tin tưởng giao cho tôi vào sổ điểm bài kiểm tra của lớp và đang hỏi thầy về cách cộng điểm sau khi nhân hệ số ...nhất là khi thầy nhắc đến tên một vài bạn trong lớp ...Không khí buổi trò chuyện thật vui vẻ và đậm tình khiến tôi mạnh dạn hỏi thầy : " Thầy biết bạn Hoàng Dục không ? "
Thầy đáp : " Biết chứ , lúc trước nghe nói nó đi dạy , chừ chắc hưu rồi nhỉ ?
Tôi tiếp : " còn bạn Ngân ? "
Thầy hỏi : " Ngân nào ? Phải Ngân đen không ?
-- " Dạ đúng rồi ? "
-- " Bây giờ Ngân ở đâu ? Ngày xưa nó nghịch ngợm lắm mà ..."
-- " Dạ Ngân ở Cali ...Gần đây bạn ấy về ...em có gặp ...Bây giờ bạn ấy hiền khô hà ..."
Thầy cười : " Ừ ...thì tuổi học trò mà ...bởi vậy người ta mới nói Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò ...Mà nó còn đen không ?
Tôi cũng bật cười : " Dạ ...cũng trắng hơn nhiều ...Chắc tại hồi ấy bạn ấy phơi nắng nhiều ...bây giờ ở Cali khí hậu tốt lại làm việc trong phòng máy lạnh , đi xe hơi chứ đâu có chạy cả ngày ngoài đường như hồi xưa ....."
-- " Cũng phải , thầy còn nhớ nhiều đứa lắm nhưng chắc khi gặp mới nhận ra chứ bây giờ ngồi lục lọi trí nhớ thì chịu ... ( còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét