Translate

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

VỀ MỘT NGÀY LỄ HỘI ...

                                                      
Không hiểu vì sao năm nay các quầy bánh Trung Thu mở sớm quá ...Mới đầu tháng bảy đã thấy những " cung điện " bằng vải màu vàng của hãng bánh Kinh đô mọc trên nhiều tuyến đường  thành phố ...Dường như các nhà sản xuất bánh Trung Thu muốn gom cả lễ hội Vu Lan lẫn Trung Thu thành một thì phải ... Thực tình mà nói thì việc kết hợp này cũng chẳng có gì là không ổn về mặt kinh tế vì đó cũng là cơ hội để tạo công ăn việc làm cho nhiều người , thế nhưng xét về mặt tâm lý và tình cảm thì tôi nhận thấy nó sao sao ấy ...Đối với tôi ngày lễ Vu Lan gắn liền với một câu chuyện mà má tôi thường kể khi tôi còn bé xíu ...Đó là chuyện Mục Liên Thanh Đề ...Lúc tôi khoảng 5 , 6 tuổi gì đó , gia đình tôi ở thôn quê sau đó ba tôi đi làm thợ dệt ở tận Sài Gòn nên thú vui duy nhất của tôi là mỗi đêm được nghe má tôi hoặc bà nội tôi kể chuyện đời xưa ...Câu chuyện đã gieo vào đầu óc tôi một ấn tượng khá mạnh ...mặc dù chủ đích chính của truyện thì tôi chưa hiểu mấy ...Đầu óc trẻ thơ của tôi chỉ thấy kinh sợ về những cảnh trừng phạt ở địa ngục dành cho người mẹ Thanh Đề ác độc và khâm phục hành động dũng cảm của Mục Kiền Liên dám vào tận địa ngục để cứu mẹ ...Sau này khi lớn lên một chút tôi mới biết đó là truyện cổ Phật Giáo có mục đích đề cao gương hiếu thảo và hàm ý khuyên răn con người nên làm điều lành tránh điều dữ ...Lễ hội Vu Lan cũng khởi nguồn từ câu chuyện này ...Má tôi bảo : " Ngày rằm tháng bảy là ngày xá tội vong nhân , bồ tát Mục Kiền Liên đã cứu mẹ mình thoát khỏi những hình phạt ở địa ngục nhờ lòng hiếu thảo của mình ..."
Càng lớn lên tôi càng ham học hỏi , tìm hiểu và có cơ hội đọc được nhiều sách triết học , thần học , khoa học ...vì thế tôi  không còn niềm tin ngây thơ như thuở nhỏ thế nhưng nếu có ai hỏi tôi rằng ...Tôi có thích  ngày lễ Vu lan hay không thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng rất thích ...
Tại sao ư ? Nếu các bạn có đọc báo hằng ngày thì các bạn sẽ thấy rằng chúng ta đang sống trong một thời đại kinh khủng ...Tôi không nói về những tội ác của con người đối với con người vì đó là một phạm trù quá rộng lớn có hàng vạn nguyên nhân và hậu quả khác nhau ...Tôi chỉ muốn nói đến một chi tiết nhỏ đó là ngày càng có nhiều vụ án thuộc vào loại đại nghịch bất đạo xảy ra trong xã hội ...những tội ác mà tôi nhận thấy không thể dung thứ dù nhìn dưới bất kỳ góc độ nào ...Báo chí đã khai thác quá sâu và quá kỹ về những đề tài này nên tôi không muốn đề cập nhiều ...Tôi chỉ muốn nói rằng chính vì cái thực trạng bi thảm ấy nên tôi mong muốn ngày lễ Vu Lan luôn là dịp để  mỗi người chúng ta có dịp nhìn lại mình , không phải bằng sự sùng bái mù quáng và những nghi thức phù phiếm mà bằng chính tâm hồn mình về cái ý nghĩa cao đẹp của chữ : Hiếu .
Tình cờ đọc lại một bài thơ Đường " Du tử ngâm " của Mạnh Giao tôi  thấy xúc động nên chép lại đây để các bạn đọc thêm ,(  cũng là để tặng một người bạn
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy?

( Nghĩa :  Sợi chỉ trong lòng bàn tay người mẹ hiền giờ đây ở trên áo người con đi chơi xa. Đó là sợi dây tình mật thiết ràng buộc bước chân người du tử, khiến dù đi xa muôn dặm, cũng không quên lãng gia đình. Lúc người con lên đường, bà mẹ khâu sợi chỉ ấy kĩ càng lên trên vạt áo, ý e ngại rằng con vì vui thú nơi xa mà trễ đường về. Lòng mẹ hiền thương mến con mới rộng rãi làm sao! Ai dám nói rằng lòng con nhỏ hẹp lại có thể báo đền được tấm lòng bát ngát kia! )


Dịch thơ : Khương hữu Dụng 

Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân ?

 Trích Thơ Đường Trần trọng San .

Cao Thông phỏng dịch .

Mẹ hiền sợi chỉ trong tay ,
Nhìn con lo lắng giữa ngày đi xa ,
Gởi lòng theo bước giang hà ,
Khâu trong manh áo đậm đà tình thương .
Lòng con : cỏ dại bên đường ,
Làm sao báo đáp tỏ tường ...hỡi ai ?

Đó cũng chính là cảm xúc mỗi khi tôi nghe một ca khúc rất bình thường về âm điệu nhưng lại giàu tình cảm của nhạc sỉ Y Vân : bài Lòng mẹ .


                                                      
( Một câu chuyện từ FB của Mộng thuỳ Dung Nguyễn .)



Đây là một câu chuyện thật về Sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của 1 ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như 1 người đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.

Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.

Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, ông quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, ông hét lên đầy phấn chấn : "Một đứa bé!!!! Có một đứa bé!"

Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con" ...

Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua từ một bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc:

"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."


Hình ảnh: Mẹ rất yêu con!
Một lần nữa phải ngã mũ trước tin thần của người Nhật...

Đây là một câu chuyện thật về Sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của 1 ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như 1ng đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.

Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.

Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, ông quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, ông hét lên đầy phấn chấn : "Một đứa bé!!!! Có một đứa bé!"

Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con" ...

Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua từ một bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc: 

"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."

2 nhận xét:

  1. Sáng nay qua thăm anh, đọc được bài viết cũng trùng hợp với suy nghĩ của Hướng Dương, ngày nhỏ những tấm gương hiếu thảo của tiền nhân thường được mẹ HD kể cho HD nghe, có chuyện trong kinh sách, có chuyện ngoài đời trong giòng tộc họ hàng... Những câu chuyện đó in sâu vào lòng từ lúc nào chẳng biết, và HD cũng xem như là bài học đầu đời cho mình.
    Bây giờ muốn kể cho con cháu nghe cũng chẳng được, vì thời đại này con trẻ thông minh quá (???) khó thể tiếp nhận, anh nhỉ!
    Chúc anh mùa Vu Lan an vui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn HD đã ghé thăm . Mới vừa định nấu nước pha trà mời khách thì mất điện nên bây giờ mới trả lời . Nói gì thì nói , có những điều chẳng bao giờ có thể thay thế được dù xã hội tiến bộ đến đâu đi nữa . Hôm trước có một người bạn thân của CT kể chuyện đứa cháu nội của bạn ấy mới 3 , 4 tuổi cứ đòi bạn ấy kể chuyện cổ tích mặc dù gia đình bạn ấy rất khá giả , không thiếu một phương tiện nghe nhìn nào ...Hình như được nghe chuyện cổ tích do ông bà , cha mẹ kể tuy có nhiều chuyện không còn hợp thời nữa nhưng nó vẫn ẩn chứa một tình cảm sâu sắc làm hành trang kỷ niệm cho cuộc đời con người ...Nó khác hẳn khi đọc một quyển truyện tranh , xem phim trên mạng hay tivi HD nhỉ ...Câu chuyện có thể ngô nghê , cách kể có thể rời rạc , không lôi cuốn nhưng chính cái tình đã khiến chúng ta chẳng thể nào quên được dù đến cuối đời phải không HD ?
      Chúc HD vui khoẻ .

      Xóa