Sắp đến rằm tháng 11 , ngày giỗ của Thanh ...Không biết bạn Bạtngàn có còn nhớ Thanh đen , hồi ấy cũng phụ với tụi mình quay tập thơ " Giã từ ân phúc " ...Thanh có bút hiệu Thảo trầm ca nhưng ít khi làm thơ ... Trước khi mất Thanh đã dặn cô em gái điện báo tin cho mình vì trước đó mình cũng là người duy nhất đến với Thanh tại bệnh viện ...trước ngày Thanh lâm chung ...Mình có làm một bài thơ nhỏ chép lại đây để các bạn đọc như một lời tưởng nhớ .:
GIÃ TỪ 1 .
Thôi nhé Thanh , mình ... vĩnh biệt thôi .
Áo cơm , nghiên bút ... trả cho đời .
Tình yêu , kỷ niệm ... chôn vào đất .
Dù nhớ, dù quên ...cũng hết rồi .
Đêm cứ dài sao ! đêm chẳng tan .
Mùa đông : một chút nắng hanh vàng .
Gửi theo khói biếc hương trầm cũ .
Vài tiếng thơ buồn trong nghĩa trang .
Có thể rồi đây lại gặp nhau .
Giữa hành tinh lạ , giữa ngàn sao .
Bâng khuâng ... nhắc chuyện ngày xưa ấy .
Có lúc rong chơi chốn địa cầu .
GIÃ TỪ 2
Lời ca trong cỏ đã chìm ( Thảo trầm ca )
Trong ta còn lại là niềm bi thương .
Ngày xưa chung lớp , chung trường ,
Còn chung qua những cung đường chông chênh .
Trời làm cơn gió nổi lên ,
Lá rơi trên ngọn sóng bềnh bồng trôi .
Bây giờ giũ sạch nợ đời ,
Nằm nghe giun dế hát lời phù du ....
Định mệnh cuộc đời chỉ thế thôi
Trả lờiXóaMột nén hương thơm gửi đến người
Thành tâm chia sẻ lòng cầu nguyện
An lành khi rũ sạch bụi đời ..............
Cám ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ . Sắp đến Tết Dương lịch , chúc bạn và gia đình một năm mới bình an và hạnh phúc .
XóaĐọc lời tưởng niệm mà.. rưng rưng theo. Bạn chú trên trời có linh, cũng mãn nguyện vì có đuoc75 1 tình bạn đẹp ở đời rùi.
Trả lờiXóaXin cho cháu chia buồn cùng chú .
Cám ơn cháu đã chia sẻ . Đây là một kỷ niệm buồn , rất buồn ...Cho đến bây giờ chú vẫn như còn bị ám ảnh bởi hình ảnh tàn tạ của một người bạn vào những giây phút cuối đời ...Điều đau xót nhất không phải là cái chết bởi vì đó là cái kết thúc tất nhiên cho mọi con người ...nhưng chính là vì căn bệnh , sự túng thiếu đã phá hủy dần những ước mơ , niềm tin và tất cả mọi điều ...Điều gì có thể làm được cho người bạn ấy thì chú đã làm mà không hề hối tiếc ...nhưng bây giờ mỗi lần có việc về quê , đi ngang ngôi nhà hoặc vào thắp nhang , nhìn người mẹ chú ấy đã hơn 90 tuổi rơm rớm nước mắt là chú vẫn không cầm lòng được cháu ạ .
Xóa