05 giờ sáng chủ nhật ... Trước khi dắt xe ra cửa ,vợ tôi liếc nhìn tôi để kiểm tra trang phục .Tôi hoàn toàn yên tâm bởi lẻ đã cẩn thận ăn mặc như một phi hành gia như thế này thì dù có đi Bắc cực tôi cũng không ngán chứ cái rét nàng Bân này mà ăn thua gì .Không giấu gì các bạn , lão Thuận nhà mình nói như vậy mà đúng hễ gặp chuyện không vui thì cứ nghĩ tới Tái ông thất mã là sẽ thấy bình tâm ngay ...Trong cái phúc có cái họa , trong cái họa có cái phúc . Hồi tôi mới bị tai biến nhẹ cứ thấy lo lo nhưng không ngờ kể từ ngày đó tôi lại luôn được vợ con cưng hơn trước , ý nói là " cưng như trứng mỏng "...chỉ cần thấy gió chuyển mùa là hết vợ đến con tha hồ nhắc nhở :"Mặc áo lạnh , đội mũ len , bịt khẩu trang vào ..." Đó là chưa kể đôi khi bà xã còn giành cả những việc đáng lẽ phải để cho cái kẻ" vai u thịt bắp " nghĩa là đàn ông như tôi phải làm ...Lúc đầu được săn sóc kỹ quá tôi cũng hơi đổ bực nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng phải ...Gì thì gì chứ đã mang trọng trách là rường cột của nhà như tôi thì cái việc " có kiêng có lành " cũng chẳng thừa chút nào ...
Chẳng nên để xảy ra cái cảnh " đầu bạc hơn tiễn người đầu bạc " chút nào ...Song thân còn đó, đám " hài nhi còn chờ bữa nấu cơm " kia mà ...Chỉ nội cái chuyện cháu bé đầu , vốn đã từng đi Đông , đi Tây ,trong tỉnh ngoài tỉnh ,Sài gòn , Hà Nội và cả 17 tỉnh miền Tây rồi còn đi nước ngoài nữa mà cũng hùng hồn tuyên bố rằng : " Con chưa thấy chỗ nào nấu mì Quảng ngon bằng ba ..." cũng đã khiến tôi cảm động muốn rơi nước mắt , không muốn phụ lòng thực khách ái mộ rồi ...huống chi ..." Cuộc đời vốn đẹp sao ..." Mỗi thời đại lại sản sinh ra lắm "vưu vật trần gian " nhìn không chán mắt ...nhưng thôi ...cứ dài giòng quảng cáo tài nghệ thế này không khéo lão N2 ném tiếp cà chua thì cũng khó đỡ ...
Tôi vốn cũng không định mở tiệm ăn hay nhà hàng ...Cái chuyện sáng nay tôi định nói vốn chỉ là câu chuyện liên quan tới cái "rét nàng Bân " mới bắt đầu đổ xuống ĐN hai ba ngày nay ...
Chuyện là thế này : Ngày hôm qua tôi mới tranh cãi với một ông bạn cũ về câu hỏi : " Ngọc Hoàng người nước nào ? " Chắc các bạn cũng như tôi đều chẳng chút do dự mà trả lời rằng : " Ngọc Hoàng người nước Trời ..." Thế mà ông bạn tôi không chịu , ông ta nằng nặc bảo tôi rằng : " Ngọc Hoàng người Việt hoặc ít ra cũng là người nước Trời nhưng gốc Việt " Tôi vô cùng ngạc nhiên :" Lão có chứng cớ gì không ? Thời đại này là thời đại công nghệ , việc gì cũng phải có bằng chứng ...đó là chưa kể phương pháp kiểm tra ADN rất chính xác ...Lão không tuyên bố lung tung được đâu ..." Mới nghe tới đây mặt lão bạn tôi đã đỏ lên : " Hừ ,ai dám bảo là tớ tuyên bố lung tung ..Tớ nói có sách , mách có chứng hẳn hoi ...cậu thì biết gì mà nói ..." Đến đây thì tới phiên tôi tức ..nhưng tôi cũng cố kiềm chế , không lẽ đã gọi là bạn mà chỉ vì mấy cái " chuyện nhỏ như con Thỏ " như vậy mà lại trở mặt thì còn gì là đạo bằng hữu ...vì vậy tôi mới hỏi : " Đâu cậu nói tớ nghe thử coi và phải chứng minh nghe cho có tình có lý một chút thì tớ mới chịu ..."
Hình như lão bạn tôi cũng có vẻ không hề muốn đánh lộn với tôi chút nào bởi vì một phần do cả hai đều đã tuổi cao sức yếu ,một phần khác có lẽ nhờ cách giáo dục của các vị thầy chúng tôi ngày xưa quá chuẩn nên chúng tôi chẳng khi nào gây gổ một cách lãng xẹt như nhiều người trong giới trẻ ngày nay ...Chúng tôi học đạo của người quân tử ( ! )có nghĩa là :" chỉ động khẩu chứ không động thủ " và nếu phải động thủ thì cũng trong những tình thế bất khả kháng ...Mà " thủ " ở đây cũng chỉ có nghĩa là tay chân thôi nếu mồm miệng , lý sự không giải quyết được ...Hiếm có trường hợp chúng tôi dùng đến dao , búa vì chúng tôi đều biết rằng " chơi dao có ngày đứt tay " ...
Bạn tôi cười và đột nhiên đổi cách xưng hô cho nó thân mật hơn : " Mi có thấy hôm qua đến nay trời tự nhiên trở lạnh không ?
Tôi đáp : " Ừ , lạnh thiệt ...mi không thấy tau nai nịt như thé này sao . Sắp đến mùa hè rồi mà sao lạnh vậy hổng biết nữa ...Nhưng cũng không bằng tháng 3 năm 1988 năm ấy lạnh dễ sợ ...Năm ấy thằng em tau đi bộ đội ở Lào về ...Cả nhà phải đốt lửa sưởi ấm ...Nhưng chuyện trời lạnh thì có liên quan gì ?
---" Sao lại không liên quan , mi có nghe người ta nói rét tháng ba tức là rét nàng Bân không ?
--- " Ừ , thì cũng có ...nhưng tại sao gọi là rét nàng Bân thì tau cũng không rõ lắm ...
Bạn tôi lên giọng : " Bởi vậy tau mới nói mi không biết gì là đúng rồi ...Vậy thì hãy dỏng tai lên mà nghe ông anh mi kể chuyện ...
Tôi cười trừ , thầm nghĩ : " Bây giờ mình cũng đang rảnh , để nghe thử hắn kể cũng chẳng mất gì ..." vì thế tôi hất hàm bảo hắn :
" Rồi ..được rồi ... mi kể đi .."
Lão bạn tôi khoái chí ra mặt nên lập tức hắng giọng : " ...Ngày xưa ... chuyện này xảy ra lâu lắm rồi nên tau mới rút gọn bằng hai tiếng ngày xưa chứ không phải chuyện đời xưa đâu ..."
Tôi hơi bực : " Mi dài giòng quá ...ngắn gọn một chút đi ...
( còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét