Mới vừa hồi phục sau căn bệnh trầm kha , hậu quả của nhiều
năm đi từ công trường này đến công trường khác với một chế
độ dinh dưỡng thiếu thốn và lam sơn chướng khí nên tôi có vẻ
chưa hoàn toàn lấy lại 100% sức khỏe , lại thêm những nỗi lo
khi phải điều hành “ tư ty sản xuất bố nylon làm từ lốp xe hơi
phế thải” để giải quyết việc làm cho hơn 15 miệng ăn gồm cha ,
mẹ , bà nội , 3 trong số 4 đứa em và mấy đứa thiếu niên và
người già trong xóm ..
Vốn liếng thì ít ỏi , lao động lại khá nặng nhọc nhất là ở khâu
đầu tiên , thông thường thì đứa em trai và mấy cậu thiếu niên
lớn phụ trách vì tôi còn phải lo chạy nguyên liệu và bán thành
phẩm ...Tôi không đi sâu vào chi tiết này mà chỉ sơ lược vài nét
để giải thích lý do tại sao ba tôi có vẻ không vui khi tôi quyết
định đăng ký học Đại học ngoại ngữ tại chức vào ban đêm , ông
sợ điều này ảnh hưởng đến công việc đang làm và cho rằng tôi
có học xong thì cũng chẳng để làm gì ...Thế nhưng , sau một
ngày làm việc mệt mõi , tối đến lại lăn đùng ra ngủ dưới ánh
sáng của bóng đèn tròn duy nhất trong căn nhà vách ván mái
tôn ,trống trước hở sau tôi cảm thấy mất dần sinh khí và niềm
vui sống ...Có lẽ cuộc đời tôi sẽ kết thúc trong bóng tối của khu
xóm nghèo này thuở ấy mặc dù căn bệnh đã buông tha cho tôi
nhờ những tình cờ khó hiểu ...Thú giải trí duy nhất là thỉnh
thỏang đánh vài ván cờ tướng hoặc cùng với một vài người bạn
cũ ghé vào một quán cà phê ven đường nào đó , ngồi tán hươu
,tán vượn ...Bạn bè tôi lúc ấy cũng không hơn gì tôi , nhưng
phần lớn là dân ĐN chính gốc nên cũng có phần dễ chịu hơn ,
chỉ có NBT là dân nông thôn nhưng đã lập gia đình ở ĐN nên
mới được vào làm công nhân vài năm nay ...Và cũng chính nhờ
NBT mà tôi mới có thể nhờ xác nhận để làm thủ tục nhập học ...
Do đã có một vốn liếng căn bản về tiếng Anh từ hồi còn học lớp
C trường PCT nên tôi được xếp ngay vào năm thứ hai trong
một học trình 5 năm sau một đợt khảo sát . Và có lẽ định mệnh
đã trực tiếp tham dự vào những quyết định làm thay đổi đời tôi
sau này vì nếu như tôi phải đi theo đúng lộ trình quy định thì
tôi đã có thể không trở thành lớp trưởng , tôi đã không thể gặp
L. để viết thành bản tình ca ba mươi năm tính tới bây giờ và
sáu mươi năm nếu cộng tiếp ...
2
Tôi nghĩ rằng các bạn cũng vậy thôi , khi ở vào cái độ tuổi ba
mươi cộng mà chưa có một mảnh tình rách nào vắt vai rồi bổng
dưng một hôm cơ duyên đưa đẩy mình lại lọt vào một khu vườn
đầy hoa thơm cỏ lạ , lại giữ chức vụ của một vị lớp trưởng khả
kính như tôi để có thể nắm sổ điểm danh và lý lịch trích ngang
của mấy chục con người nam có nữ có như thế này thì còn gì
bằng ... Nếu đại thi hào Nguyễn Du mà biết chuyện này thì chắc
là cụ đã viết hai câu : “ Tiên đưa lối , Phật dẫn đường , Nên tìm
những lối có “ nường” mà đi ..” Hi hi ...Nói vậy chứ tôi đoan
chắc là nếu ở vào địa vị của tôi thì việc đầu tiên các bạn phải
làm là học thuộc họ tên ,địa chỉ , tình trạng gia đình của từng
người ,tất nhiên với nam sinh viên thì các bạn có thuộc hay
không cũng không quan trọng , phải không ?Rồi thì là bạn phải
liếc ngang ,liếc dọc để kiểm tra xem có em nào nói chuyện
trong giờ học ! em nào không chịu chép bài ...vv...vv..Có như
vậy thì khi ra uy mới tránh khỏi tình cảnh sót người lọt tội ...
Nói thì nói cho vui vậy thôi chứ ai mà dám ...cánh đàn ông của
tụi mình hình như càng lớn thì càng nhát ( tôi chỉ nói những
người chưa có vợ ) thường thường số tuổi tỉ lệ nghịch với sự tự
tin ( cậu em ruột của tôi năm nay đã 48 cái xuân rồi mà vẫn
chưa chịu lấy vợ là một bằng chứng )nhất là khi chưa có cái sự
nghiệp gì vững chắc ,hoặc công ăn việc làm ổn định ...Riêng với
trường hợp tôi lúc ấy thì nhờ cũng có va chạm tiếp xúc với một
số bạn hàng lốp , bạn hàng bố , bạn hàng sản xuất lốp xe nhiều
thành phần nên cũng có đôi phần dạn dĩ , nhưng dạn dĩ chỉ là
khi chưa đụng đến trái tim thôi chứ một khi đã đụng đến nó rồi
thì việc kiểm soát nhịp đập chắc phải dành cho bác sĩ hoặc là
đối tượng của nó ...
Nhiều đêm đi đến lớp với một tâm trạng nặng nề vì vừa mới
nghe âm thanh khó chịu của cái lon đong gạo kéo trên đáy
thùng như một lời nhắn nhủ của má tôi , cộng với nỗi ám ảnh
của một quá khứ đầy cay đắng tôi không dám nhìn thẳng vào
những người chung quanh mà chỉ ngồi thu mình ở một góc nhìn
lên bảng ...Có thể nhiều bạn trong lớp cũng hơi rét khi nhìn
thấy lớp trưởng trong khuôn mặt đăm chiêu ấy chứ không biết
rằng tôi đang vận dụng những giọt thông minh cuối cùng để giải
quyết bài toán ở nhà vào ngày hôm sau ...Thỉnh thoảng, khi trấn
tĩnh được tôi cũng tỏ ra thông thái bằng cách đứng lên trả lời
những câu hỏi mà phần lớn các bạn trong lớp” bó tay .com” vì
không rảnh để học bài ...Xin lỗi các bạn , tôi nói điều này chẳng
phải để khoe giỏi , khoe tài gì mà chỉ muốn phác họa sơ một vài
nét để các bạn biết vì sao mà sau này tôi được L. và mấy người
bạn của nàng đặt cho cái biệt danh là Tự điển sống ... Trở lại
câu chuyện tôi cũng xin bổ sung thêm một chi tiết nhỏ , đó là vì
làm trưởng lớp nên tôi có được cái quyền ưu tiên là có thể chọn
bất cứ chỗ nào để ngồi với lý do là dể theo dõi lớp và chính nhờ
cái quyền ưu tiên này mà một hôm tôi xuống dãy bàn cuối lớp
để ngồi ...Từ vị trí mới này tôi có thể quan sát toàn cảnh lớp
học và có lợi thế chỉ cần liếc qua liếc lại là có thể thu hình được
một số đối tượng đang nằm trong tầm ngắm ...ở bàn thứ nhì
phía trái là Th.V. cô gái người Bắc , có thể nói là hoa khôi của
lớp , hình như có rất nhiều bạn nam trong lớp vây quanh
nhưng không ai lọt được vào mắt xanh của cô ấy vì cô có vẻ hơi
kiêu ,và cũng có thể là đã có người yêu rồi , cách đó một bàn là
N. khá xinh dáng thanh mảnh , cùng dãy phía phải là HTB có
thể xếp hàng á khôi ...
Tôi nghĩ không cần thiết phải điểm danh hết cả lớp ở đây mà
chỉ cần nêu vài nét để các bạn có thể hình dung ...Theo thống kê
sơ bộ thì cả lớp với khoảng hơn hai mươi nữ trong đó có chừng
15 đến 17 thuộc diện đối tượng của những chàng trai độc thân
vui tính nhưng hơi ê ế ( theo từ ngữ bây giờ thì là dạng hàng
tồn kho chờ thanh lý ) đang muốn tìm người nâng khăn sửa túi .
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ như muốn sàng lọc đối
tượng vì giáo viên chưa đến thì từ phía trước , bên trái cách
chỗ tôi ngồi một bàn chợt vang lên câu hỏi của một cô bạn : “
Nhỏ X. lâu nay thế nào ? Hổm rày K. có gặp nó không ? Tôi
giật mình nhìn sang , cái giọng SG sao có một vẻ gì thân thuộc
lạ lùng, nó khiến tôi bồi hồi cảm xúc khi nghĩ về những ngày
ngồi ở giảng đường Đại học Văn khoa , những chiều lang thang
trên con đường Phùng khắc Khoan , hoặc rẽ vào Đại lộ Duy
Tân để vào trường Luật... Ôi,nhớ làm sao những cơn gió nhẹ
làm lá me vàng bay lả tả , nhớ làm sao những buổi chiều bỏ tiết
đèo K. xuống chợ Bến Thành chui xuống những kệ sách đầy
bụi của nhà sách Khai Trí để lục tìm sách hay giá rẻ ...Cô gái
vừa lên tiếng ngồi ở giữa trong bộ ba cô ngồi cùng bàn , người
ngồi bên trái thì tôi biết rõ vì nhà cô ấy ở ngay ngã Tư chợ Cồn
,một cửa hàng bán đồ điện , thỉnh thoảng tôi có ghé mua vài
món lặt vặt ...Cô ấy tên C. người Huế , bây giờ đang ở Mỹ cùng
với gia đình ...C. đập nhẹ vào lưng bạn : “ Ê . lớp trưởng nhìn
kìa , nói nhỏ một chút .. “ Người còn lại là K. làm ở trường
Trung học y tế thành phố ...Tôi quay đi vì không muốn bị chê là
bất lịch sự , nhưng cũng kịp giả vờ ném một ánh nhìn đầy đe
dọa về phía họ ...Đó là lần đầu tiên tôi chú ý đến L.
3
Cuộc sống vẫn trôi đều , công việc của tôi vẫn chạy đều và cái
lớp học ngoại ngữ năm thứ hai cũng kết thúc sau một kỳ thi tốt
nghiệp giai đoạn 1 ,tức sau 2 năm ...Sau khi thi lớp chúng tôi
họp lại để tổ chức một buổi liên hoan chia tay về nghỉ hè ...Bàn
bạc một hồi cuối cùng chúng tôi nhất trí mượn nhà của chị H. ở
đường Thanh Thủy gần biển vì có không gian tương đối rộng ...
Xin phép các bạn tạm gác việc tường thuật về buổi chia tay đầy
xúc động này để trở lại với tiến trình câu chuyện của tôi và L.
trong năm thứ 2 này ...Tính tới thời điểm này thì tôi mới chỉ
tiếp xúc ,chuyện trò với L. với cương vị lớp trưởng và lớp viên
,một phần vì tôi thích được nghe cái giọng SG ấm áp của nàng ,
mặc dù hình như : “ Tình trong như đã , mặt ngoài còn e “...
Nói trắng ra là sợ chứ không phải e nữa ...Sợ nhiều thứ , và tôi
cho rằng không sợ mới là lạ chứ sợ thì bình thường thôi ...
Chúng tôi thường trao đổi với nhau những câu chuyện phiếm
,thỉnh thoảng chen vào vài câu chuyện đời thường và dần dà
cảm thấy có một sự đồng cảm , nhưng hình như mối quan hệ
mới chỉ dừng lại ở mức cảm tình chứ chưa phải là tình cảm
...Trong lớp L. thường đi cặp kè với 2 cô bạn và một bà chị ,
sau này tôi mới biết là chị ruột , làm ở bệnh viện C , bệnh viện
của công nhân viên chức nhà nước ,phía tôi thì có Th. một
chàng trai nhỏ hơn tôi 5 tuổi . Tôi khá thân với Th. có lẽ vì Th.
hiền lành dễ mến và còn vì Th. vốn là dân lao động ...Th. đối xử
với tôi như anh em mặc dù ở nhiều mặt Th. tỏ ra khôn khéo
hơn tôi nhiều . Th. có người yêu đang học ở năm 1 và một điều
trùng hợp là H.-- người yêu của Th.-- lại quen biết với L. và
nhóm bạn của nàng ...
Một hôm khi chúng tôi uống cà phê với nhau Th. chợt bảo tôi :
“ Anh lớn tuổi rồi , lo lập gia đình đi là vừa ...”
Tôi trả lời : “ ừ thì cũng muốn vậy , nhưng biết lấy ai bây giờ ,
vả lại anh nghèo quá , ai chịu lấy anh chứ ?
Th. đáp :” Thời buổi này , giàu nghèo không quan trọng , chỉ
cần anh chịu khó thì mọi việc rồi sẽ qua ...em thấy L. trong lớp
mình có vẻ có cảm tình với anh , mạnh dạn tiến tới đi ...
Tôi tỏ vẻ không tin : “ Thật sao ? Em căn cứ vào đâu mà nói
vậy anh thấy cô ấy đối xử với anh cũng bình thường như mọi
người thôi ...
Th. quả quyết :” Không đâu , chỉ tại anh không nhận thấy thôi ,
H. cũng nghĩ như em vậy .” Quả thực những điều Th. nói đã
chạm vào những suy tư thầm kín của tôi , vào chính cái yếu
điểm mà tôi vừa muốn bộc lộ vừa muốn che dấu ...Tôi thở dài : “
Thôi ,hãy để thong thả đã ,sắp thi rồi ...” Câu chuyện dừng lại
vì Th. phải đón H. Lớp cô ấy không nghĩ tiết cuối nên về trễ
hơn ...Tôi phóc lên chiếc xe đạp cà tàng , phương tiện chiến đấu
duy nhất trên mọi mặt trận , từ chở lốp cho đến thồ hàng và đi
học ...
Đêm đầu mùa hạ, trời đầy sao , vài cơn gió nhẹ thoảng qua làm
dịu bớt bầu không khí đã bị hâm nóng của ban ngày ...Tôi vừa
đạp xe chầm chậm vừa suy nghĩ ...Một niềm vui nhè nhẹ dấy lên
cùng với một niềm hy vọng nhỏ nhoi ...” Ừ nhỉ , nếu như ...”
Miên man suy nghĩ tôi đã vượt qua con đường hẻm mang tên
kiệt Tiến Thành lởm chởm đá lúc nào không biết , mãi cho đến
khi đẩy cánh cửa gỗ long bản lề để dắt xe vào nhà , dựngchân
chống bên cạnh giường ngủ ở gian phòng lồi bằng gỗ tạp ...tôi
mới như sực tỉnh ...Ba má tôi và mấy đứa em đã ngủ say ..Tôi
nhìn quanh , căn phòng tội nghiệp như một lời tố cáo về cái
thực tế mà tôi vừa muốn chối bỏ ...
Bên ngoài ô cửa sổ , những chiếc lốp phế thải đen sì vẫn nằm im
lặng dưới mấy bụi tre có vẻ như đang muốn trách móc tôi về
những ý nghĩ phản bội cái công ơn mà chúng đã ban cho chúng
tôi qua những bữa cơm độn khoai ,sắn lát hằng ngày ...Vài
tiếng dế vang lên dưới gốc mấy cây ăn quả mà tôi đã hì hục
trồng từ năm ngoái và... bóng tối ... khiến tôi rùng mình ...Hình
như tôi đang mơ , mơ ngay trong khi tỉnh ...Tôi nhẹ nhàng đến
gần chỗ ba tôi ngủ , kéo chiếc radio cũ kỹ mà tôi đã mua cho
ông mấy tháng trước , đem về chỗ mình và dò tìm băng FM
...Tiếng nhạc hòa tấu vang lên , tôi chỉnh volume nhỏ lại để mọi
người không bị mất giấc ngủ ...Dĩ vãng ma quái bổng hiện về ,
pha trộn vào nhau , lẫn lộn với nhau ...” Thiên Đường không
dành chỗ cho tôi nên em đừng trông đợi , có nghĩa gì đâu một
chút kỷ niệm nghèo nàn giả dối , như sương mai sẽ tan trong
ánh nắng mặt trời ...”Đó là một câu tôi còn nhớ được trong bài
thơ tôi đã viết cho X. hôm cô ấy bảo đứa em gái nhỏ tiến về chỗ
tôi và hỏi : “ Chị X. hỏi anh có muốn nhắn gì với ai không ? “
Tôi đã trả lời một cách lạnh lùng trước khi leo lên đoàn xe đưa
chúng tôi về công trường xây dựng đường miền núi : “ Em nói
với chị X. cho anh gởi lời cám ơn “ Tất cả đã chấm hết từ cái
giây phút đau đớn ấy ...Tương lai của tôi , của một cậu sinh
viên chăm chỉ nhưng lãng mạn và yếu đuối đã vĩnh viễn trở
thành một kỷ niệm ... Tôi vẫn không tin rằng X. đúng mặc dù
hiện tại nàng rất thành đạt ...Điều quan trọng nhất có lẽ chỉ là
vì nàng thuộc về một thế giới khác , một lối suy nghĩ khác ...
Tôi đã cố gắng kềm chế để không nói với nàng về một thực tại
cay đắng :
Bây giờ em thắng anh thua ,
Vẻ vang chi một trò đùa ngu si .
Em về thôi hãy về đi ,
Lời chào tàn cuộc chia ly trọn đời ....
Tôi là kẻ thảm bại trên trận đời vậy mà tại sao tôi vẫn cố bấu
víu vào một điều không thực ...? Mà thôi chuyện ấy đã qua lâu
rồi ...
Giờ đây tôi đang muốn khởi đầu lại , nhưng khởi đầu từ đâu ,
từ những chiếc lốp xe bể nát , có chiếc cháy hết phân nửa ...từ
căn nhà ọp ẹp trong cái xó xỉnh tối tăm này ư ? Th.nói với tôi :
“ Giàu nghèo không quan trọng ,nhưng cậu ấy đâu có nghèo ,dù
Th. xuất phát từ nông thôn và đang may mui nệm nhưng họ
hàng của cậu ấy đều là những người có máu mặt ... H. cũng thế
cô ấy là con của một gia đình khá giả ở bến xe Lam , trong một
gia tộc thành đạt ..
Tôi thì khác ...Tôi nhớ hôm về quê , ngồi nghe ông hàng xóm
của nội tôi nói chuyện với một người khác bằng cái giọng lè nhè
: “ Ông bà mình nói không có ai giàu ba họ , không ai khó ba
đời nhưng như tui đây nè , tới tui là đời thứ tư rồi đó mà nghèo
vẫn cứ nghèo ...anh nghĩ coi ? “
Tôi thấy buồn cười vì câu chuyện nhỏ ấy nhưng cũng không
khỏi suy nghĩ : nói theo kiểu ấy thì đời mình là đời thứ mấy rồi
...không lẽ mới đời thứ ba ..
4
Kỳ thi kết thúc với một kết quả đáng phấn khởi vì thế buổi liên
hoan được tổ chức trong một không khí khá vui vẻ ...Khách
mời hôm ấy ngoài thầy G. còn có thầy ĐT ...Như phần lớn các
buổi tiệc được tổ chức thời ấy , buổi tiệc của chúng tôi cũng chỉ
là tiệc nhẹ , gồm bánh ngọt , hạt dưa , nước trà , nước ngọt nên
phần giúp vui văn nghệ mới là trọng tâm buổi tiệc ...Tôi không
nhớ hết chương trình , hình như tôi có ngâm một bài thơ không
phải thơ tình ,thầy ĐT cũng thế ,thầy ngâm bài thơ do thầy
sáng tác để tặng vợ , rất tiếc tôi không nhớ được , có lẽ vì lúc ấy
tôi chưa có vợ ...nhưng tiết mục tôi chú ý nhất là bài hát tiếng
Anh của một bạn trẻ tên Thi , bài hát mang tên “ Woman in
love “ Không hiểu sao khi nhìn tôi đang chăm chú lắng nghe
bài hát Th. thúc nhẹ tôi rồi chỉ về phía L. với một cái nhìn đầy
ý nghĩa .(còn tiếp)
chia nhau nửa quả bồ hòn làm vui
sông dài nước chảy bèo trôi
trăm năm chỉ một cuộc đời cho nhau..
đọc thơ anh hay quá, một mối tình tuyệt đep toát lên từ những chuyện tưởng như chuyện vụn vặt của cuộc đời...chúc anh ngon giấc nhé!!!
Đọc rồi đọc lại thấy hay thêm...
Tình người giữa buổi miếu đền hoàng hôn
Mến nhau chia nửa tâm hồn !
Chúc ngày vui Cao nhé !