Translate

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

VIẾT NGẮN MÙA TRUNG THU 3

                                                 


Hôm nay đã là 14 tháng 8 âm lịch rồi vậy mà lúc chuẩn bị dọn hàng , tôi đứng ở quầy , định chụp một tấm hình gởi lên mạng để mấy ông bạn ở phương xa xem cho biết trăng xứ mình năm nay có khác chi với trăng xứ người hay không nhưng rồi tôi lại đổi ý ...đơn giản vì tôi thấy vầng trăng vẫn còn hơi méo chứ không tròn , lại thêm quầng sáng chung quanh , nếu chụp cũng không đẹp ...Nếu nói theo kiểu dân quê hồi xưa : "Trăng quầng thì hạn , trăng tán thì mưa " vậy chắc là trời còn nắng dài dài ...Nhìn quanh quất một hồi tôi cứ suy nghĩ mãi không biết lấy gì làm quà Trung Thu cho mấy " lão thiếu nhi bạn tôi " vì tôi biết khi người ta càng già thì càng hóa ra con nít ...Hàng bánh Trung Thu bên cạnh quầy tôi vẫn giăng đèn sáng rực nhưng vắng như chùa Bà Đanh , mấy đứa nhỏ bán hàng cứ đứng lên ngồi xuống thấy mà tội nghiệp ...Có lẽ những cái bánh nhân đặc biệt đã được bán từ lâu rồi chứ để đến bữa nay thì cầm chắc lỗ vốn ...Chỉ còn tối nay và tối mai ...rồi thì thu dọn đồ nghề , trả lại " khoảng không cho vũ trụ " ...cũng có thể họ sẽ ráng thêm đôi ba ngày và tung ra những chiêu khuyến mãi hoặc đại hạ giá để cứu vãn tình thế vì " những bàn thua trông thấy " nếu số bánh tồn đọng quá nhiều .
Nghĩ cũng buồn cười là vì đến thế kỷ 21 này rồi mà người ta vẫn cứ muốn ru mình trong những chuyện truyền thuyết hoang đường ...Biết bao nhiêu chuyến xe tự hành đã cày nát khuôn mặt chị Hằng vậy mà chị vẫn cứ đẹp hơn bất cứ hoa hậu trần gian nào thế mới là lạ chứ , phải chăng vì cuộc sống tự nó vốn nghèo nàn và đơn điệu nên người ta cần phải thi vị hóa , thơ mộng hóa để có nơi cho tâm hồn tạm trú ...
Năm mươi năm trước đây những cuộc du hành mặt trăng vẫn còn trong vòng thử nghiệm nên trong trí tưởng tượng của " bầy trẻ cùng độ tuổi " với tôi thời ấy vẫn còn nhiều điều nghi hoặc ...còn bây giờ thì chuyện nhập hộ khẩu vào gia đình chú Cuội trên ấy đã trở thành chuyện có thể xảy ra với điều kiện tôi phải chuẩn bị sẵn trong tài khoản của mình chừng ít chục tỉ đô la ...
Thế nhưng ,liệu có cần thiết lắm không nếu đem so sánh  niềm vui của tôi lúc ngồi chễm chệ trong chiếc phi thuyền bên cạnh những nữ tiếp viên xinh đẹp của hãng hàng không vũ trụ  với niềm vui của cậu bé nhà quê may mắn lĩnh thưởng được chiếc đèn lồng trái ấu và những chiếc bánh nhân lạp xưởng trong phần quà Trung Thu đêm ấy ...Chắn chắn sẽ có nhiều người bảo rằng đó là những so sánh khập khiễng nhưng tôi không nghĩ vậy ...Tôi vẫn băn khoăn tự hỏi liệu sự  tiến bộ của khoa học có thực sự là chìa khóa mở cánh cửa lâu đài hạnh phúc của loài người hay không khi những cuộc thanh toán đẫm máu của các băng đảng , các xứ sở , các phe phái ...với những vũ khí tối tân được chế tạo từ  sáng kiến của các nhà khoa học  , vẫn đang diễn ra hàng ngày hàng giờ trên quả đất này ....Liệu một nền y học tiên tiến có giúp con người giải đáp được giấc mơ trường sinh bất lão hay không khi người ta cứu được vài bệnh nhân bị bệnh nan y , giúp họ kéo dài thêm vài năm hưởng thụ thú vui trần thế để rồi có hàng chục , hàng trăm kẻ khác lại vĩnh viễn lìa đời khi tuổi còn rất trẻ chỉ vì lỗi lầm của một anh tài xế ,  một cậu phi công , một  trận cãi lộn vì bất đồng ý kiến hay ngôn ngữ , một chầu nhậu quá đà  ....
Loài người đã không biết cách sử dụng những phát kiến khoa học để phục vụ cộng đồng hay chỉ vì nhiều người đã đi lạc đường ?

" Dường như những niềm tin thơ ngây cứ rơi dần theo tuổi lớn ....Thy chợt nhận biết điều này nhưng không buồn ...Vẫn không làm sao chấp nhận được cái tương đối của người lớn và cứ đi tìm hoài cái tuyệt đối cho mình ....Đời sống luôn là một dấu hỏi lớn lôi cuốn trí tò mò của chúng ta ...phải không .......? "  Câu hỏi nhỏ ấy tôi đã được nghe từ một người con gái  mấy chục năm về trước nhưng vẫn còn có thể được đặt ra với tôi ngày hôm nay ...Những người lớn trong suy nghĩ của cô bé ấy bây giờ đã bị đám người lớn là chúng tôi thay thế , choán chỗ ...Chúng tôi đã không nhận được câu trả lời rõ và đủ nên phải chăng chúng tôi cũng sẽ trả lời một cách không đủ và không rõ cho những cậu bé , cô bé bằng tuổi Thy ngày xưa . Phải chăng  tôi sẽ lại tiếp tục nhìn vầng trăng và nói với cháu nội , cháu ngoại tôi rằng ...." Trên mặt trăng có chị Hằng , có chú Cuội ngồi gốc cây đa , có Thỏ ngọc ...và nếu chúng thắc mắc hay hoài nghi thì tôi sẽ mạnh tay dùi đánh vào chiếc trống múa lân để chúng quên đi ...Tùng dinh dinh ...cắc tùng dinh dinh ..." ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét