Những mẩu chuyện tiếp theo đây là những câu chuyện mà thầy Viên kể cho tôi nghe về những vui buồn trong đời nhà giáo ,rồi đến những chuyện về các thầy cô , trong đó có chuyện về thầy Anh , thầy Định ...chuyện thầy Giai mất trong vụ máy bay rơi năm 1974 ,chuyện về thầy Tâm , thầy Trác ..và khi nhắc đến thầy Quân tôi thoáng thấy thầy rất xúc động" Trước khi mất thầy Quân có về ĐN và gặp thầy , lúc ấy thầy Quân đã bị bệnh Alzheimer nên chợt nhớ chợt quên , có khi thầy Quân gọi đúng tên thầy ....Viên ơi ...rồi lại khựng lại như chẳng biết thầy là ai ...Thầy rất đau lòng nhưng chẳng biết làm gì để giúp đỡ bạn mình ...Thế rồi thầy Quân lại ra đi và một thời gian sau thì mất ...Thầy Tăng vốn là nhà thơ nên đã làm nhiều bài thơ về thầy Quân còn thầy thì lại không quen làm thơ nên chỉ biết lặng nhìn và đau xót ...Ừ... thầy chẳng hiểu vì sao mà rất nhiều người quen biết thầy , ở nước ngoài mức sống rất cao nhưng lại hay bị những bệnh như vậy khi tuổi đời chưa cao lắm ...
Ở VN mình người ta lại ít bị loại bệnh này dù sống kham khổ hơn ...Thông nhỉ ! " Những lời này thầy đã nói với đôi mắt ướt sau cặp mắt kính khiến tôi thấy chạnh lòng ...Tôi nói chỉ để nói : " Ở mình cũng có chứ thầy , nhưng ngày xưa người ta hay dùng từ " lẫn " để chỉ dạng bệnh này ...có lẽ " lẫn " có nghĩa là lú lẫn vì người già hay lẫn lộn mọi thứ ..Hoặc cũng có thể vì ngày xưa người ta sống chậm hơn ..Ngày nay cuộc sống càng hiện đại thì thần kinh con người càng căng thẳng , trí óc con người phải làm việc nhiều hơn ...lớp người cao tuổi ở nước ngoài lại ít có cơ hội tiếp xúc với nhau nên tinh thần rất dễ sa sút ...Những thế hệ con cháu họ thì lại dễ hòa nhập với xã hội phương Tây hơn vì phần lớn được sinh ra ở đó ...do không bị những sang chấn về tâm lý , không bị hành hạ bởi những hồi ức , kỷ niệm và những mối dây liên hệ ở quê nhà như cha mẹ họ ...Chẳng nói đâu xa ngay trong lĩnh vực âm nhạc , nghệ thuật thầy cũng thấy các sáng tác của họ càng về sau này càng có vẻ xa lạ đối với chúng ta ...Có thể nói đó là sự may mắn cho họ nhưng lại là điều đáng tiếc đối với nhiều người trong chúng ta ..."
Thầy Viên gật đầu : " Em phân tích nghe cũng có lý ...Em nói đến chuyện sáng tác thầy mới nhớ đến một kỷ niệm vui giữa thầy với thầy Ngọc ...Thầy không nhớ rõ năm nhưng có một dạo thầy và thầy Ngọc được tham dự khóa học tại Huế để giảng dạy về môn Công dân giáo dục ...Trong một tiết học về Tình anh em , thầy và thầy Ngọc được nghe kể câu chuyện như sau : " Có hai anh em nhà nọ , cha mẹ mất sớm chỉ để lại cho mỗi người một thửa ruộng ...Người anh đã có vợ và con nhỏ còn người em thì sống một mình ...Công việc chính để kiếm sống của họ là trồng lúa nên cả hai anh em đều siêng năng.lo canh tác trên đám ruộng của mình ..Một thời gian sau đến mùa gặt cả hai đều lo gặt cho xong đám ruộng của mình nhưng mới bó lại chất thành đống mà chưa gánh về thì trời đã tối ...
Họ dự định để tạm tại ruộng đến ngày hôm sau hẳn gánh ...Đêm ấy người anh thầm nghĩ : " Mình bây giờ đã yên bề gia thất , chỉ tội nghiệp cho em mình , nó chỉ có một thân một mình ...Chắn chắn nó phải cần có một số dư tích lũy để sau này lo việc vợ con ..." Nghĩ vậy nên thừa lúc đêm tối người anh ra ruộng , vác một số lúa từ ruộng của mình sang bỏ vào đống lúa của người em mà không cho người em biết ...Trong khi ấy người em cũng nghĩ thầm : " Nhà nghèo , anh em mình chỉ sống nhờ vào số lúa mới gặt được ...mình thì chỉ có một mình cũng dễ xoay xở chứ anh mình đã có vợ con nên chắc chắn nhu cầu cũng phải nhiều hơn ..." Suy nghĩ đến đó người em vội chạy ra ruộng , nhân lúc tối trời vội khuân một số lúa từ ruộng của mình sang bỏ vào đống lúa của người anh ...Trời đêm thôn quê tối đen nên họ không nhìn thấy nhau nên mãi đến nhiều lần sau đó họ đã đâm sầm vào nhau , ngã sóng soài trên bờ ruộng ...Cuối cùng thì họ mới nhận ra nhau và biết được việc làm đầy tình nghĩa này nên cùng ôm nhau mà khóc ..."
Câu chuyện nhỏ ấy đã khiến thầy và thầy Ngọc rất xúc động ...nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng không có gì đáng kể lại ...Hôm ấy không biết thầy Ngọc nghĩ sao mà lại nhìn thầy rồi bảo : " Chuyện này cũng hay thật , hay là anh Viên lấy ý tưởng này dựng thành một vở kịch xem sao ..." Thầy hoảng quá ...vì từ hồi nào đến giờ thầy chỉ biết xem kịch chứ có biết soạn kịch hồi nào đâu ...Thầy định từ chối nhưng thầy Ngọc bảo : " Anh nhất định sẽ làm được ..." Thế là thầy đành im lặng ...Chiều hôm đó , suy nghĩ nát nước nhưng thầy vẫn chưa biết làm thế nào ...tình cờ thầy gặp một người bạn , lúc ấy đang phụ trách ban văn nghệ bên quân đội ...Thầy mới kể lại câu chuyện này để nhờ góp ý ...Người bạn này bảo thầy : " Cái này thì dễ thôi ...Để mình giúp cho ...." Thế là thầy chỉ việc lấy giấy bút ra ngồi ghi chép ...Vở kịch gồm có 3 màn , thầy chép hơn nửa quyển vở học trò ...sau đó được công diến và còn được phát thanh trên radio ...Hồi ấy ở ĐN mình chưa có Đài truyền hình ...Điều buồn cười là sau đó thầy Ngọc khen ngợi thầy dữ lắm , thầy đã thanh minh nhiều lần nhưng thầy Ngọc không chịu tin , còn bảo thầy giấu nghề ... Chuyện đã qua nhiều năm rồi nhưng mỗi lần nhớ đến thầy cũng thấy vui vui ..."
Thầy tôi dừng lời nhưng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng thầy vang mãi trong tâm hồn mình ...Suốt đời thầy đã không ngừng cống hiến cho nhiều thế hệ học trò ...Bằng sự bộc trực của cá tính , chân thật trong tình cảm , lương thiện trong suy nghĩ mặc dù có nhiều lúc hơi nghiêm khắc thầy đã dạy cho tôi và các bạn tôi nhiều bài học ở đời ...Thầy không dạy chúng tôi những bí quyết hay mưu mẹo để trở thành những con người thành đạt hay chiến thắng , không truyền cho chúng tôi những tài năng để trở thành anh hùng hay vĩ nhân mà thầy chỉ dạy cho chúng tôi những kiến thức sử dụng được trong cuộc sống để chúng tôi sống cuộc đời của chính mình ...Thầy chỉ mong mõi chúng tôi được sống một cuộc đời bình thường nhưng lương thiện ...
Bốn mươi lăm năm đã qua đi ...Mái tóc thầy nay bạc trắng , đôi mắt thầy không còn vẻ tinh anh , đôi chân thầy không còn nhanh nhẹn như xưa nữa nhưng tôi biết có một điều không hề thay đổi hay già đi ...đó chính là những điều ẩn chứa trong trái tim thầy đối với những người bạn , đối với ngôi trường , đối với học trò và có lẽ cả với các con thầy nữa , theo tôi được biết các con thầy có người cũng tiếp tục theo đuổi nghề thầy ...Từ biệt thầy tôi thầm tự hứa rằng sẽ lại đến thăm thầy vào một ngày khác ...Có lẽ tôi sẽ rủ vài người bạn nữa cùng đi nếu thuận tiện .
TB : ( Tôi đã xin phép thầy trước khi kể lại cuộc hội ngộ lần này , thầy cười hiền : " Ừ , em muốn viết gì thì viết , có sao đâu ...vui thôi mà ." )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét