Như phần trước đã nói , từ lúc các nhà sản xuất điện thoại thi đua nhau trình làng các mẫu điện thoại thông minh thì tôi cũng bớt cái gánh nặng đi chụp hình , chụp ảnh hằng năm ...thế nhưng đối với mấy đứa con thì dễ rồi , ngặt một nỗi vẫn còn một nhân vật rất thích được chụp hình mà ít khi có cơ hội được chụp ...Đó chính là " người tình trăm năm " của tôi ...bà ấy tuy không " xắn váy quai cồng , thắt lưng bó que " như vợ cụ Tú Xương nhưng gần như 360/365 ngày trong một năm cứ phải thức dậy lúc tờ mờ sáng ra ngồi ở quầy mãi đến tối mịt mới về nhà ...để cùng với tôi kéo mấy cái rờ mọt phía sau về tới bến ...
Tôi vốn không thích chen lấn vào những chỗ đông người nhưng nghĩ lại mỗi năm chỉ có vài dịp nghỉ ngơi , nếu không tỏ ra ga lăng chút đỉnh thì cũng không đáng mặt mày râu vì thế sáng nay tôi đề nghị vợ tôi sửa soạn để tôi đưa đi dạo chợ hoa và đường hoa ...
Tôi nói : " Mỗi năm mới có một lần , thôi thì thiên hạ ngựa mình cũng ngựa , thiên hạ dê mình cũng dê một chút để mai mốt em khỏi tiếc và khỏi trách cái ông này mê sách và máy tính còn hơn cả vợ ..."
Hình như chỉ chờ có thế , vợ tôi vội vã trang điểm rồi cùng tôi lên đường ...
Những ngày giáp Tết năm nay trời thật đẹp , buổi sáng nắng nhẹ , thoáng chút hơi lạnh trong không khí , tôi cho xe chạy chầm chậm qua nhiều con đường , vừa đi vừa nhắc chuyện xưa ...Thấm thoát mà đã ba mươi năm kể từ ngày chúng tôi : " gặp nhau , quen nhau , yêu nhau rồi sống bên nhau ..." Có những cái Tết mà khi chúng tôi gom được chút tiền còm để đến chợ Hàn mua hoa thì chỉ còn những chiếc giỏ sắt chỏng chơ với vài cành hoa bươm bướm ...Mua vội vài cành rồi nhặt thêm vài cuống lá vương vãi bên hàng hoa trống không mang về cắm vào mấy chiếc lọ sành tráng men xấu xí để tạo mùi Tết cho căn phòng nhỏ của chúng tôi ...
Vợ tôi bảo : " Bây giờ người ta trồng hoa nhiều ghê anh nhỉ ..."
Tôi đáp : " Ừ , nhưng nghề trồng hoa cũng lắm công phu và vất vả lắm ...Lại còn phải tính toán cho đúng thời điểm chứ nếu không thì công cốc ...Nhiều người trồng hoa đào năm nay khóc ròng vì thời tiết nắng ấm làm cho hoa nở hết trước Tết ...Đó là chưa kể nhiều năm mất trắng vì mưa bão ...Trồng hoa đã khổ mà đến khi thu hoạch , tìm được một vị trí đắc địa để bày bán còn khổ hơn , vì thế nhiều người đã tận dụng các vỉa hè , nơi đông người qua lại để mong bán được hoa của mình ...Đằng sau những màu sắc rực rỡ đang được phô bày như em thấy là những lo âu muôn thuở ...
Em thấy không ? Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía một người đàn ông đen đúa đang ngồi trên xe đạp với một cành mai nhỏ , khi chúng tôi rẽ vào khu vực bán mai cảnh ở đường 2 tháng 9 ...Có những chậu mai thật đẹp , nhiều chậu đã nở rộ , chẳng còn búp nào , nhiều chậu thì hình thể được uốn tỉa rất cầu kỳ và rất nhiều nụ hàm tiếu ...Tôi tiếp : " những chậu này chắc nở đúng giao thừa hoặc chậm lắm là sáng mồng một và chắc chắn giá của nó không hề rẻ ...Anh đọc báo thấy có cây khế cảnh của một nghệ nhân ở Tây Ninh giá đến 5 tỷ và một cây mai khác có giá 2 tỷ ..."
" ...Thật vậy sao ? Có ai mua chưa anh ? Vợ tôi hỏi .
-- " Không rõ lắm , anh nhìn thấy hình ảnh trên mạng , thấy quả cũng đáng với công sức người ta bỏ ra để tỉa tót , chăm bón nó ...có người đã dành trọn cả đời để dâng tặng cuộc sống một tác phẩm nghệ thuật ...cũng thật xứng đáng ...nhưng bên cạnh đó anh vẫn không thể hiểu được thực ra thì cái giá trị thực của cuộc sống và con người nằm ở đâu ...Con người cứ lặn ngụp hoài trong những mâu thuẫn ...Đôi khi vì một con chó bị đánh chết người ta sẵn sàng đập chết một con người , đôi khi vì những niềm tin khó hiểu , người ta ra tay tàn sát rất nhiều người vô tội như vụ IS mới đây chẳng hạn ...Mà thôi , chỉ nói chuyện trước mắt , em thấy cành mai đang được người kia rao bán không ?
Vợ tôi nhìn theo hướng tay tôi chỉ và buột miệng : " Hoa gì mà xấu quá , ai mà mua anh há ..."
Tôi đồng ý : " Đúng vậy , nhưng em hãy nhìn bằng ánh mắt khác em sẽ thấy đó là cả một câu chuyện ...Ông ta không bán hoa nhưng đang bán niềm hy vọng của chính mình ...Có thể đó là một nông dân nghèo có một khu vườn nhỏ trồng đủ thứ cây ăn quả , các loại rau ...trong số các cây trong vườn ông ta trồng được một gốc mai ...có thể lúc đầu chỉ là trồng cho vui vì đặc tính chung của phần lớn người Việt mình là thích hoa ...Cây mai mỗi ngày một lớn ...vì thế trong dịp cuối năm ông cắt vài nhánh buộc vào chiếc xe đạp , đạp về thành phố với hy vọng sẽ kiếm được chút tiền để sắm sửa vài món hàng Tết ...Ông ta không phải là một nghệ nhân nên không hiểu rằng cành mai của ông ta chỉ giống như một bó củi ...nhưng điều khiến anh đồng cảm và thấy thương cho ông ta có lẽ là từ những tia sáng hy vọng lóe lên trong mắt ông ta mỗi lần có người đến gần ...Tiếc rằng chúng ta không có nhu cầu mua hoa trong Tết năm nay vì mấy con đã lo hết rồi chứ nếu không thì anh sẽ mua cho ông ta hoặc những người như ông ..." ( còn tiếp )
Chú viết cái đoạn kết nói về người bán hoa mà nghe thương quá chú ui. Gì chứ 5 tỷ đổi lấy cây kiểng, quý hiếm kỳ công cỡ nào cháu k biết, nhưng mà cháu chắc... có tiền cũng hổng dám rớ quá. hì hì
Trả lờiXóaSắp giao thừa rùi, cháu snag thăm cô chú. Cháu chúc cả nhà mình một năm mới thiệt nhiều sức khỏe, niềm vui và may mắn chú nhé.
Vậy mà chú tưởng cháu quên chú rồi chứ ...Ai ngờ gần tới giao thừa mà cũng lặn lội tới thăm chú . Chú định bay vô SG mua mấy cây đó nhưng sợ máy bay không chịu chở về ...Cô thì lại bảo chú : " Thôi anh , nhà mình có xíu xiu , anh mua về rồi làm sao lo chuyện ăn , chuyện ở của chúng ..." bởi vậy chú thôi , không mua nữa ...Hi hi ...
XóaSáng nay mồng một đầu năm , chú chúc cháu và cu Tin ăn Tết thật vui , cả năm an lành mọi điều thuận lợi và đặc biệt là tiền vô như nước ...