Translate
Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014
GẶP BẠN CŨ
Kể từ hôm tôi tái ngộ với ông bạn NĐBN trên FB đến nay đã hơn một tuần mà tôi vẫn chưa có bài nào để bày tỏ " cái sự vô cùng mừng rỡ " thì kể cũng thật thiếu sót , vì thế hôm nay nhân dịp cuối tuần , con tôi được nghỉ và lo việc bếp núc nên tranh thủ viết đôi chút để trước là rủ rê ông bạn tôi lên đường vào cuộc hành trình về quá khứ , cùng ôn lại những kỷ niệm của " cái thuở ban đầu lưu luyến ấy " sau là để các bạn khác có cái gì để đọc cho vui khi vui chân ghé lại " nhà " tôi .
Có lẽ cũng cần phải giải trình cái lý do về sự chậm trễ này là vì như các bạn đã biết , tôi vốn đang kiêm nhiệm quá nhiều chức vụ trong gia đình ...Nói theo kiểu ông cha ta ngày xưa : " bá nghệ bá tri vị chi bá láp " thì có lẽ tôi cũng đáng được xếp vào hạng " đại bá láp " bởi vì tôi đã ôm tất tần tật các khâu từ quản lý , tổ chức , điều hành đến trực tiếp thi công mọi lĩnh vực từ văn chưng đến khoa học trong cái " mái gia đình " không lấy gì làm ấm lắm nhằm đối phó với mùa đông khắc nghiệt đang ngự trị . .. May mắn là năm nay chưa có cơn bão nào ghé chơi , chứ nếu không thì chắc giờ này tôi cũng không có diễm phúc ngồi gõ lốc cốc trên máy tính như thế này . Thôi thì cũng nên cố tìm một chút bình yên để bồi bổ nguyên khí sau những giờ phút " cày như trâu " ...Túi tiền của tôi vốn kỵ các loại thực phẩm chức năng đang được quảng cáo rầm rộ trên báo chí mỗi ngày nên để nuôi dưỡng phần xác thì theo tôi , cơm nguội vẫn là loại thuốc bổ rẻ và tốt nhất , còn để nuôi dưỡng phần hồn thì không gì bằng được gặp gỡ , tán dóc hoặc tào lao thiên địa với bạn bè ...Chính vì thế khi nhìn thấy " lời mời kết bạn " trên FB của ông bạn NĐBN tôi đã click cái rẹt ngay khi trái tim và khối óc còn chưa kịp bắt nhịp với niềm mong đợi gần như đã mõi mòn trong tôi ....
Có thể nói chỉ khoảng 10 giây sau khi ra lệnh cho máy tính , tôi đã vô cùng xúc động khi được nhìn lại cái nhan sắc của bạn tôi bây giờ và so sánh với cái hình ảnh " gã học trò làm thơ tình rất ngọt " trong ký ức tôi . Bốn mươi ba năm , nếu không kể đến lần cuối tôi gặp NĐBN chừng vài ba năm sau đó khi chúng tôi cùng lang thang trên vài con phố ở thành phố Huế ...Không hiểu vì sao lần gặp này tôi chỉ còn nhớ hơi mơ hồ rằng hôm ấy NĐBN mặc chiếc sơ mi màu đen , và vẫn nét phong trần như trước đó ...có lẽ vì thời gian quá ngắn , mỗi người chúng tôi lại một tâm trạng , chỉ có một điểm chung là chúng tôi đều đang hoang mang khi nhìn về phía trước ...Rồi sẽ ra sao ? Câu trả lời chỉ là tiếng thở dài ngao ngán ...Từ đó tôi không còn gặp lại bạn ấy nữa ...Bốn mươi ba năm ...? Trong khoảng thời gian dài dằng dặc ấy , thỉnh thoảng tôi chỉ nghe tin rằng bạn ấy chuyển qua học sư phạm , rồi ra trường , rồi đi dạy , rồi lập gia đình , rồi đang ở nước ngoài ...nơi bạn ấy ở là xứ của giá băng , của tuyết ...Đôi lúc tôi tự nhủ : " Phải chăng chính cái bút hiệu mà bạn ấy tự chọn khi làm thơ đã trở thành một định mệnh ? Bạt ngàn ...Nguyễn đức bạt ngàn , sau này bạn ấy đã chỉnh sửa lại bằng cách viết dính liền 2 chữ bạt ngàn chứ không viết rời như trước nữa nhưng cuộc đời bạn ấy vẫn phải tuân theo cái dòng chảy đã được lập trình từ trước ... Bạt ngàn ? Chỉ 2 từ ngắn nhưng nó luôn gợi cho tôi cái ý nghĩ về cụm từ " bạt ngàn sương gió " ...Tôi không biết sau ngần ấy năm bạn tôi có bao giờ nghĩ đến điều này ? Các bạn khác như THT , như NHT vẫn thường trêu đùa : " Thằng Cẩm hắn không thích xài tiền lẻ , hắn chỉ xài bạc ngàn thôi ... bởi vậy hắn mới lấy bút hiệu bạt ngàn ...( hồi ấy một ly cà phê chỉ vài ba đồng )" Những lúc ấy tôi thường cười hưởng ứng vì không biết nói gì , lại sợ bạn ấy bị quê vì 2 lỗ tai bắt đầu đỏ lên rồi . Nhưng thôi , nói dông dài về điều này cũng chẳng hay , tôi đang nôn nóng muốn kể lại để bạn tôi , các bạn và cả với chính tôi nghe về ' mối tình " của chúng tôi với " nàng Thơ kiều diễm và đỏng đảnh " bởi vì nói gì thì nói cuộc đời chúng tôi đã gắn liền với nàng ấy rồi ...
1
Tôi không biết có một mối liên quan nào giữa những con số và thi ca hay không nhưng rất nhiều người bạn tôi theo học ban B mà lại làm thơ rất hay , có bạn sau này lại còn dạy môn Văn nữa như bạn HD ...NĐBN cũng vậy . Trong lớp C tôi tuy được tiếng là ban Văn chương sinh ngữ nhưng cũng không thiếu những " cõi hồn khô như ngói " hoặc những trái tim bằng đá . Mỗi lớp có khoảng 50 học sinh thì chỉ có chừng mươi người là thực sự " chọn đúng ngành nghề " , số còn lại hình như chỉ chọn ban theo kiểu " chầm chày may rủi " một số khác vì " không còn con đường nào để đi " vì thế muốn gặp được những " tâm hồn đồng điệu " thì bắt buộc phải mở rộng quan hệ với các lớp khác .
Mặc dù cách dạy và học ở thời của chúng tôi có khác rất nhiều với thời nay nhưng cái không khí và tâm trạng của học trò khi chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến có lẽ muôn đời vẫn thế , những nỗi băn khoăn , lo lắng , những suy tư về số phận , về xã hội , về thời cuộc , về con đường tương lai đan xen với những tình cảm của tuổi mới lớn , đang lớn đã khiến nhiều bạn trở thành những con ngựa chứng trong sân trường , nhiều bạn khác lại có thái độ chán nản , buông xuôi trước những nan đề của kiếp sống ...Tôi cũng không phải là ngoại lệ ... Gia đình tôi vốn thuộc họ " nghèo " nên việc cố gắng nuôi tôi ăn học đã là một cố gắng phi thường của ba má tôi vì thế tôi không có quyền đòi hỏi gì hơn " cơm ngày hai ba bữa " và một ít chi phí cho chuyện học tập ...Hồi ấy phần lớn chúng tôi rất ít người biết đến 2 chữ học thêm vì các thầy dạy chúng tôi đều không dạy thêm , có nhiều thầy còn tìm tòi , nghiên cứu về môn mà mình giảng dạy rồi quay roneo đem đến phát không cho học trò với mục đích giúp học trò có đủ kiến thức mà bước vào đấu trường bởi vì các thầy biết rằng nếu không vượt nổi vũ môn để hóa thành rồng thì lũ cá chép nhãi ranh chúng tôi sẽ rơi vào chợ cá để trở thành những món chiên , nướng , hấp ...đáng thương .
Hơi lạc đề một chút nhưng tôi nghĩ cũng cần phải nói đến tầm quan trọng của kỳ thi Tú Tài 2 mà chúng tôi sắp tham gia ...chắc các bạn cũng đã từng nghe Nguyễn tất Nhiên than thở :
" Ta - thằng ôm hận tú tài đôi
Không biết tìm ai mà kể lể
Chim lớn thôi đành cam rớt lê.
Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh! ...."
Ấy thế mà không hiểu sao mấy đứa chúng tôi vẫn nhởn nhơ hái hoa , bắt bướm , thả hồn đi lạc ra ngoài cửa sổ ...Mấy đứa chúng tôi ở đây là THT , NHT ( đã mất năm 2011 ) và tôi ...Đỉnh cao của sự
điên rồ này có lẽ là lúc nhóm chúng tôi gặp NĐBN và có ý định in một tập thơ cho THT , NĐBN và MH , một người bạn lớn hơn chúng tôi mấy tuổi , không cùng học khóa chúng tôi ...
Chuyện in ấn , phát hành ngày nay nhờ sự hỗ trợ của công nghệ thông tin và điện tử thật quá dễ dàng và đơn giản nhưng vào thời điểm ấy vẫn còn là một chuyện kinh thiên động địa ...Đã thế với túi tiền có nguồn gốc từ nhà tài trợ phụ mẫu như túi tiền của chúng tôi thì việc này quả có sức nặng như việc thám hiểm mặt trăng ....
Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
" Mẹ già tóc bạc đâu rồi ,
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này . Điều tôi muốn nói chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành , hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét