Translate

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

RÉT NÀNG BÂN 2

                                    
                 
-- " Thì anh cứ để cho ảnh kể , anh cứ đâm ngang như vậy làm sao mà ảnh kể được ..." Một giọng nói vang lên sau lưng tôi khiến tôi giật mình ...Tôi quay lại ...Thì ra là vợ tôi , sau khi bày biện xong mấy dãy tạp chí trông thật bắt mắt , bà ấy có vẻ muốn tranh thủ những phút rảnh rỗi hiếm hoi để tham gia câu chuyện ...Lão bạn tôi có vẻ mừng rỡ như vừa gặp được cứu tinh , ánh mắt lộ rõ vẻ biết ơn ...còn tôi thì hơi ganh tị , thầm nhủ : " Hắn đã đánh trúng vào cái tật tò mò nguyên thủy của phụ nữ chả trách đã già rồi mà còn bồ bịch tùm lum ...Nhiều kẻ xấu miệng còn đồn đãi rằng hắn có con riêng đâu đó nhưng tôi thì không tin ...bởi tôi biết vợ hắn không phải là tay vừa ...
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì hắn đã cất giọng kể tiếp : "
 -- Ngọc Hoàng có ba cô con gái , hai cô đầu đều rất giỏi giang và đều có chồng chức sắc hẳn hoi bởi vậy đều được ở thành phố ,riêng cô thứ ba thì mặc dù có nhan sắc nhưng lại cực kỳ vụng về ...Hai cô đầu thì tớ không nhớ tên riêng cô thứ ba tên là Bân ...
Nàng Bân được Ngọc Hoàng rất mực thương yêu nên cả ngày cứ đi vào đi ra , chẳng làm được việc gì cho ra hồn ...Đến khi lấy chồng rủi thay chồng nàng lại phải đi công tác liên miên ...Mùa nóng thì chẳng nói làm gì , nhưng đến mùa lạnh thì thật là tội nghiệp ...Hồi ấy không có đồ bành như bây giờ nên muốn chống rét thì chỉ biết nhờ vợ ...Thấy chồng mấy cô chị được vợ đan đủ thứ áo len , áo kép mà chồng mình thì " nhất y nhất quởn " nên nàng cũng thương tình ...ấy thế nhưng cứ đụng tới kim là kim gãy đụng tới chỉ là chỉ đứt ...nàng cứ loay hoay hết ngày này qua ngày khác , tháng này qua tháng khác mà chiếc áo len vẫn cứ nhưmột mớ bòng bong ...Tôi lợi dụng lúc hắn nghỉ hơi một chút bèn cất tiếng châm chọc : " Nếu cô ấy hư quá thì ly dị quách , việc ấy có gì là khó đâu ..."
Hắn nổi nóng : " Nói bậy , tình nghĩa vợ chồng đâu phải là chuyện đùa ...thời xưa người ta đối xử với nhau có tình nghĩa hơn bây giờ , vợ chồng thường rất chung thủy bởi vậy mới có mấy cái cụm từ " răng long đầu bạc " mà bây giờ người ta hay chúc nhau khi đi dự đám cưới đó chứ ..." Trẻ thương nhan sắc ,già thương lụm cụm mà " vả lại nàng Bân chỉ có cái tội là vụng về thôi chứ đâu có lăng loàn , trắc nết ...nàng cũng không hề cờ bạc hay số đề gì ...Có thể do nàng xuất thân chốn cung đình quyền quí nên không quen lao động ...
Tôi làm ra vẻ hối lỗi : " Nếu hồi ấy mà có mấy chương trình như thi người mẫu , giọng hát hay , ca sỉ không chừng nàng đã đoạt giải cũng nên ...Chắc Ngọc Hoàng cũng có ý muốn rèn luyện nàng ấy nên mới có qui định khắt khe như vậy chứ như mình thì mình bỏ tiền thuê người đan giúp là xong ngay chứ có gì đâu . Thiếu gì việc bây giờ chỉ cần có tiền là mua được tất ...Mà thôi ,mi kể tiếp đi ..."
--- " À ...kể ra thì tau cũng phải thầm phục cái tính kiên nhẫn của nàng ...và thêm vào đó là một đức tính khác : chung thủy ...Nếu  ở trường hợp người khác thì không chừng họ đã chia tay nhau , đường ai nấy đi từ lâu rồi ...Nhưng nàng Bân thì không , nàng vừa làm vừa học , vừa học vừa làm ...cuối cùng thì chiếc áo cũng hoàn thành ...Vậy mà thật không may cho nàng ...khi cầm tácphẩm trên tay thì cũng là lúc nàng nhận ra rằng mùa đông đã đi qua từ lâu rồi ...Mùa xuân cũng sắp nói lời chia tay bởi vì trời đã bắt đầu có những ngày nắng đổ lửa ...Chồng nàng có vẻ như phát sốt mỗi khi đi làm về với mồ hôi nhễ nhại ...Nếu tau nhớ không lầm thì hôm ấy là ngày mồng một tháng ba âm lịch ...Ngọc Hoàng sau khi đi tuần du bổng có ý định ghé thăm cô con 
gái yêu ...và đã không cầm lòng được khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên vẻ mặt u sầu của nàng ...vì thế ngài lập tức ra lệnh cho các thần đi theo gấp rút triển khai một đợt " không khí lạnh " trái mùa để làm vui lòng con ...Kể từ đó hằng năm cứ đến khoảng cuối tháng hai , đầu tháng ba âm lịch là thời tiết tự nhiên thay đổi ...Trời đang nắng bổng trở nên u ám , rồi khí lạnh tràn về ...Bởi vậy nhân dân ta , nhất là ở các tỉnh miền Bắc đã gọi cái lạnh đột ngột này là " rét nàng Bân "...
Tôi phá lên cười : " Chuyện nhảm nhí ...nhưng cho dù chuyện đó là có thực đi nữa thì tau thấy cũng chẳng có chi tiết nào chứng  tỏ Ngọc Hoàng là người  Việt hay người Trời gốc Việt như mi nói ..."
Hắn làm ra bộ bí hiểm : " Khát nước quá ...Bây giờ giá mà có một ly cà phê đá thì tau mới có sức chứng minh cho mi thấy ..."
Tôi mỉm cười : " Tưởng gì ...cà phê thì dễ thôi ..." Vợ tôi cũng lên tiếng : " Thôi được rồi ...để đó cho em ..." Nói xong bà ấy quày quả bước ra phía sau , goi con bé bán cà phê vỉa hè : " Thảo ơi ...cho cô mấy ly cà phê đá ..." rồi vào chỗ nghe tiếp ...

                                                                                                                              ( còn tiếp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét