Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
" Mẹ già tóc bạc đâu rồi ,
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này . Điều tôi muốn nói chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành , hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .
2 .
Tiểu dẫn : Gần đây hơi bận nên tôi chỉ tạm thời trích đăng lại vài bài thơ của 2 bạn tôi , không biết có bạn nào đã đọc và còn nhớ không ...Khi có thời gian tôi sẽ đăng tiếp .
ĐIỆU VÕNG MẸ RU ( thơ Trần huyền Thoại )
Mẹ nằm đưa võng đầu hiên ,
Trưa xuôi nắng đổ giọng miên man sầu .
Kĩu ca kĩu kịt ngàn câu ,
Tháng năm vay mượn dãi dầu nắng mưa .
Tre già đổi gió đong đưa ,
Nuôi con tần tảo bữa sưa bữa đầy .
Nhớ hồi còn chạy giặc Tây ,
Mòn vai mẹ gánh những ngày lao đao .
Chợ chiều mòn mõi xanh xao ,
Nuôi con núm sữa ngọt ngào bao dung .
Yêu con bằng gió nghìn trùng ....
TRĂN TRỐI ( thơ Trần huyền Thoại )
Nếu mai gục chết trên đèo ,
Mẹ còn ở lại đưfng khêu muộn phiền ,
Xin tạ ơn những truân chuyên ,
Bằng linh hồn nhỏ ưu phiền ngàn năm .
Nếu mai về với xa xăm ,
Thôi em đừng có hái trăm lá sầu
Chuyện mình nào có gì đâu ,
Một dòng sông nhỏ nhịp cầu rẽ phân
Nếu mai từ giã cõi trần ,
Xin trao lại những tình thân cuối cùng .
Bạn bè từ thuở lao lung ,
Đưa chân dốc lạ lãng vùng rong chơi .
Một mai tay trắng buông lơi ,
Choàng ôm vết đạn ngỏ lời cám ơn .
VĨNH LY ( thơ Nguyễn đức bạt Ngàn )
về buổi đó chắt chiu từng kỷ niệm
mang theo em ru từng dấu ngựa hồng
bài thơ nhỏ cho em làm vương miện
đội trên đầu để che gió qua sông
từ buổi đó chân em triền sóng vỗ
bãi cát buồn phiền nhạt dấu chân tôi
biển sáng loáng ôm suốt vầng trăng tỏ
trái ngọt ngào nguyên vẹn mãi trên môi
lòng trở lại đưa em về chốn cũ
bụi phủ mờ vùng ký ức xa xưa
mắt tê dại tôi ru hoài không ngủ
niềm u sầu đan từng nhánh đong đưa
thôi đã hết có bao giờ em nhớ
chiều đưa em về với gió heo may
mi thơ dại môi thơm nồng hơi thở
tình mặn nồng thầm kín ủ trong tay
suốt đời người tôi ôm hoài mộng ảo
trong chiêm bao tôi thấy dáng em về
đã xuôi ngược trong tháng ngày tần tảo
mộng tan rồi tôi cũng vỡ cơn mê
MUÔN TRÙNG .
ru hồn chiều nay trong vườn tĩnh mạc
ta lặng nhìn theo vóc dáng em bay
tà áo lộng ru hồn ta im mát
về đường xưa từng ngọn lá thơ ngây
suốt một đời người tay dài thức trắng
theo gió hiện về từng buổi chiêm bao
vỡ cơn mê em chập chờn trong nắng
mai mùa thu rồi mốt cũng nghẹn ngào
thôi em nhé một đời người bỏ lại
mình ôm nhau bay đến tận chân trời
anh hái nắng vàng soi mắt em dại
nhớ làm gì chuyện cũ đã mù khơi
hạnh phúc đó đã tan tành sương khói
mai mốt rồi cũng chín rụng nghe em
nghe chua xót từng tế bào lở lói
đò sang ngang chừ cách trở trăm miền
nụ hôn đó là lời kinh thú tội
hương nhẹ nhàng đã theo gió bay đi
anh chới với biết bao giờ cứu rỗi
mai ra đi không biết có còn gì
với dĩ vãng anh ôm nhiều phiền muộn
buồn một đời chừ bỏ lại sau lưng
em lảo đảo rồi nghiêng mình chao xuống
sầu nhân gian anh đối diện vô cùng
rồi ngày sau anh nằm yên dưới huyệt
còn lại gì trong giây phút lâm chung
chừ lỗi hẹn để ngàn sau tha thiết
tình xưa bay thôi mất hút muôn trùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét