Translate

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

THĂM THẦY CŨ ( 1 )

Tiểu dẫn : Sáng nay ghé thăm thầy Viên , hai thầy trò ngồi ôn chuyện cũ hơn bốn mươi năm về trước ...Điều đáng mừng là thầy vẫn còn rất minh mẫn dù năm nay thầy đã tám mươi mốt tuổi ...Câu chuyện kéo dài gần hai giờ đồng hồ với nhiều kỷ niệm vui buồn ...Những nụ cười giòn tan của hai thầy trò làm sống lại nhiều cảm xúc ...Tiếc là vì thầy chỉ ở có một mình nên tôi chẳng biết nhờ ai chụp dùm một tấm ảnh chung với thầy ...Máy của tôi lại không có chế độ chụp tự động ...Trí nhớ thầy vẫn tốt , thầy nhớ cả HD , chú Ổn ...và cả Ngân nữa ...Post vội lên đây để các bạn xem , bài viết sẽ bổ sung sau .

                                             

 


1.--Từ lúc xin được địa chỉ của thầy do bạn Lê văn Mỹ ghi lại đến nay đã gần nửa tháng nhưng mãi đến sáng nay tôi mới tìm đến thăm thầy được ...Sở dĩ tôi ngần ngừ có lẽ một phần là do khoảng  thời gian bốn mươi ba năm đằng đẵng từ lúc " bỏ trường mà đi " tôi không biết liệu thầy có  còn nhận ra tôi hay không và nếu không nhận ra thì liệu thầy có chịu mở cửa để tiếp một " lão trượng " lạ hoắc lạ huơ như tôi vào nhà ...Thời buổi này thật nhiễu nhương và lòng người thì vốn đầy toan tính ...Ai dám tin rằng " một cậu học trò già " lại cất công đi tìm một vị thầy giáo cũ mấy chục năm về trước chỉ để thăm hỏi mà không có một ý đồ nào khác ...Một lý do khác nữa là những ngày vừa qua tôi bị cảm dai dẳng nên nhan sắc có phần hư hao , sợ rằng đến gặp thầy với cái dung nhan tiều tụy thì cũng sẽ khiến thầy mất vui ...Nhưng lý do cuối cùng có lẽ là cái lý do căn bản nhất : Tôi đã tìm trên nhiều trang mạng của bạn bè mà vẫn không thấy tấm hình nào của thầy vì thế tôi không thể hình dung được hiện nay thầy ra sao , thầy có thói quen và sở thích gì ...Cách đây mười bảy , mười tám năm gì đó , hình như tôi đã có lần thoáng nhìn thấy thầy trong một lần họp mặt  cựu học sinh , nhưng hồi ấy tôi đang ở vào tình cảnh : " Chạy ăn từng bữa toát mồ hôi " nên đầu óc tôi thì trì trệ và tầm nhìn thì không vượt qua khỏi cái lu gạo mất nắp ở nhà vì thế  ngay đến một câu : " Thưa thầy còn nhớ con không " ( thơ Trần hoan Trinh ) tôi cũng không dám vọt ra khỏi miệng ...
Đến nay thì khác rồi ...nghĩa là nhờ theo đuổi một đường lối kinh tế trường kỳ thắt lưng buộc bụng nên tôi đã từng bước ổn định , và tuy chưa được xếp vào hạng " đại gia " hay " khá thiệt " nhưng cũng có thể tạm  liệt vào hàng " khá giả " ...nhờ vậy tôi đã bắt đầu tỏ ra tự tin với " phong cách truyền thống " của mình ...nhất là từ khi nghe câu chuyện bạn HD kể về một người bạn rồi đến mấy câu còm của bạn NĐH trong một bài viết gần đây của tôi : " Chuyện thăm viếng, mời thầy cô còn sống ở ĐN. với tuổi gần đất xa trời...tại sao lại cho là không thực tế !!!!!
Chúng ta rồi cũng sẽ đến tuổi "gđxt." có người đến thăm viếng hỏi han lúc về già...neo đơn mới là quí. Chỉ cần một lẳng hoa...một món quà nhỏ và ngồi với các thầy cô một khoảnh khắc thời gian là đủ... "  Sở dĩ tôi phải nhắc đến những chi tiết nhỏ này là vì chính những chi tiết ấy đã góp phần củng cố cái quyết tâm tìm thăm thầy ngay lúc thầy còn hiện diện trên đời này , được nhìn thấy thầy , được nghe thầy nói , thầy cười , thầy kể chuyện đời , chuyện dạy học , chuyện vui buồn ...để khỏi phải ân hận và tiếc nuối như tôi đã từng ...đối với thầy Trần đình Quân trước đây .( còn tiếp )

4 nhận xét:

  1. Vậy mà chẳng rủ mình đi với. Tiếc quá!

    Trả lờiXóa
  2. Đừng lo bạn ơi , Lần đầu tiên mình đi tìm nhà , mình sợ tìm không ra và cũng sợ không biết có gặp thầy ở nhà không nên lặng lẽ đi tìm . 5 phút trước PV Bình đọc xong bài này có điện cho mình , Bình cũng nhớ thầy và nhắc đến những kỷ niệm thú vị với thầy ...Mình hứa hôm nào đó sẽ rủ Bình cùng đi thăm thầy ...Chắc chắn mình sẽ thông tin cụ thể về địa chỉ thầy để bạn nào muốn thăm thầy cũng được nhưng mình muốn để trong phần 2 viết chi tiết hơn bạn ạ . Chờ nhé .Hi hi ...

    Trả lờiXóa