Translate

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

VIẾNG CHÙA LINH ỨNG


MỘT CHIỀU VIẾNG CẢNH CHÙA VỚI VB ..

Category: Ghi chép, Tag:
05/31/2012 10:11 am

   

1---Đã hứa với ông bạn già VB từ năm ngoái nhưng chưa thực hiện được vì cứ loay hoay trong những chuyện " sáng đưa em đi ,chiều đón em về ."..Hễ rảnh được một chút thì lại phải lang thang ở mấy cửa hàng sách cũ , sách mới , để tìm vàng rơi vàng rụng rồi lại quay về nhà " xông pha khói lửa " cho trọn đạo làm cha ...Cứ như vậy mà ngày nào cũng hết ngày ấy..mới sáu mươi đó ,bữa nay đã sáu mươi rưỡi rồi ...Không khéo đến tuổi cổ lai hy hồi nào cũng không hay ...Hôm kia vào đọc blog của mấy bạn ở xa viếtvề ĐN , rồi những bạn quê gốc ĐN nói về ĐN chợt thấy chạnh lòng vì mình vốn dân ĐN mà " ở nhà như ở bụi" ...Nhiều lúc thấy thèm được " tay không chân rảnh " như ông bạn NĐH để " sáng ra bãi Bụt chiều về Tùng Sơn " cho nó " phỉ chí tang bồng " nhưng nghĩ lại thấy cũng không ổn ...Mỗi người có một hoàn cảnh riêng , những tao ngộ riêng ...Trước khi " tùng tâm chi sở dục " thì phải" tùy ngộ nhi an " cái đã ...Huống hồ mình đã từng nói rằng : " Trận đời dẫu chẳng gươm đao , Vẫn trùng trùng sóng khác nào biển khơi .." Lão VB cũng đồng ý với mình ở chỗ này cho nên mới nói : " Sống là tham chiến ngất ngư mới còn " ...Nhắc tới câu còm mân của lão này mới nhớ tới vẻ mặt nhăn nhó của ông chủ đại lý thuốc lá hồi sáng và cái giọng ai oán của ông ta khi nói về cái " tiền thân của nàng Eva "...Mình thì chắc không đến nỗi phải làm nũng với vợ con lâu như lão ...Ai đời chỉ bị rạn ba cái xương 
sườn mà sáu tháng rồi vẫn còn rên như bộng ...Đúng là " nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột "  Mà thôi , chuyện của người ta mình cũng chẳng nên bình phẩm gì nhiều ...Chỉ biết là qua cái dzụ này mình mới thấy rõ là mình cũng chưa đạt được đến chỗ tâm bình khí hòa như mình vẫn tưởng ...vậy thì phải nhân cái dịp nghỉ phép này tìm cách hớp thêm một ít dưỡng khí để bồi bổ cho cái nguyên thần vốn đã bị hao hụt gần đây ..

         
                              


2.--" Tau cảm thấy hình như khi mình bắt đầu có những hiểu biết tạm gọi là đầy đủ về cuộc đời này lại chính là lúc mình sắp phải lìa xa nó ...Lúc còn trẻ thì  quá ngu ngơ , có biết gì đâu ...ai bảo sao làm vậy , còn bây giờ ..." Giọng VB chợt nhỏ dần như  đang tự nói với chính mình . Câu nói và âm điệu của câu nói nghe chứa đựng muôn  vạn điều tiếc nuối . Tôi im lặng nhìn ra phía biển xa ...Vùng biển phía trước mặt tôi phẳng lặng và đẹp đến rợn người ...Ánh mặt trời chiều phân chia mặt biển thành hai mặt phẳng với hai màu rõ rệt : Trên vùng biển sáng phía xa thấp thoáng những cánh buồm màu trắng của ngư dân ...ở vùng gần bờ là mặt  nước màu xanh sẫm  rải rác vài bóng người ...Lâu lắm rồi tôi mới có được một khoảnh khắc bình yên như thế này để được ngắm nhìn biển ...Có lẽ do nhìn từ độ cao của sân chùa Linh Ứng  nên tôi có cảm giác như biển không hề có sóng nhưng lời nói của VB lại đang khuấy động hàng nghìn cơn sóng trong tâm hồn chúng tôi ...

          
                               

Sẽ chẳng bao giờ chúng ta hiểu được tại sao chúng ta có mặt trên cuộc đời này dù chúng ta có trải qua trăm nghìn kiếp nữa như theo thuyết luân hồi của nhà Phật ...Tìm cách lý giải điều đó là bước vào một cuộc hành trình cô đơn miên viễn ...nhưng nếu không thì chúng ta lại cứ phải là nô lệ của những thần linh . Các nhà khoa học vẫn tiếp tục nghiên cứu , kiếm tìm và giải thích ...Hàng vạn , hàng triệu nhà khoa học đã chết đi để rồi hàng triệu  người khác được sinh ra mà câu trả lời vẫn còn ở phía trước ...Chính vì thế con người ngày một lún sâu vào những mục tiêu giải phóng ,khai hóa , công bằng , tự do và hạnh phúc ...nhưng phải chăng tất cả những nỗ lực ấy vẫn chẳng đem lại gì nhiều ngoàimột số những phương tiện vật chất để khỏa lấp nỗi trống vắng trong chính tâm hồn mình ?
Tôi quay sang VB : " Mình về thôi ...Nếu mi cần một câu trả lời thì tau chỉ có thể trả lời rằng : Hãy sống giản dị và suy nghĩ đơn giản hơn một chút ...Chiều hôm nay không giống chiều hôm qua và cũng sẽ khác với chiều mai .."Cái gì của Caesar hãy trả lại cho Caesar ..." VB bật cười :" Ừ ...mi nói cũng có lý ..."

phanvan910 at 06/03/2012 10:46 am
1)...Bà tiên ngự giữa bạch vân-- Cam lồ rưới xuống ..ân cần chúng sinh ! --"Các con tâm trí anh minh --. Trung thực mà sống... hòa bình với nhau." 2) Bạn nhìn ra phía biển xa ,yên lặng...nhưng hình như bạn đã dùng "nội công vận khí" để "truyền âm nhập mât "(vì lúc đó đông người )nên mình có nghe :" Thế sự thăng trầm ..quân mạc vấn ! Yên ba thâm xứ hữu ngư châu .",Trời !"Lên chùa tìm chút thảnh thơi-Ai hay chùa cũng như đời ngoài kia !"(N V Gia), mình "hiểu" Thông bảo là -" Đời bất thường lắm,đang căng thẳng,chớ hỏi !--Hãy nhìn ra chỗ khói sóng đang mịt mù đó... có hạt ...ngọc trai ở dưới !" Mình hân hoan tin vào điều bật mí đó và cũng lặng yên! Ngày nào bạn đi lấy hạt châu đó nhớ rủ mình đi với nhé !.

cao at 06/03/2012 12:03 pm
Hóa ra hôm nay chủ nhật lão ở nhà lang thang trên mạng bằng tay cho nó đỡ mõi chân , cử cà phê ngày hôm qua ở bờ hồ vẫn chưa tan hết trên đầu lưỡi nên hôm nay mình ngồi một mình đọc báo suốt ...HD hình như cũng sợ nóng mặt nóng cả lưng nên không thấy đến. Ước chi thiên hạ nghe được cái câu mà bà tiên nói với ông bạn mình :" Trung thực mà sống hòa bình với nhau " thì cái cõi trần ai này nó dễ thương biết mấy .
cuồngtừ at 06/01/2012 03:10 am
Phải Lên chỗ cao mà ngắm biển Đà Nẵng thì mới thấy hết vẽ đẹp .

cao at 06/01/2012 07:21 am
Đúng vậy bạn ạ . Biển ĐN , biển Nha Trang , biển Đại Lãnh mỗi nơi đều có nét quyến rủ riêng . Mấy mươi năm trước mình đã có dịp ở Nha Trang một thời gian nên đã hiểu được vì sao Phạm Duy sáng tác bài Nha Trang ngày về ...Những lần ngồi ở bãi Tiên , những hôm ngồi nhìn Hòn Chồng , hoặc đứng trên đèo Rù Rì nhìn về hướng thành phố ...Bây giờ sao nghe xa lăng lắc ...Tiếc là thời gian của chúng ta đã bị phân mảnh vì những chuyện đời thường quá nhiều bạn nhỉ !

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

TỰ SỰ



Em . từ thuở mới biết buồn ,
Gặp anh ...giữa buổi hoàng hôn tình người .
Trắng tay , trong cuộc đổi dời ,
Ngu ngơ thân thế ... rụng rời tin yêu .
Mừng em : một chút nắng chiều .
Dăm câu thơ chứa vạn điều vô ngôn .
Nhìn nhau : " trái ấu cũng tròn "
Chia nhau nửa quả bồ hòn mà vui .
Sông dài , nước chảy bèo trôi ,
Trăm năm ...chỉ một ... cuộc đời ...cho nhau .
Sá gì mưa nắng biển dâu ,
Trái tim mình vẫn một màu hồng tươi .
Mòn vai ...em vẫn nụ cười ,
Truân chuyên ? vì lỡ làm người ...yêu anh


( Ảnh dưới : Đèo Hải Vân ...)





  • nhìn nhau trái ấu cũng tròn
    chia nhau nửa quả bồ hòn làm vui
    sông dài nước chảy bèo trôi
    trăm năm chỉ một cuộc đời cho nhau..
    đọc thơ anh hay quá, một mối tình tuyệt đep toát lên từ những chuyện tưởng như chuyện vụn vặt của cuộc đời...chúc anh ngon giấc nhé!!!

    • cao
      • cao
      • May 30, 2012 7:04 PM
      Thức giấc giữa đêm , mở máy đọc thấy lời khen của bạn . Hèn chi ngủ chẳng được ...Cám ơn bạn đã đọc và nhận xét . Vội trả lời bạn để chứng tỏ thành ý chứ nếu ngon giấc như bạn chúc thì hóa ra thất lễ .
  • cuồngtừ
    Chào buổi sáng ! Bạn Cao thân mến !
    Đọc rồi đọc lại thấy hay thêm...
    Tình người giữa buổi miếu đền hoàng hôn
    Mến nhau chia nửa tâm hồn !
    • cao
      • cao
      • May 30, 2012 9:13 AM
      Bạn chào buổi sáng nhưng chiều nay tôi mới trả lời bạn được .Thông cảm nhé .
      Cám ơn bạn đã đọc đi rồi đọc lại . Rất trân trọng và quý mến bạn trước cử chỉ này .
  • Vugia
    • Vugia

    • May 29, 2012 9:50 AM
    Chào bạn Cao Thông.

    • cao
      • cao
      • May 29, 2012 10:20 AM
      Chào bạn Vugia . Cám ơn bạn đã ghé thăm và để lại lời chào .Chúc bạn vui khỏe .
  • cuồngtừ
    Lục bát tuyệt vời !
    Chúc ngày vui Cao nhé !

    • cao
      • cao
      • May 29, 2012 12:50 AM
      Cám ơn bạn . Chúc bạn cũng thế .
    • cao
      • cao
      • Jun 3, 2012 1:39 PM
      Đọc thơ bạn , lại không bình ,
       Chung qui chỉ tại chút tình : Vô ngôn . 
      Ngàn năm nước chảy đá mòn ,
       Bất khả tư nghị ...liệu còn hiểu nhau .
       Trời còn mưa , nắng ,trăng , sao , 
      Có duyên ? xin hẹn ngày sau tương phùng .

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

CHUYỆN VỤN VẶT

                                                                              
05/27/2012 04:10 pm



Sáng nay ,sau khi hòan thành các nghĩa vụ đối với bản thân tôi lập tức lên quầy để trình diện bà xã nhận nhiệm vụ trực cơ quan ..Thoáng nhìn thấy cái giá bên hông trái quầy chưa kê lên để bày sách tham khảo nên tôi tiến đến , định giúp một tay cho đúng với vai trò của một " nam tử hán đại trượng phu " nhưng không ngờ vợ tôi cản lại , kéo chiếc ghế đến cho tôi và nói : " Anh còn đau , ngồi yên đó dùm em ...chỗ này em chừa để lát nữa các bạn anh đến ngồi cho mát ...Trưa em kê cũng được . .." Tôi lặng lẽ vâng lời ngồi xuống nhưng cũng cố nói một câu : " Đâu có , chắc không có ai ghé đâu ...Tuần này không có hẹn hò gì mà ..." rồi " tuân chỉ " ngồi đọc báo ...
Ngồi một mình nhớ đến mấy lời cà khịa của bác Ân tuần trước tôi đâm lo , chết rồi ...như vậy là lại chẳng có gì thế chỗ bài Chủ Nhật đẹp 3 ...Nếu đúng như lão N2 nói thì tôi chỉ còn chừng một nghìn rưỡi đến hai nghìn cái chủ nhật nữa trong đời là cùng ...Mình không lo tranh thủ viết thì e rằng cái đoạn sau đó có muốn viết cũng không viết nổi ...Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu lục lọi trong trí nhớ để tìm chủ đề .Thoạt tiên tôi định viết về hình ảnh một đôi vợ chồng sáng nay mới đi ngang đường Chi Lăng , lúc tôi đang uống cà phê ở quán cóc chị Thanh mà tôi đã từng kể ở mấy bài trước ...Ý tưởng này xuất hiện là do tôi có chút xúc động khi nghe chị Thanh gọi tôi : " Chú xem hai vợ chồng ông bà lão này tình tứ chưa kìa , sáng nào họ cũng dắt nhau đi ngang đây , tay trongtay ...Thời buổi này thiệt là hiếm ..." Nghe chị ấy nói tôi nhìn ra đường và thấy hai người đã đi vượt qua chỗ tôi ngồi nên tôi không nhìn thấy mặt , chỉ thấy được cái dáng dong dỏng cao của người đàn ông trong bộ quần áo chỉnh tề và cái dáng thấp bé của người phụ nữ ...Tôi chợt có ý định viết một bài về họ nên hỏi cậu con trai của chị Thanh vì lúc này chị ấy đang bận pha chế cà phê cho khách .Nhưng rốt lại tôi đã bỏ dở vì không nắm được đủ thông tin ngoài một vài chi tiết nhỏ về họ . " Cháu chỉ biết họ khoảng trên 70 tuổi , người chồng bị mù , nhà ở đâu phía Cô Bắc hay Nguyễn Trãi gì đó ..." Cậu con trai chị Thanh nói với tôi .
Tôi tự hẹn mình : " Thôi được , để sau này hẳn hay , đối với những vấn đề tế nhị như thế này thì mình không nên hấp tấp , phải có đủ tư liệu mới viết được ...và không được phép hư cấu vì nếu hư cấu thì sẽ chẳng có ý nghĩa và giá trị gì nữa ...Chính vào lúc tôi đang bối rối vì không biết sẽ viết cái gì để trả bài cho bạn Ân thì bổng nhiên một file nhỏ trong bộ nhớ cache của tôi hiện ra khiến tôi mừng rỡ ...Đó là cảm nhận của tôi khi đọc bài Khoảnh khắc của bạn HD tối qua ...Bài viết diễn tả tâm trạng của một vị lão sư khi nghe cô nhân viên trẻ ở cơ quan nói chuyện về văn chương văn nghệ ...Hình như tiếng cười trong trẻo của cô gái đã khiến bạn tôi xao xuyến nhớ lại thời hoa niên của mình nên đã viết mấy câu tự sự :  
                Giữa đời ta em nở nụ cười
                Hồn nhiên ta tưởng thuở hai mươi
                Đi về với mộng chiều nghiêng nắng
                Thả xuống bên trời một tiếng yêu.
   Thành thật mà nói tôi đã có một mối đồng cảm tự nhiên với bạn tôi vì tôi nhớ mang máng cách đây chừng hai ba mươi năm gì đó tôi cũng có lần đã : " Ta đi tìm tuổi hai mươi , Gặp em trên những phố đời đua chen ...." Ấy thế nhưng đồng cảm xong một chút tôi lại bắt đầu thấy lo ...Thơ xưa có câu : " Anh hùng nan quá mỹ nhân quan " Điều này chứng tỏ cái cửa ải này nó ghê gớm biết chừng nào ...Vì vậy từ chỗ lo chuyển dần thành chỗ sợ nên tôi đã cà khịa bằng cách đổi mấy chữ trong câu cuối của khổ thơ nói trên như sau : " Thả xuống bên trời một tiếng yêu  "  thành : " Thả xuống bên Đời một tiếng Tiêu " với hàm ý rằng nếu không cẩn thận thì " Trời yêu " sẽ dễ trở thành " Tiêu đời " . 
Câu chuyện nhỏ ở đây không có mục đích gì khác là để các bạn đọc cho vui chứ tôi biết bạn HD của tôi vốn là một nhà giáo mẫu mực nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra sau một " khoảnh khắc " đi hoang của tâm hồn . Hình như những bà vợ của các nhà thơ , nhà văn dù chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều biết và thông cảm cho sự nhạy cảm của chồng mình ...Và dĩ nhiên là các  bà ấy sẽ luôn có đủ phép thuật để trói buộc hồn ta và đời ta , phải không các bạn ?
HƯƠNG ĐÀI at 06/20/2012 09:54 am
Chỉ "viết nhăng" lúc rảnh rỗi của tác giả cũng đủ làm người đọc thích thú ngẫm suy!

cao at 06/20/2012 03:09 pm reply
Cám ơn bạn đã thăm và đã quan tâm đến bài viết .Chúc bạn vui khỏe .
phanvan910 at 05/28/2012 08:51 am
...Cho dù ..đó là tiếng... TIÊU gì đi nữa (- tiếng tiêu của Trương Chi ,của Trương Lương ...,của Hoàng Dược Sư trong Bích hải triều sinh,hoặc của Minh Kỳ trong Mấy độ thu về...!)..thì.cũng xuất phát từ... TRỜI YÊU ...rồi đến đích là... TIÊU ĐỜI đó răng !?

cao at 05/28/2012 02:52 pm
Bên Trời thả một tiếng Yêu , Nó bay loạn xạ thì Tiêu tán Đời .Đùa cho vui chút mà thôi , Chủ nhật rảnh rỗi nên ngồi viết nhăng ...Hì hì
THD at 05/27/2012 07:40 pm
Tuyệt ! cám ơn tác giả !

cao at 05/27/2012 08:00 pm
Xin cám ơn bạn đã chịu khó đọc những chuyện vụn vặt của tôi . Tất cả những gì tôi viết ngoài việc biểu lộ cảm xúc riêng thì chỉ có mục đích duy nhất là để bạn bè thư giãn một chút sau những giờ làm việc căng thẳng vì thế nếu có gì không phải ,mong bạn bỏ qua cho .

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

VÀI HÌNH ẢNH VỀ MỘT ĐOẠN ĐỜI



Bến đò Hà Thân 1963 .(ảnh trên )

Trên ngày còn những lao lư ,
Trong ta còn chút hương thơ buổi đầu '
Vàng hoa mấy nụ chiêm bao ,
Con đò bến cũ xôn xao mái chèo .
Nhìn từng phiến đá xanh rêu ,
Thương tà áo trắng giữa triều nước lên...


 Phố Trần hưng Đạo Đà Nẵng 1965 .Chợ Hàn ( ảnh dưới )




Những người trên phố ấy
Biết có còn ai không ?
Ta nghe hồn se lạnh .
Như ngày vừa sang đông .



Một chút ngậm ngùi khi nhìn lại những hình ảnh thành phố quê hương ngày xưa . Nét đẹp thật bình dị , đơn sơ ấy đã được thay thế bằng những công trình hiện đại . Đó chính là quy luật của sự phát triển và tiến bộ ...
Được và mất ...Chúng ta phải chấp nhận mất mát cái xưa cũ để được những điều mới mẻ ...Vẫn biết thế mà sao cứ thấy xốn xang ...Phải chăng vì chính những hình ảnh như thế này đã gắn chặt với tâm hồn mình .
Đà nẵng nhìn từ đèo Hải Vân (ảnh dưới )



Một cảnh ở đèo Hải Vân



Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

CẢM ĐỀ TỪ TẤM ẢNH MỘT NGƯỜI BẠN ( tặng Ng.)

NGUYỄN VĂN NGÂN , 9-12

Đã sáu mươi  lần đếm  bước xuân
 

Nhì n qua tấm ảnh , nét phong trần .
 

Sâu trong ánh mắt ...sầu viễn xứ .
 

Có thoáng buồn thương ...vọng  cố nhân .

Cảnh cũ  dường như  ngóng cõi xa ,
 

Người đi ...trong gió bụi quan hà .
 

Có nghe vẳng tiếng hồn thu gọi :
 

Khóm cúc đầu sân , mới nở hoa ?

Ta vẫn hoài mong , giữa khói mây , .
 

Bên đời hội ngộ , chén tình say .
 

Mắt sáng bừng , miệng ... cười nghiêng ngả .
 

Dồn  sáu mươi năm lại một ngày .
Tháng 8 /2011

LỜI THIÊNG 10

                                                                              
                                                                       



( Cảm đề khi đọc Kinh Thánh ...với hình ảnh về một nước Thiên Đàng và lời Chúa Jesus :" nên bây giờ có ba điều này : đức tin , niềm hy vọng và tình yêu thương nhưng điều trọng hơn hết trong ba điều đó là TÌNH YÊU THƯƠNG "

Ta đi cấy niềm tin trên trái đất ,
Để gặt về giọt nước mắt trần gian .
Xóa ưu phiền trên những trán vừa nhăn .
Từng ý nghĩ cụt nguồn không dám tới .

Những ý sống đã ươn vì sợ hãi .
Vì tham lam , khờ dại ...chối linh hồn .
Tiếng nói yêu thương xóa mọi nỗi buồn .
Làm dịu lại những cơn run thể xác .

Những ánh mắt đã tối vì dật lạc .
Những bờ môi khao khát vị tình điên .
Ta nhổ dần trên luống mạ Đào nguyên ,
Vài ngọn cỏ oan khiên đang cố mọc .

Từng tấc đất lan dần thành mặt đất .
Phù sa bồi biển vật chất lùi xa .
Ruộng xanh lên nhà lại dựng nối nhà .
Vườn nguyên thủy dâng lời ca thoát tục .

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH ( viết cho vui )

                                                                               



Mới vừa hồi phục sau căn bệnh trầm kha , hậu quả của nhiều 

năm đi từ công trường này đến công trường khác với một chế

 độ dinh dưỡng thiếu thốn và lam sơn chướng khí nên tôi có vẻ

 chưa hoàn toàn lấy lại 100% sức khỏe , lại thêm những nỗi lo 

khi phải điều hành “ tư ty sản xuất bố nylon làm từ lốp xe hơi 

phế thải” để giải quyết việc làm cho hơn 15 miệng ăn gồm cha , 

mẹ , bà nội , 3 trong số 4 đứa em và mấy đứa thiếu niên và 

người già trong xóm ..
Vốn liếng thì ít ỏi , lao động lại khá nặng nhọc nhất là ở khâu 

đầu tiên , thông thường thì đứa em trai và mấy cậu thiếu niên 

lớn phụ trách vì tôi còn phải lo chạy nguyên liệu và bán thành 

phẩm ...Tôi không đi sâu vào chi tiết này mà chỉ sơ lược vài nét 

để giải thích lý do tại sao ba tôi có vẻ không vui khi tôi quyết 

định đăng ký học Đại học ngoại ngữ tại chức vào ban đêm , ông 

sợ điều này ảnh hưởng đến công việc đang làm và cho rằng tôi 

có học xong thì cũng chẳng để làm gì ...Thế nhưng , sau một 

ngày làm việc mệt mõi , tối đến lại  lăn đùng ra ngủ dưới ánh 

sáng của bóng đèn tròn duy nhất trong căn nhà vách ván mái 

tôn ,trống trước hở sau tôi cảm thấy mất dần sinh khí và niềm 

vui sống ...Có lẽ cuộc đời tôi sẽ kết thúc trong bóng tối của khu 

xóm nghèo này thuở ấy mặc dù căn bệnh đã buông tha cho tôi 

nhờ những tình cờ khó hiểu ...Thú giải trí duy nhất là thỉnh 

thỏang đánh vài ván cờ tướng hoặc cùng với một vài người bạn 

cũ ghé vào một quán cà phê ven đường nào đó , ngồi tán hươu 

,tán vượn ...Bạn bè tôi lúc ấy cũng không hơn gì tôi , nhưng 

phần lớn là dân ĐN chính gốc nên cũng có phần dễ chịu hơn , 

chỉ có NBT là dân nông thôn nhưng đã lập gia đình ở ĐN nên 

mới được vào làm công nhân vài năm nay ...Và cũng chính nhờ 

NBT mà tôi mới có thể nhờ xác nhận để làm thủ tục nhập học ...
Do đã có một vốn liếng căn bản về tiếng Anh từ hồi còn học lớp 

C trường PCT nên tôi được xếp ngay vào năm thứ hai trong 

một học trình 5 năm sau một đợt khảo sát . Và có lẽ định mệnh 

đã trực tiếp tham dự vào những quyết định làm thay đổi đời tôi 

sau này vì nếu như tôi phải đi theo đúng lộ trình quy định thì 

tôi đã có thể không trở thành lớp trưởng , tôi đã không thể gặp 

L. để viết thành bản tình ca ba mươi năm tính tới bây giờ và 

sáu mươi năm nếu cộng tiếp ...

                                                                   2

Tôi nghĩ rằng các bạn cũng vậy thôi , khi ở vào cái độ tuổi ba 

mươi cộng mà chưa có một mảnh tình rách nào vắt vai rồi bổng 

dưng một hôm cơ duyên đưa đẩy mình lại lọt vào một khu vườn 

đầy hoa thơm cỏ lạ , lại giữ chức vụ của một vị lớp trưởng khả 

kính như tôi để có thể nắm sổ điểm danh và lý lịch trích ngang 

của mấy chục con người nam có nữ có như thế này thì còn gì 

bằng ... Nếu đại thi hào Nguyễn Du mà biết chuyện này thì chắc 

là cụ đã viết hai câu : “ Tiên đưa lối , Phật dẫn đường , Nên tìm 

những lối có “ nường” mà đi ..”  Hi hi ...Nói vậy chứ tôi đoan 

chắc là nếu ở vào địa vị của tôi thì việc đầu tiên các bạn phải 

làm là học thuộc họ tên ,địa chỉ , tình trạng gia đình của từng 

người ,tất nhiên với nam sinh viên thì các bạn có thuộc hay 

không cũng không quan trọng , phải không ?Rồi thì là bạn phải 

liếc ngang ,liếc dọc để kiểm tra xem có em nào nói chuyện 

trong giờ học ! em nào không chịu chép bài ...vv...vv..Có như 

vậy thì khi ra uy mới tránh khỏi tình cảnh sót người lọt tội ...



                                                                                     
                                                                         
Nói thì nói cho vui vậy thôi chứ ai mà dám ...cánh đàn ông của 

tụi mình hình như càng lớn thì càng nhát ( tôi chỉ nói những 

người chưa có vợ ) thường thường số tuổi tỉ lệ nghịch với sự tự 

tin ( cậu em ruột của tôi năm nay đã 48 cái xuân rồi mà vẫn 

chưa chịu lấy vợ là một bằng chứng )nhất là khi chưa có cái sự 

nghiệp gì vững chắc ,hoặc công ăn việc làm ổn định ...Riêng với 

trường hợp tôi lúc ấy thì nhờ cũng có va chạm tiếp xúc với một 

số bạn hàng lốp , bạn hàng bố , bạn hàng sản xuất lốp xe nhiều 

thành phần nên cũng có đôi phần dạn dĩ , nhưng dạn dĩ chỉ là 

khi chưa đụng đến trái tim thôi chứ một khi đã đụng đến nó rồi 

thì việc kiểm soát nhịp đập chắc phải dành cho bác sĩ hoặc là 

đối tượng của nó ...
Nhiều đêm đi đến lớp với một tâm trạng nặng nề vì vừa mới 

nghe âm thanh khó chịu của cái lon đong gạo kéo trên đáy 

thùng như một lời nhắn nhủ của má tôi , cộng với nỗi ám ảnh 

của một quá khứ đầy cay đắng tôi không dám nhìn thẳng vào 

những người chung quanh mà chỉ ngồi thu mình ở một góc nhìn 

lên bảng ...Có thể nhiều bạn trong lớp cũng hơi rét khi nhìn 

thấy lớp trưởng trong khuôn mặt đăm chiêu ấy chứ không biết 

rằng tôi đang vận dụng những giọt thông minh cuối cùng để giải

quyết bài toán ở nhà vào ngày hôm sau ...Thỉnh thoảng, khi trấn

 tĩnh được  tôi cũng tỏ ra thông thái bằng cách  đứng lên trả lời 

những câu hỏi mà phần lớn các bạn trong lớp” bó tay .com” vì 

không rảnh để học bài ...Xin lỗi các bạn , tôi nói điều này chẳng 

phải để khoe giỏi , khoe tài gì mà chỉ muốn phác họa sơ một vài 

nét để các bạn biết vì sao mà sau này tôi được L. và mấy người 

bạn của nàng đặt cho cái biệt danh là Tự điển sống ... Trở lại 

câu chuyện tôi cũng xin bổ sung thêm một chi tiết nhỏ , đó là vì 

làm trưởng lớp nên tôi có được cái quyền ưu tiên là có thể chọn 

bất cứ chỗ nào để ngồi với lý do là dể theo dõi lớp và chính nhờ 

cái quyền ưu tiên này mà một hôm tôi xuống dãy bàn cuối lớp 

để ngồi ...Từ vị trí mới này tôi có thể quan sát toàn cảnh lớp 

học và có lợi thế chỉ cần liếc qua liếc lại là có thể thu hình được 

một số đối tượng đang nằm trong tầm ngắm ...ở bàn thứ nhì 

phía trái là Th.V. cô gái người Bắc , có thể nói là hoa khôi của

lớp , hình như có rất nhiều bạn nam trong lớp vây quanh 

nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của cô ấy vì cô có vẻ hơi 

kiêu ,và cũng có thể là đã có người yêu rồi , cách đó một bàn là 

N. khá xinh dáng thanh mảnh , cùng dãy phía phải là HTB có 

thể xếp hàng á khôi ...
Tôi nghĩ không cần thiết phải điểm danh hết cả lớp ở đây mà 

chỉ cần nêu vài nét để các bạn có thể hình dung ...Theo thống kê

sơ bộ thì cả lớp với khoảng hơn hai mươi nữ trong đó có chừng 

15 đến 17 thuộc diện đối tượng của những chàng trai độc thân 

vui tính nhưng hơi ê ế ( theo từ ngữ bây giờ thì là dạng hàng 

tồn kho chờ thanh lý ) đang muốn tìm người nâng khăn sửa túi .
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ như muốn sàng lọc đối 

tượng vì giáo viên chưa đến thì từ phía trước , bên trái cách 

chỗ tôi ngồi một bàn chợt vang lên câu hỏi của một cô bạn : “ 

Nhỏ X. lâu nay thế nào ? Hổm rày K. có gặp nó không ? Tôi 

giật mình nhìn sang , cái giọng SG sao có một vẻ gì thân thuộc 

lạ lùng,  nó khiến tôi bồi hồi cảm xúc khi nghĩ về những ngày 

ngồi ở giảng đường Đại học Văn khoa , những chiều lang thang 

trên con đường Phùng khắc Khoan , hoặc  rẽ vào Đại lộ Duy 

Tân để vào trường Luật... Ôi,nhớ làm sao những cơn gió nhẹ 

làm lá me vàng bay lả tả , nhớ làm sao những buổi chiều bỏ tiết 

đèo K. xuống chợ Bến Thành chui xuống những kệ sách đầy 

bụi của nhà sách Khai Trí để lục tìm sách hay giá rẻ ...Cô gái 

vừa lên tiếng ngồi ở giữa trong bộ ba cô ngồi cùng bàn , người 

ngồi bên trái thì tôi biết rõ vì nhà cô ấy ở ngay ngã Tư chợ Cồn 

,một cửa hàng bán đồ điện , thỉnh thoảng tôi có ghé mua vài 

món lặt vặt ...Cô ấy tên C. người Huế , bây giờ đang ở Mỹ cùng 

với gia đình ...C. đập nhẹ vào lưng bạn : “ Ê . lớp trưởng nhìn 

kìa , nói nhỏ một chút .. “ Người còn lại là K. làm ở trường 

Trung học y tế thành phố ...Tôi quay đi vì không muốn bị chê là 

bất lịch sự , nhưng cũng kịp giả vờ ném một ánh nhìn đầy đe 

dọa về phía họ ...Đó là lần đầu tiên tôi chú ý đến L.

                                                                     
                  

                                                        3
Cuộc sống vẫn trôi đều , công việc của tôi vẫn chạy đều và cái 

lớp học ngoại ngữ năm thứ hai cũng kết thúc sau một kỳ thi tốt 

nghiệp giai đoạn 1 ,tức sau 2 năm ...Sau khi thi lớp chúng tôi 

họp lại để tổ chức một buổi liên hoan chia tay về nghỉ hè ...Bàn 

bạc một hồi cuối cùng chúng tôi nhất trí mượn nhà của chị H. ở 

đường Thanh Thủy gần biển vì có không gian tương đối rộng ...

 Xin phép các bạn tạm gác việc tường thuật về buổi chia tay đầy

 xúc động này để trở lại với tiến trình câu chuyện của tôi và L.

trong năm thứ 2 này ...Tính tới thời điểm này thì tôi mới chỉ 

tiếp xúc ,chuyện trò với L. với cương vị lớp trưởng và  lớp viên 

,một phần vì tôi thích được nghe cái giọng SG ấm áp của nàng ,

 mặc dù hình như : “ Tình trong như đã , mặt ngoài còn e “...

 Nói trắng ra là sợ chứ không phải e nữa ...Sợ nhiều thứ , và tôi 

cho rằng không sợ mới là lạ chứ sợ thì bình thường thôi ...
Chúng tôi thường trao đổi với nhau những câu chuyện phiếm 

,thỉnh thoảng chen vào vài câu chuyện đời thường và dần dà 

cảm thấy có một sự đồng cảm , nhưng hình như mối quan hệ 

mới chỉ dừng lại ở mức cảm tình chứ chưa phải là tình cảm 

...Trong lớp L.  thường đi cặp kè với 2 cô bạn và một bà chị , 

sau này tôi mới biết là chị ruột , làm ở bệnh viện C , bệnh viện 

của công nhân viên chức nhà nước ,phía tôi thì có Th. một 

chàng trai nhỏ hơn tôi 5 tuổi . Tôi khá thân với Th. có lẽ vì Th.

 hiền lành dễ mến và còn vì Th. vốn là dân lao động ...Th. đối xử

 với tôi như anh em mặc dù ở nhiều mặt Th. tỏ ra khôn khéo 

hơn tôi nhiều . Th. có người yêu đang học ở năm 1 và một điều 

trùng hợp là H.-- người yêu của Th.-- lại quen biết với L. và 

nhóm bạn của nàng ...
Một hôm khi chúng tôi uống cà phê với nhau Th. chợt bảo tôi :

 “ Anh lớn tuổi rồi , lo lập gia đình đi là vừa ...”
Tôi trả lời : “ ừ thì cũng muốn vậy , nhưng biết lấy ai bây giờ , 

vả lại anh nghèo quá , ai chịu lấy anh chứ ?
Th. đáp :” Thời buổi này , giàu nghèo không quan trọng , chỉ 

cần anh chịu khó thì mọi việc rồi sẽ qua ...em thấy L. trong lớp

 mình có vẻ có cảm tình với anh , mạnh dạn tiến tới đi ...
Tôi tỏ vẻ không tin : “ Thật sao ? Em căn cứ vào đâu mà nói 

vậy  anh thấy cô ấy đối xử với anh cũng bình thường như mọi 

người thôi ...
Th. quả quyết :” Không đâu , chỉ tại anh không nhận thấy thôi , 

H. cũng nghĩ như em vậy .” Quả thực những điều Th. nói đã 

chạm vào những suy tư thầm kín của tôi , vào chính cái yếu 

điểm mà tôi vừa muốn bộc lộ vừa muốn che dấu ...Tôi thở dài : “

 Thôi ,hãy để thong thả đã ,sắp thi rồi ...” Câu chuyện dừng lại 

vì Th. phải đón H.  Lớp cô ấy không nghĩ tiết cuối nên về trễ 

hơn ...Tôi phóc lên chiếc xe đạp cà tàng , phương tiện chiến đấu 

duy nhất trên mọi mặt trận , từ chở lốp cho đến thồ hàng và đi 

học ...

Đêm đầu mùa hạ, trời đầy sao , vài cơn gió nhẹ thoảng qua làm

 dịu bớt bầu không khí đã bị hâm nóng của ban ngày ...Tôi vừa 

đạp xe chầm chậm vừa suy nghĩ ...Một niềm vui nhè nhẹ dấy lên

 cùng với một niềm hy vọng nhỏ nhoi ...” Ừ nhỉ , nếu như ...” 

Miên man suy nghĩ tôi đã vượt qua con đường hẻm mang tên 

kiệt Tiến Thành lởm chởm đá lúc nào không biết , mãi cho đến 

khi đẩy cánh cửa gỗ long bản lề để dắt xe vào nhà , dựngchân 

chống bên cạnh giường ngủ ở gian phòng lồi bằng gỗ tạp ...tôi 

mới như sực tỉnh ...Ba má tôi và mấy đứa em đã ngủ say ..Tôi 

nhìn quanh , căn phòng tội nghiệp như một lời tố cáo về cái 

thực tế mà tôi vừa muốn chối bỏ ...
Bên ngoài ô cửa sổ , những chiếc lốp phế thải đen sì vẫn nằm im

 lặng dưới mấy bụi tre có vẻ như đang muốn trách móc tôi về 

những ý nghĩ phản bội cái công ơn mà chúng đã ban cho chúng 

tôi qua những bữa cơm độn khoai ,sắn lát hằng ngày ...Vài 

tiếng dế vang lên dưới gốc mấy cây ăn quả mà tôi đã hì hục 

trồng từ năm ngoái và... bóng tối ... khiến tôi rùng mình ...Hình 

như tôi đang mơ , mơ ngay trong khi tỉnh ...Tôi nhẹ nhàng đến 

gần chỗ ba tôi ngủ , kéo chiếc radio cũ kỹ mà tôi đã mua cho 

ông mấy tháng trước , đem về chỗ mình và dò tìm băng FM 

...Tiếng nhạc hòa tấu vang lên , tôi chỉnh volume nhỏ lại để mọi 

người không bị mất giấc ngủ ...Dĩ vãng ma quái bổng hiện về , 

pha trộn vào nhau , lẫn lộn với nhau ...” Thiên Đường không 

dành chỗ cho tôi nên em đừng trông đợi , có nghĩa gì đâu một 

chút kỷ niệm nghèo nàn giả dối , như sương mai sẽ tan trong 

ánh nắng mặt trời ...”Đó là một câu tôi còn nhớ được trong bài 

thơ tôi đã viết cho X. hôm cô ấy bảo đứa em gái nhỏ tiến về chỗ 

tôi và hỏi : “ Chị X. hỏi anh có muốn nhắn gì với ai không ? “ 

Tôi đã trả lời một cách lạnh lùng trước khi leo lên đoàn xe đưa 

chúng tôi về công trường xây dựng đường miền núi : “ Em nói 

với chị X. cho anh gởi lời cám ơn “  Tất cả đã chấm hết từ cái 

giây phút đau đớn ấy ...Tương lai của tôi , của một cậu sinh 

viên chăm chỉ nhưng lãng mạn và yếu đuối đã vĩnh viễn trở 

thành một kỷ niệm ... Tôi vẫn không tin rằng X. đúng mặc dù 

hiện tại nàng rất thành đạt ...Điều quan trọng nhất có lẽ chỉ là 

vì nàng thuộc về một thế giới khác , một lối suy nghĩ khác ...

Tôi đã cố gắng kềm chế để không nói  với nàng về một thực tại 

cay đắng :

 Bây giờ em thắng anh thua ,

Vẻ vang chi một trò đùa ngu si .

Em về thôi hãy về đi ,

Lời chào tàn cuộc chia ly trọn đời ....


Tôi là kẻ thảm bại trên trận đời vậy mà tại sao tôi vẫn cố bấu 

víu vào một điều không thực ...? Mà thôi chuyện ấy đã qua lâu 

rồi ...
   Giờ đây tôi đang muốn khởi đầu lại , nhưng khởi đầu từ đâu , 

từ những chiếc lốp xe bể nát , có chiếc cháy hết phân nửa ...từ 

căn nhà ọp ẹp trong cái xó xỉnh tối tăm này ư ? Th.nói với tôi : 

“ Giàu nghèo không quan trọng ,nhưng cậu ấy đâu có nghèo ,dù

 Th. xuất phát từ nông thôn và đang may mui nệm nhưng họ 

hàng của cậu ấy đều là những người có máu mặt ... H. cũng thế  

cô ấy là con của một gia đình khá giả ở bến xe Lam , trong một 

gia tộc thành đạt ..
Tôi thì khác ...Tôi nhớ hôm về quê , ngồi nghe ông hàng xóm 

của nội tôi nói chuyện với một người khác bằng cái giọng lè nhè

 : “ Ông bà mình nói không có ai giàu ba họ , không ai khó ba 

đời nhưng như tui đây nè , tới tui là đời thứ tư rồi đó mà nghèo 

vẫn cứ nghèo ...anh nghĩ coi ? “
Tôi thấy buồn cười vì câu chuyện nhỏ ấy nhưng cũng không 

khỏi suy nghĩ : nói theo kiểu ấy thì đời mình  là đời thứ mấy rồi 

...không lẽ mới đời thứ ba ..


                                                           4

Kỳ thi kết thúc với một kết quả đáng phấn khởi vì thế buổi liên

 hoan được tổ chức trong một không khí khá vui vẻ ...Khách 

mời hôm ấy ngoài thầy G. còn có thầy ĐT ...Như phần lớn các 

buổi tiệc được tổ chức thời ấy , buổi tiệc của chúng tôi cũng chỉ 

là tiệc nhẹ , gồm bánh ngọt , hạt dưa , nước trà , nước ngọt nên 

phần giúp vui văn nghệ mới là trọng tâm buổi tiệc ...Tôi không 

nhớ hết chương trình , hình như tôi có ngâm một bài thơ không 

phải thơ tình ,thầy ĐT cũng thế ,thầy ngâm bài thơ do thầy 

sáng tác để tặng vợ , rất tiếc tôi không nhớ được , có lẽ vì lúc ấy 

tôi chưa có vợ ...nhưng tiết mục tôi chú ý nhất là bài hát tiếng 

Anh của một bạn trẻ tên Thi , bài hát mang tên “ Woman in 

love “  Không hiểu sao khi nhìn tôi đang chăm chú lắng nghe 

bài hát Th. thúc nhẹ tôi rồi chỉ về phía L. với một cái nhìn đầy 

ý nghĩa .(còn tiếp)