Translate

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

BUỒN VUI NGÀY GIÁP TẾT 2


Xin lỗi các bạn , những hình ảnh nhỏ dưới đây là để người bạn ở xa đã gởi tặng những món quà có thể nhìn thấy tác phẩm của mình được đặt ở vị trí nào trong tệ xá ...hoàn toàn không có ý định để khoe . Mong các bạn thông cảm .





2.--Lâu lắm rồi mới thấy PHC ra đường , hình như cái không khí rộn ràng của những ngày giáp Tết đã khiến trái tim già của lão bắt đầu thổn thức thì phải . Buổi sáng mới  gặp " Thọ đầu bạc " lăng xăng đi tìm trạm xe buýt Mỹ Sơn , khuôn mặt tươi rói giống như một ông Nghè đang trên đường vinh qui bái tổ ...Vừa bắt tay chào lão xong đã thấy PHC lù lù tiến tới ....Hình như đã hơn hai năm PHC không tham gia sinh hoạt cựu học sinh , chỉ mới thấy lão tái xuất giang hồ hôm đám tang nhạc mẫu PKA và hôm nay là lần thứ hai ...Cái bắt tay của một cựu thầu khoán vẫn đủ lực , chứng tỏ tình trạng sức khoẻ của lão vẫn ổn cũng may nội công của tôi  khá thâm hậu nên không đến nỗi nhăn mặt kêu đau ...Nụ cười rổn rảng kèm theo một câu chào rất chi là tất niên : " Ê ...chưa nghỉ Tết răng mi ? "
Tôi đáp : " Chưa , có lẽ ngày mai ...hôm nay các báo vừa ra số tất niên ...Hết báo mình mới nghỉ ..."
-- " Năm rồi làm ăn thế nào ? Bữa nào đi bán lại ...?
-- " Cũng được ...Chắc khoảng mồng 7 tau mới mở hàng ...Có điều chưa biết năm tới sẽ ra sao ?
-- " Bộ có chuyện gì à ?
-- " Ừ , gã khổng lồ HAGL hình như đang có ý định thôn tính khu vực này ...Bà xã mới đi họp hôm 20 ...Ở phường người ta bảo để sau Tết hẳn tính ...
-- " Rồi mi định thế nào ...?
Tôi cười gượng : " Cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể ...Thực ra tau cũng đã biết chắc việc này sớm muộn gì cũng xảy ra nên hằng ngày vẫn đảo mắt tìm một vị trí thích hợp với công việc này mà mấy năm rồi vẫn chưa tìm ra ...Tau cứ hy vọng sau khi thằng con ra trường thì dễ tính hơn ..."
PHC hỏi : " Nó học ngành gì ? Còn bao lâu nữa ?
Tôi đáp : " Nó học Đại học Bách Khoa , ngành công nghệ thông tin ...còn khoảng hơn hai năm nữa ...Cũng may nó học tốt nên tau cũng yên tâm ...Chỉ sợ mình già rồi  , bây giờ muốn thay đổi công việc cũng không kịp nữa ...Vả lại tau đã xác định theo nghề này đến cuối đời , giờ mất đi địa điểm này không thể không lúng túng ...Bà xã có vẻ bị ép phê nên tau phải làm tỉnh ...Mà thôi ...việc này để mai mốt hẳn hay ... Còn mi ? Chuẩn bị xong chưa ?
PHC cười : " Có gì đâu mà chuẩn bị ...Tụi mình ra xem mấy chậu mai phía sau quầy mi đi Tau thấy nhiều chậu đẹp quá ...Không biết giá cả thế nào ?
-- " Tau cũng không biết nữa ... Tết này chắc tau không cần mua hoa ...Có người bạn ở SG gởi cho một chậu mai pha lê rất đẹp , chỉ cần mua thêm dây đèn bắt vào là đã nghe mùi Tết rồi ...Chỗ mi rộng rãi có lẽ cũng nên có một chậu lớn lớn một chút cho nó xôm ...
-- " Ừ , tau cũng định như vậy ...Thôi tụi mình đi . Có ai trông hàng không ?
Tôi quay vào trong gọi cháu bé ..: " Con xem quầy , ba ra phía sau với bác , có gì cần cứ gọi ba ..."
Khu vực phía sau quầy tôi , ngày thường là quán bún vỉa hè của một đôi vợ chồng cán bộ bây giờ được choán chỗ với 4 hàng chậu mai kiểng ... Tôi vốn không rành về nghệ thuật trồng hoa nhưng cũng phải thán phục nghệ nhân đã dày công tạo nên vườn hoa mai tuyệt diệu này ...Mỗi chậu có một dáng riêng nên dù được đặt chen nhau trên một diện tích khá khiêm tốn trên bờ hồ mà vẫn toát lên một nét đẹp thanh thoát ...PHC có vẻ mê mẩn khi dừng lại bên từng chậu ... Đôi  kiếng đen của lão đã che bớt ánh mắt nhưng tôi vẫn đọc được vẻ say mê của lão qua câu chuyện với cậu thanh niên bán hoa ,nói giọng Bình Định : " Con mới đi lần đầu nhưng thấy cực quá chú ơi , chắc con bỏ ...không theo nghề này nữa  Mấy chậu nhỏ con mua tại vườn đã bốn ,năm trăm  rồi ...Tiền xe cộ , phu bốc xếp hai đầu tình ra gần 700 trong vốn ...Dzẫy mà nẫu trả bốn , năm trăm ...Đi chuyến này chắc sạt nghiệp ..."
Tôi nhìn những chậu hoa , nghĩ đến công khó của người trồng , đoạn đường gian khổ của người đem chúng ra đến tận địa điểm này và cảm thấy trong lòng có chút bất nhẫn ...Những đoá hoa mai vẫn ngây thơ trổ bông , những nụ hoa vẫn chúm chím cười để mang hương xuân đến hồn người ...chúng có biết đâu những nỗi niềm của người đã dày công tạo nên chúng ....Niềm vui của người này đôi khi phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt của người kia ...
Tôi chen vào : " Cháu đừng lo , chú đọc báo thấy có những cành đào cả 100 triệu , nhiều cây kiểng giá gần cả tỷ mà cũng có người mua ... Chắc còn sớm quá thôi ...Bữa nay người ta còn dọn dẹp nhà cửa để chọn chỗ chưng hoa ...Mai mốt không chừng giá sẽ cao lên ...
Quay sang tôi , người thanh niên trả lời : " Dạ cám ơn chú ..." PHC đang chăm chú nhìn một cây dáng rất đẹp ...chợt lên tiếng : " Sao mấy cây này cháu không tưới nước ..."
Tôi làm ra vẻ hiểu biết : " Có lẽ họ sợ mai nở không đúng lúc ..." Người thanh niên cũng thêm vào : " Dạ , đúng đó chú ...Chú xem mấy cây nhỏ đằng kia , búp còn quá nhỏ nên con phải tưới chứ mấy cây này búp lớn quá rồi ...Nếu tưới thì chỉ sau một đêm là nó nở hết , xấu lắm ...Năm ni trời nắng quá , cháu không dám tưới ...Chú chọn dùm cháu một chậu đi ..."
Tôi hơi bối rối : " Ồ không , quầy của chú đây nè , chú chỉ đưa người bạn ra xem thử chú ấy có chọn được gì không . Nhà chú ấy cũng gần đây thôi ...Nếu cần chú ấy sẽ quay lại ...Cháu yên tâm đi . " Trong một thoáng tôi chợt nhớ đến cái kỷ niệm buồn ba mươi năm về trước ...Hồi ấy tôi đã cùng một người bạn đăng ký một lô hàng bánh mứt Tết ở khu chợ Tết đường Ông ích Khiêm ...Cũng ngồi thẫn thờ nhìn khách qua lại sắm Tết như người thanh niên này để rồi vào chiều ba mươi tôi đã viết bài thơ trong đó có câu :
  " Nên buổi chợ Xuân , anh , kẻ cuối cùng
    Hạ sạp , buông lều trở lại tay không .
Nghe đau xót như máu mình chảy ngược ."
Xã hội hiện tại có vẻ sinh động hơn , tiến bộ hơn và hàng hoá cũng phong phú đa dạng hơn thời ấy nhưng cái cốt lõi của nó thì vẫn như vậy ...Những niềm vui nỗi buồn muôn thuở của kiếp người này vẫn thế ...Người thanh niên này cũng trạc tuổi tôi ba mươi năm về trước ...Số hàng hoá của anh ta trị giá gấp chục lần hơn số hàng hoá của chúng tôi lúc ấy nhưng bù lại anh ta phải đối phó với nhiều vấn đề và đối diện với nhiều loại người từ những người lương thiện đến những kẻ lưu manh ...Mà mục đích cuối cùng vẫn chỉ là tìm kiếm niềm vui trong niềm vui của mọi người ...Nhưng , liệu có thật là miềm vui ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét