Hình như ly cà phê đã khiến ông bạn tôi tỉnh người và bắt đầu nhận ra rằng mình đang đứng ở đâu trên cái cõi hồng trần " Ngựa xe như nước áo quần như nêm " vì thế hắn bắt đầu hỏi tôi : " Sao , công việc làm ăn của mi thế nào ? Tôi ậm ừ : " Thì cũng đắp đổi qua ngày , không giàu được ...hì hì " Hắn chép miệng : " Cần gì giàu , đủ sống như vậy là nhất rồi ...Tau thấy mi làm loại hình công việc này như vậy mà sướng ...tự do ...khỏi bị các sếp lớn sếp nhỏ xài xể ... Tôi không đồng tình nhưng cũng không phản đối : " Mọi sự đều có hai mặt , làm công nhân ,viên chức thì cuộc sống ổn định hơn , đến tháng lĩnh lương chia dần mà xài , còn tụi tau phải tự trả lương cho mình ...Tháng nào mưa gió hoặc như hổm rày bị kẹt cái vụ làm cống thì vợ chồng con cái phải chịu khó húp cháo loãng ..." Hắn gật đầu : " Ừ ,cũng ngặt hỉ ...rồi mi tính làm sao ...? Tôi cười : " Nói chơi thôi chứ tau cũng đã có chuẩn bị nên không đến nỗi điêu đứng lắm ...cứ " liệu cơm gắp mắm " là được thôi ...Chuyện gì rồi cũng qua ...còn mi thì thế nào ?
Một thoáng mơ màng hiện rõ trên ánh mắt hắn khiến tôi xao xuyến ...Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp hắn hơn bốn mươi năm về trước trên sân trường Đại học Văn Khoa ...Trong một khoảnh khắc dĩ vãng như đội mồ sống dậy ...Hắn là một trong hai người bạn mà tôi quen thân khi còn là sinh viên ...Hiếu thì không còn nữa ...Kỷ niệm duy nhất tôi còn lưu giữ về Hiếu là giọng hát thật truyền cảm của anh trong bài hát " Nghìn trùng xa cách " vào cái đêm mà anh chia tay tất cả chúng tôi để ra đi ...vào một chuyến viễn du dài nhất đời người ...Có rất nhiều người như Hiếu cũng đã " Trả lại em yêu khung trời Đại học , con đường Duy Tân cây dài bóng mát ..." nhưng chỉ có Hiếu để lại trong tôi những niềm vui và nỗi đau sâu nhất ... Cảm giác bàng hoàng và sự tập trung cao độ của mọi người khi nghe anh hát đã khiến cả hội trường đang ồn ào bổng im phăng phắc và trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ ...Hôm ấy ,ngồi bên cạnh tôi lắng nghe Hiếu hát ...đột nhiên hắn nắm lấy tay tôi và siết nhẹ : " Tau bổng có một linh cảm không hay ...mà thôi ...đừng nói nữa ..." Tôi im lặng ...Đã nhiều lần tôi nghe Thái Thanh hát bài hát này , cũng rất xúc động khi nghĩ tới những thân tình vừa rời bỏ ở mái trường Trung học ,đến gia đình , nghĩ tới cuộc tình đầu vừa chớm nở ,nghĩ tới tương lai còn quá bấp bênh ...nhưng chưa lần nào tôi có cái cảm xúc mãnh liệt đến thế ...
Còn hắn ? Câu chuyện về hắn là một câu chuyện rất dài ...Chúng tôi đã cùng trải qua nhiều vui buồn và cả khốn khó khi góp từng đồng rủ nhau vào những " quán cơm xã hội " ...Hắn đã nói với tôi rất nhiều về những ước mơ ...bằng một sự say mê cuồng nhiệt như muốn truyền cả sang tôi ...Trong hắn luôn tồn tại hai thái cực ...khi thì bi quan tột độ , lúc lại lạc quan tuyệt đối ...
Vợ tôi lúc này đang bận bán hàng nên không tham gia câu chuyện vì thế tôi cũng chưa vội buộc hắn trả lời câu hỏi lúc nãy ...Trong khi chờ đợi tôi hỏi hắn : " Dạo này mi có viết lách gì không ? Hắn cười: " Không ...hinh như đầu óc tau ngày càng đặc lại ...có lẽ tau không có duyên với cái nghề cầm bút ...Càng sống càng thấy mình giả dối với chính mình ...Mà không giả dối cũng không được ...vì thế ...
Tôi châm chọc : " Như vậy là giấc mơ đoạt giải Nobel văn học của mi đành xếp lại thật sao ?
Hắn nhăn nhó : " Nobel cái con khỉ ...muốn đạt được một giá trị nào đó ...chưa nói đến những giải thưởng lớn như giải Nobel... người viết phải sống cho ra hồn cái đã ...nếu mi muốn viết thì hãy viết bằng trái tim , đừng viết bằng khối óc ...và nhất là đừng viết vì cái miệng ...Phần lớn các tác giả đạt giải đều không phải viết để đạt giải này giải nọ mà họ viết theo cảm xúc ...Đã bao nhiêu lần tau ngâm nga bài thơ :" Vài hàng trên tờ giấy bạc ..." trong tác phẩm " Cuốn theo chiều gió " nhưng vẫn cứ thấy rợn người ...Bài thơ hay đến từng chữ ...còn tau thì ...Tau còn nhớ có lần tau bí quá , muốn tìm ít đồng nhuận bút nên lục tìm mấy bài thơ cũ viết hồi còn sinh viên gởi cho một tạp chí văn học ...Nửa tháng sau ...tau nhận được một phong bì dày cộm ...tau mừng quá ...tưởng chắc đỡ đói ít bữa ...ai ngờ ...khi xé ra xem mới biết đó là quà tặng của tòa soạn gồm một tờ tạp chí có đăng bài của tau và một lá thư cám ơn ...Thật tình tau cũng rất thông cảm với tòa soạn vì họ cũng " đoi " chẳng khác gì tau ...Những tờ báo ăn nên làm ra thì lại nhờ họ khai thác những mảng khác của cuộc sống ...Tau không hạp khẩu vị ...và chắc họ cũng không hạp khẩu vị với tau ...Bởi vậy tau bắt đầu chuyển hướng sang kinh doanh ...và cũng nhờ vậy tau mới gặp bà xã hiện giờ ...(còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét