Tôi không ngờ rằng cuộc gặp không hề được lập trình trước đối với đôi bạn nhỏ người SG lại có tập 2 ...Kể ra thì một câu chuyện chỉ có 2 tập cũng chẳng có chi là dài ...Cứ xem nhà đài truyền hình thì biết , ngày nào cũng chiếu phim Tàu , phim Hàn ...mỗi phim dài cả trăm tập mà có sao đâu ...Chuyện của tôi chỉ có 2 tập thì cũng đỡ chán hơn nhiều ...À mà thôi , cứ bắt đầu một cách tự nhiên chứ rào đón mà làm gì ...
Tôi vốn đã định làm một bài thơ để ghi nhận cái thời tiết đang có nhiều chuyển biến dễ chịu hơn nhiều trong mấy ngày gần đây với câu mở đầu như sau : " Dường như trời sắp vào thu ..." nhưng rồi lại thôi vì cho rằng thơ tả cảnh bây giờ không cạnh tranh nổi với hình chụp ...Phần lớn người ta thích xem hình hơn đọc chữ ...Đó cũng là lý do khiến giới trẻ ngày nay lười đọc sách ...Đọc sách đòi hỏi trí tưởng tượng và khả năng suy nghĩ trong khi truyện tranh chẳng hạn , đã được họa sĩ vẽ sẵn từng động tác , cử chỉ nên chỉ cần nhìn thôi là đã hiểu nội dung rồi ...Tôi đã từng xem thấy nhiều trang truyện tranh hoàn toàn không có chữ , họa hoằn lắm mới thấy vài chữ phụ đề như : " Ầm ...ù ...vút ...soạt ..." rồi thôi .
Nhưng nói đến chuyện này cũng dài giòng lắm ...sở dĩ tôi đề cập đến việc này là vì khi nhân vật thứ 6 trong buổi tiệc trà thân mật ở vỉa hè sáng nay xuất hiện thì câu nói đầu tiên của bạn ấy là : " Thấy trời hôm nay có mây mù nên buồn buồn muốn ghé thăm ông ..."
Chắc chắn trong 5 nhân vật đã có mặt trước đó gồm vợ chồng tôi , vợ chồng Hùng và bạn HD chỉ có mình tôi là hiểu được BT muốn nói điều gì ...
Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua ... rất nhiều người trong số cha , mẹ , anh chị em , vợ chồng và cả bạn bè chúng tôi đã không còn trên cõi đời này nữa nhưng những kỷ niệm về họ và những kỷ niệm riêng của chúng tôi vẫn còn đó trong tâm trí những người còn lại ...BT muốn nhắc đến những sáng những chiều mây giăng trên bầu trời thành phố , chúng tôi đã cùng với nhau say sưa kể cho nhau nghe về mối tình đầu của mỗi người :
" Lội mòn thành phố chiều nay ,
Bâng khuâng tình trẻ như ngày vừa quen .
Thắp trong nhau một ngọn đèn ,
Giữ trong nhau chút niềm tin cuối cùng ..."
Những hình ảnh ấy tuy không được ghi lại bằng những máy ảnh hiện đại và không được lưu giữ trong những thẻ nhớ như thời đại ngày nay nhưng chúng vẫn còn đó nguyên vẹn trong ký ức chúng tôi . Tôi cho rằng những tấm ảnh dù có phô diễn đường nét và màu sắc trung thực đến đâu đi nữa thì vẫn không thể nào chứa đựng được cái hồn của sự vật và tình cảm như vài câu chữ mà ta có thể gặp được trong nhiều thời đại khác nhau ...Hơn bảy mươi năm trước Vũ hoàng Chương đã viết :
" Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh .
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa .
Thuyền ơi thuyền , theo gió hãy lênh đênh "
Tâm trạng ấy vài chục năm sau lại được Nguyên Sa trải nghiệm :
" Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt ,
Dăm bảy nụ cười không xóa hết ưu tư .
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát ,
Lúc xòe ra chẳng có một âm thừa
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực ,
Phải vác theo trăm tuổi đường dài .
Nên có gởi cho ai vài giọng nói .
Cũng nghe buồn da diếc chạy trên môi .
Năm ngón tay có bốn mùa trái đất .
Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân .
Có cất tiếng đòi to , tiếng đòi rơi rụng .
Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn ....
Và rồi đến thế hệ chúng tôi ...những thế hệ hậu sinh so với các bậc tiền bối ấy chúng tôi cũng đã phải trải qua những khắc khoải và những nỗi băn khoăn khi nhìn về tương lai đất nước ...Nhưng chưa phải là đã hết ...
Chỉ cần nghe cháu Hùng nói một câu nho nhỏ , tôi biết rằng những niềm ưu tư ấy rồi sẽ còn đọng lại chẳng biết đến bao giờ : " Không hiểu sao càng ngày càng có nhiều vụ án kinh tởm : con giết cha , cha giết con , cháu giết ông bà ....Lúc đầu cháu cũng rất phẫn nộ nhưng khi thấy các sự việc ấy tái diễn hàng ngày , khi ở nơi này , lúc ở nơi kia thì cháu mới thấy rằng nền tảng đạo đức và mối quan hệ giữa người và người bây giờ đang có vấn đề nghiêm trọng ... Tại sao như vậy chú ? "
Câu hỏi được cháu Hùng đặt ra không phải cho riêng tôi mà với cả các bạn tôi , BT và HD nhưng thật đáng tiếc là chúng tôi đều không thể trả lời ... Chúng tôi cũng đã nhìn thấy như cháu Hùng , cũng đã từng đặt câu hỏi tại sao và rồi đã không thể tự trả lời cho chính chúng tôi thì làm sao có thể trả lời cho cháu Hùng hay cho con cháu của chúng tôi ...
Chiều nay vợ chồng cháu Hùng sẽ trở lại SG ...Câu chuyện của chúng tôi dù đã kéo dài từ sáng đến tận 12 giờ nhưng rồi cũng phải kết thúc ...Tôi vẫn mong rằng cháu Hùng sẽ tìm được câu trả lời cho mình vì nếu không ai trả lời được thì thực tế quả đáng buồn .
Có lẽ đành phải mượn lời của Phật mà tự an ủi mình chăng ? : " Hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi ..."
Câu hỏi mà Hùng hỏi, cháu cũng không biết trả lời, chắc là làm theo lời chú trích dẫn " hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi " . Đúng là ngày nay, mở báo ra là thấy đâm chém, chết chóc, con người với nhau, thậm chí là ruột thịt với nhau mà cư xử cạn tình hết mức, rồi bao trò lố lăng, nhí nhố khác nữa... Chán lắm chú ơi. Chẳng biết tại ai, không trách xã hội được . Theo cháu là vậy. vì con người làm nên xã hội mà. Xã hội bản thân nó có xấu đâu, có xúi con người được đâu. Tự con người đẩy mình thành nô lệ cho vật chất quá nhiều, rồi từ đó đề cao bản thân quá mức, sinh ra ích kỷ, không còn nghĩ tới ai khác ngoài cá nhân mình nữa. Nói lan man một chút, hồi đó cháu ở dí nội. Lên mâm cơm, nội cháu dạy đồ ngon, thịt nạc, là giành cho người già và trẻ em trước. Nếu đồ ăn ít, thì mỗi người ăn ít một chút, nhường phần cá thịt cho người già, trẻ nhỏ. Luôn luôn là vậy. Miếng ăn nhỏ thui, không đáng, nhưng chính là bài học đầu tiên mà cháu được nhận về sự biết nghĩ cho người khác . cháu còn nhớ khi cháu về làm dâu nhà ông xã, thỉnh thoảng tết mới về thui. Lúc dọn mâm, cháu lựa miếng ngon ra dĩa để riêng cho ba má chồng, thì cả nhà thấy vậy lại cho là kỳ, để ăn chung cho vui. Và không biết cháu có khó quá không, hay là do cháu bị ảnh hưởng của nội từ nhỏ, nên khi thấy chồng cháu vô tư gắp đùi gà ăn, cháu ...bực. Nghe thì kỳ cục, nhỏ mọn, nhưng thiệt sự là cháu nghĩ sao không nhường cho mẹ, mẹ già rùi, răng cỏ không có, cứ ăn xương hoài sao được. Mẹ không giành ăn dí con, luôn nhường cho con, dù con mình bao nhiêu tuổi đi nữa, nhưng là con, phải biết chuyện ấy chớ.
Trả lờiXóaThui, hổng tám lan man nữa đâu. cháu khoái đoạn chú dẫn đề ghê. chú của cháu lúc nào cũng hài hước cả. Chú ui, cháu không nói trước , nhưng cháu đang hy vọng hè năm sau ra thăm cô chú nữa nè. Cháu đang nhờ nội chỉ cháu làm mắm tôm chua, mừ ...làm chưa ra, hư hết rùi. cháu mừ làm được, cháu khoe dí cô chú thành quả của cháu. hì hì
Cho cháu gởi lời thăm cả nhà mình chú hén. thiệt vui, thiệt khỏe nha chú.
Thực ra chỉ cần phóng tầm nhìn thật khách quan vào toàn cảnh thế giới và rà soát lại tiến trình lịch sử nhân loại chú cháu mình cũng có thể hình dung được phần nào đáp án cho cái nan đề mà cháu Hùng đã đặt ra ...Trong câu còm của cháu cũng đã có một ý cho câu trả lời này rồi . Chỉ tiếc rằng những định kiến và sai lầm của thế hệ những người đi trước đã đè nặng lên nhiều thế hệ sau và tạo nên những cái vòng lẩn quẩn ...Chú chỉ hy vọng những người trẻ có đủ sức mạnh và trí tuệ để cứu rỗi được nhân loại vì họ sỡ hữu một điều quí nhất : Đó chính là thời gian . Chú chỉ tiếc rằng thời gian của chú không còn nhiều lắm nên chú chỉ có thể làm những việc vặt vãnh như phụng dưỡng cha mẹ ... thương yêu , đối xử công bằng với con cái và giúp chúng phân biệt đúng sai , tốt xấu...Có lẽ đó cũng là một cách thể hiện những gì mình cảm nhận được từ cuộc sống và những khía cạnh tốt đẹp của nó cháu ạ . Cám ơn cháu về những lời chúc và những chia sẻ . Chúc cháu vui mạnh và may mắn . Thân mến
Xóa