Translate

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

KHÔNG ĐỀ ...



1.--Là hoa nở muộn trên rừng ,
Là trăng hoài vọng trên vừng trán khô.
Mai ...ta trở lại sông hồ ,
Chiều thiên cổ , động đôi bờ mắt xanh .

           

           



2._ Nhưng giờ vắng chút tình sông ,

 Xa em ... xa cả cánh đồng mùa chiêm .
 Chân hoang mòn gót ...kiếm tìm .
Mà con đường cũ ...vẫn im tiếng ...người .







3._ Dường như có một buổi chiều ,

Cầm tay em ...nói tiếng yêu ... ngập ngừng .
 Để rồi suốt cuộc trầm luân ,
 Ngỡ rằng  đã có ... mùa xuân đồng hành .










4._Anh mở lối đón mùa xuân trở lại
Phả hương nồng lên nhan sắc ngày xưa .
Con thuyền mộng đã về miền đất Hứa .
Gió bình nguyên đầm ấm dậy men mùa .

Thanhhương.1976 at 09/22/2012 09:42 pm

Càng xem những hình ảnh  của Thầy Cao ...em càng like đấy . em cũng có cả hộp hình ảnh ,lưu bút và bài kiểm tra toán điểm 1 (trong khi em giỏi môn toán ) của mình cất giữ làm kỷ niệm nay cũng chừ 25 năm rồi ....Hiiii em sẽ giữ gìn chúng cẩn thận đến năm 60 tuổi lấy ra xem ... sẽ có cảm xúc như thầy bây giờ ....(khg biết em có sống thọ đến chừng ấy tuổi đó khg ? )


Thanhhương.1976 at 09/23/2012 06:52 pm

Em mà thọ 100 tuổi ...thì các Thầy đi hết rồi có ai trò chuyện với " Cô bạn trẻ " Sai Gòn này hỉ?



cao at 09/22/2012 10:56 pm

Cám ơn TH ...Cứ yên tâm đi ...Cứ giữ đến năm 100 tuổi xem còn thú vị 
 Dẫu có " đi " rồi ...cũng chẳng sao .
 Thời gian như nước chảy qua cầu .
 Về sau có nhớ ...hay quên nhỉ ? .

 Một cuộc tồn sinh ...đã gặp nhau .


 Dẫu có " đi " rồi ...cũng cứ vui . 
Trần gian như quán trọ mà thôi . 
Xưa nay được mấy người trăm tuổi .
 Hãy cứ rong chơi , cứ mỉm cười ...

Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

DÒNG ĐỜI

                                                                                  
                           
                                                                              

                                 

Thêm vài hình ảnh về trường cũ  và thành phố cũ .

Trót ném thân vào cuộc viễn du .
Tình xưa , mộng cũ : vạt sương mù .
Chiều nay lại gặp chiều xưa ấy .
Ngàn vết thương đời , bao vết sâu ?


                                     

 Ngồi đây , chiều vắng hơi người ,
Quán không tình , nhớ nụ cười xanh xao .
Nghe đời bỏ bước nôn nao , 
Dắt dìu nhau xuống vực sâu muôn trùng ,
Ta về ...khép cõi trông mong ,
Ngửa nghiêng cười ... với đầy lòng xót xa .

                               

             
Thắp xong điếu thuốc ngồi mơ ,
Chiều trên bóng núi , người trơ mặt buồn .
Giữa ngày luân lạc đèo truông ,
Ngâm tràn mấy khúc thơ suông ...dỗ mình .

       


                                                 

                              

Đứng trên cõi gió và sương ,
Tìm em , mắt mõi ...ngóng đường chim bay .
Lạnh nhiều khi buốt đôi vai ,
Từ theo bão chiến miệt mài bước chân .
Đỉnh cao , ngả tấm lưng trần ,
Nhắn chim lời gọi mùa xuân biệt mù . 



                                                                                
                            

Mưa giăng lối cũ khi về ,
Tiếng yêu chưa nói ...đã nghe nghẹn lời .
Thương em già nửa cuộc đời ,
Hoài công trang điểm nụ cười đảo điên .
V đời ta , l đời em ,
Chiều xanh xao quá ...trên thềm đá hoang .


  
 
Rạp xi nê Kinh Đô cũ .

                           
                                    


Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

HÌNH ẢNH LỄ KỶ NIỆM 60 NĂM NGÀY THÀNH LẬP TRƯỜNG PHAN CHÂU TRINH

 




Có lẽ rất nhiều người sẽ nghĩ tại sao tôi lại chụp những tấm ảnh về gốc sao già , cây phượng và gốc dương liễu hoặc chụp lại những bức ảnh cũ  vì nếu xét về khía cạnh mỹ thuật , những tấm ảnh ấy không có gì rực rỡ và đầy màu sắc như phần lớn các bạn khác đã chụp ...Theo tôi , nếu cần thiết tôi chỉ việc copy lại các tấm ảnh của các bạn ấy ...thế thôi ...còn riêng đối với tôi chính hình ảnh những tàng cây trải qua bao mưa nắng ,thăng trầm trong sân trường lại  là linh hồn của ngôi trường tôi yêu quý ...Không biết các bạn thì sao chứ  tôi đã từng leo lên cây dương liễu dể giăng những sợi giấy màu , những sợi kim tuyến vào những dịp tất niên ,hoặc liên hoan chia tay vào những mùa hè ...Tôi cảm thấy những cây ấy cũng như tôi bây giờ đã già và còn vì chúng đã gắn bó với tôi hơn những cây kiểng mới được mang về chưng trong dịp lễ ...Có bao giờ các bạn đã từng trốn nắng dưới bóng mát những tàng cây để lắng nghe tiếng ve râm ran mùa hạ , có bao giờ các bạn nhìn thấy những dòng nhựa chảy ra từ vết rạch trên thân cây do vài bạn nam nghịch ngợm ? Nói như TCS : " Làm sao em biết bia đá không đau ..."  tôi cảm thấy chúng cũng có sự sống ...và phải chăng chúng cùng có nhịp đập với trái tim mình ...Có lẽ chúng cũng có những kỷ niệm trên từng vết khắc dù bây giờ những vết khắc ấy đã bị thời gian che mờ ...Vì thế mong các bạn tha lỗi nếu những tấm ảnh nhỏ bé dưới đây không làm các bạn hài lòng về hình thức ...






1. CHIỀU Ở TRƯỜNG XƯA

Sáu mươi năm : một đời người .
Trường xưa là ...cả đất trời trong ta .
Rất gần mà lại rất xa ,
Bao nhiêu  tiếc nhớ quyện hòa thương yêu .?
Mưa giăng : thành phố tiêu điều ,
Hồn ta : nghìn đợt thủy triều đang dâng .
Cuối ngày còn nỗi bâng khuâng ,
Lang thang tìm những dấu chân ban đầu .
Thầy xưa , bạn cũ nay đâu ?
Còn năm , ba đứa :...áo nhàu thời gian .


  


                                                                      

2.
Chiều thật chiều và thu cũng rất thu ....
Ngày gợi nhớ : âm u trời mây xám ...
Gần thật gần... mà xa xôi vạn dặm ...
Buổi quay về tìm dẫm bước chân xưa .
            





Bốn mươi năm ,thoáng chốc có ai ngờ ...
Niềm vui cũ là cơn mơ vội vã . 
Giữa trận mưa thu thèm tia nắng hạ .
 Để sưởi hồn với cây lá trường xưa .












 ĐỀ TRÊN CÂY DƯƠNG LIỄU .


Trên cành dương liễu ...ngày xưa -
Xuân về ... sợi giấy đong đưa dưới trời .
Thì ra bốn mốt năm rồi ,
Xa nhau mà chẳng một lời chia tay .
Bây giờ cũng dưới mưa mây ,
Lá không xanh nữa , như ngày hoa niên .
Dáng buồn ...nỗi nhớ không tên ,
Hay là liễu vẫn chưa quên bạn hiền .









Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

THÁNG HẠNH PHÚC




1.--Tiết trời đã bắt đầu dễ chịu hơn sau những ngày hè oi bức ...Những đám mây màu trắng , xám đã che bớt bộ mặt khó ưa của mặt trời mùa hạ và thỉnh thoảng còn có những ngày không hề có nắng ...
Ở nước ta , càng đi về phía Nam thì sự phân chia bốn mùa càng không rõ ràng nên người ta cần phải có một chút tưởng tượng mới cảm thấy được những nét đẹp của mùa thu ...Tất nhiên mùa thu tôi muốn nói ở đây là mùa thu của đất trời chứ không phải mùa Thu  với vô số khoản thu của các trường , các cửa hàng sách giáo khoa , hàng giày , hàng áo quần , hàng văn phòng phẩm và đồ dùng học sinh ...
Mấy năm trước mùa Thu đối với tôi là mùa Chi vì mấy đứa con còn đi học nhưng bây giờ chúng đã đi làm cả rồi , chỉ còn phải Chi cho một đứa nên chuyện thu chi cũng dần đi vào khuôn khổ ...Học phí thì cứ nộp tiền vào tài khoản cậu nhỏ , lúc nào nhà trường muốn rút thì rút , mình chẳng cần phải lăng xăng , chạy ngược , chạy xuôi nữa ...Các khoản linh tinh khác thì chỉ là chuyện nhỏ bởi vì nhờ trời dù vẫn " tay làm hàm nhai " nhưng được một cái là " chân cứng đã mềm " ...Ồ không " chân cứng đá mềm " mới đúng chứ .
Tân tục ngữ có câu : " Hy sinh đời bố củng cố đời con " thế nên vợ chồng tôi vẫn thường dạy nhau : " Ráng lên em , gắng lên anh " để mà kéo những chiếc rờ mọt về đến bờ bến bình yên trước những cơn bão giá ga , giá xăng , giá vàng , giá nhu yếu phẩm ...
Triết lý sống của dân Việt mình có nhiều điểm mà tôi thấy vô cùng thâm thuý ... chẳng hạn như : " Ngó lên mình chẳng bằng ai , ngó xuống chẳng ai bằng mình " vì thế điều quan trọng nhất để giữ được " tâm bình khí hoà " đó là phải chọn hướng mà ngó ...đừng có ngó lung tung ...Nhiều người chắc sẽ phản đối vì cho rằng nếu cứ " an phận thủ thường " như vậy thì làm sao tiến bộ được ...Tôi không có ý " cầu an chủ bại " nhưng lại cho rằng muốn tiến bộ thì trước hết phải biết mình đang đứng ở đâu đã ...rồi  sau đó tiến bộ , tiến xe hay tiến tàu , tiến máy bay gì  mới " tuần tự nhi tiến " ...có như vậy mới không bị phát triển lệch ...  Theo tôi không có gì nguy hại hơn sự phát triển lệch ...Nhà cửa lệch lạc còn sửa lại được , cầu cống đường sá lệch lạc còn tu bổ được nhưng ý thức con người phát triển lệch lạc thì eo ôi ...chẳng còn gì để nói ....Chuyện xưa đã vậy , chuyện nay vẫn thế và chuyện sau này chắc chắn cũng không khác hơn ....Đọc báo hôm nay nghe nói một số vị đang bàn chuyện " cho phép các nghi can đóng tiền thế thân chuộc mạng " theo kiểu Tây ...Nghe mà "nổi da gà " ... Như vậy từ nay cứ lo làm giàu trước đã ... Mọi chuyện khác bàn sau ...Cứ có tiền thì muốn gì lại chả được ...
 

   2.--- Mùa thu ...Rất nhiều nhà thơ , nhà văn , nhạc sỉ , hoạ sỉ đã thành công khi chọn chủ đề mùa thu để sáng tác ...Chính  tôi mỗi khi nghe nhắc đến hai tiếng mùa thu là mỗi lần nghe lòng mình chùng xuống với một cảm giác buồn buồn khó hiểu ..." Thu nay vì đâu nhớ nhiều , thu nay vì đâu tiếc nhiều ..." Ừ phải rồi ...mùa thu năm nay lại về ...Đi ngang siêu thị tôi đã nhìn thấy những gian hàng bánh Trung Thu bắt đầu trang hoàng , chưng dọn mặc dù còn hơn một tháng nữa mới đến Trung Thu ...Mùa thu ở thành phố bây giờ không có :  " con nai vàng ngơ ngác , đạp trên lá vàng khô " mà chỉ có " một lão già xơ xác , ngồi trên chiếc mô tô " để nhìn phố phường  ... Nhìn qua , nhìn lại , nhìn tới nhìn lui ...thấy mấy đứa nhỏ quần xanh áo trắng lượn qua lượn lại tôi bổng mơ màng tưởng như mình cũng còn đang ở độ tuổi rục rịch chuẩn bị lên trường để xếp lớp ...Thế nhưng giây phút mơ màng chẳng kéo dài được lâu vì chiếc điện thoại run  bần bật trong túi quần ...rồi cái giọng hí ha hí hửng của lão Phanvan sôi lên : " Ê , mi ở mô rứa . ..? Tôi vừa trả lời vừa rút một tờ báo Bóng đá đưa cho khách : " Đang ở quầy ...hôm nay có trận MU gặp MC...hấp dẫn lắm ! " Bình hét lên ... ( có lẽ là do mừng rỡ) : " Cái gì hấp dẫn ... ai hấp dẫn ..." Tôi giật mình : " Ờ ... không , xin lỗi...tau đang nói với khách mua báo ..."
--" À ra thế , tau cứ tưởng ...mi ngồi một mình hả ?
-- " Ừ ...Khoa mới điện cho tau hồi nãy , hắn đang trên đường đến đây...
---" Vậy hả ? Tau qua ngay  ...Lâu quá không gặp hắn ...Hôm trước gặp hắn ở Golden Fish thì lại có bà xã hắn , không nói chuyện được gì nhiều .
Hơn bốn mươi năm rồi còn gì ...Hồi đó hắn ngồi cùng bàn với tau ...Hình như hắn hay vẽ bậy trên bàn lắm phải không ?
--- " Đâu có , hắn nói với tau là mấy cái hình con gái đó là do mấy đứa học ca sáng vẽ ...hắn vô can ...Tau cũng nghĩ vậy vì hồi đó hắn hiền lắm ...Hồi đó tụi bay trẻ con thấy mồ ...Đâu có đứa nào yêu sớm như tau đâu --- " Yêu cái con khỉ  ... Mê gái sớm thì có ...
--- " Thì cũng vậy thôi ...Lãng mạn một chút có chết ai đâu ...Nhưng dù sao cũng không ghê như lớp trẻ bây giờ ...Không những lãng mạn mà còn liều mạng nữa ...
--- " Cũng phải ...Thôi tau đi qua đây , nói hắn chờ tau nghe ...

3.-- Cuối cùng thì cuộc hội nghị mini của 3 chàng trai già lớp 12 C cũng đã khai mạc và " thành công tốt đẹp " Có mặt với tư cách là " khách mời danh dự ", bạn NKP, vốn là cựu học sinh trường Nguyễn Hoàng tỉnh Quảng Trị  thế hệ 6471 đã phát biểu một cách trung thực : " Khó lắm , dễ gì gặp lại bạn cũ lớp C ...3 người là nhiều rồi đó ...Ở trường mình mấy kỳ họp liên lớp thì lớp C là ít nhất ...Không biết vì sao ..."
Bình tán đồng : " Ừ cũng đúng như vậy thiệt , thôi tiện đây nhờ bác P. chụp cho 3 đứa mình mấy tấm hình để làm kỹ nghệ ...Mình có mang máy ảnh đây ..."
Tiếc thay ...không biết có phải do máy ảnh của Bình dị ứng thời tiết hay là vì " tuổi già thớ mớ " của nhiếp ảnh gia mà cho tới nay hình ảnh các diễn viên gạo cội của lớp 12C vẫn chưa được trình làng ...Tôi đã chờ hình ảnh minh hoạ cho bài viết nên bữa nay mới chấp bút nhưng vẫn chưa có tư liệu ...Thôi đành hẹn lúc khác mới giới thiệu dung nhan của tài tử NVK vậy . Trong khi chờ đợi thì các bạn cứ hình dung rằng ba đứa chúng tôi một đứa hao hao giống Brad Pitt , một đứa giống hệt Tom Cruise , đứa còn lại thì y chang Pierce Brosnan trong phim 007. 




THÁNG VUI VẺ




Đang ngồi tổng kết những cái " sự vui " trong tháng 8 thì đã thấy những dấu hiệu của một tháng 9 hạnh phúc ...Đáng lẻ phải tường thuật gấp buổi họp mặt bất ngờ của 3 ông bạn lớp C sáng nay nhưng do có kế hoạch chấm phúc khảo kỳ thi hoa hậu theo yêu cầu của chủ tịch hội đồng giám khảo NKP nên tôi đành tạm gác lại một kỳ , chuyện mười nghìn lẻ một đêm cũng thế ...
Tôi gọi tháng 8 là " tháng vui vẻ " vì quả thật đối với tôi , tháng 8 năm 2012 này có nhiều chuyện vui quá  ... Hồi xưa tôi có xem phim " mười hai vị thần tháng " nhưng lâu quá rồi nên không nhớ ông thần tháng tám là ông thần gì nhưng thây kệ cứ cho là " ông thần vui vẻ "  đi cũng được ... Không vui làm sao được khi dư âm chuyến viếng thăm của " cô học trò từ xa " ( không phải " đào tạo từ xa " ) vào những ngày cuối tháng 7 chưa tan hết thì tôi lại được trùng phùng với một người bạn khác từ thành phố biển NT ...Trái đất chợt trở nên nhỏ lại như trong nắm tay mình nên đã biến những mong mõi của chúng tôi trở thành hiện thực ...Chỉ một ly cà phê cóc trên góc phố bên quầy và những câu chuyện mây trời khói núi , chuyện nắng mưa , chuyện đất trời , chuyện gió bụi giang hồ , chuyện về những cuộc đời thất cơ lỡ vận , những thi nhân áo rách ngựa què ...nói chung là " chuyện hồng trần " thế nhưng chúng tôi đã cảm thấy thân nhau hơn rất nhiều ...Người bạn kể cho tôi nghe về Bùi Giáng vì bạn ấy đã từng có duyên gặp gỡ và gần gũi ... về cuộc đời bạn ấy , đọc cho tôi nghe những bài thơ tôi chưa từng được nghe ...đặc biệt có bài thơ Giang hồ của Phạm hữu Quang với những câu rất giản dị nhưng đầy ấn tượng như :

......Giang hồ ta chẳng thay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.

Giang hồ ba bữa buồn một bữa,
Thấy núi thành sông biển hoá rừng
Chân sẵn dép cùn, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…

Giang hồ tay nải cầm chưa chắc
Hình như ta mới khóc hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.

Có thể đối với nhiều người , cuộc hội ngộ theo kiểu của chúng tôi chẳng có chi là " hoành tráng "  vì thiếu sơn hào hải vị , thiếu rượu ngoại bia Tây , thiếu cả tiết mục cà rà ô kê với những " nàng tiên thời hiện đại " ... thế nhưng đối với riêng tôi nó đã trở thành một dấu ấn khó quên trong suốt đoạn đời còn lại ... Không biết chúng tôi có còn dịp nào gặp lại  nhau nữa không bởi vì cả hai chúng tôi : một kẻ đã " nhi nhĩ thuận " một kẻ đã vượt ngưỡng "cổ lai hy " nhưng có hề gì ...Điều đáng nói là chúng tôi đã gặp nhau trong cuộc đời này ...Một lần , một phút , một giờ hay bao lâu đi nữa thì cũng chỉ có
tính ước lệ bởi thời gian vừa hữu hạn lại vừa vô cùng ...
Bốn mươi mấy năm trước , có hôm tôi ghé vào quán cà phê quen , cô bé ngồi két đã đưa cho tôi lá thư nhỏ của Hùng trong đó có những câu : " ...Tau từ HA về . Tìm mày không gặp . Ngồi đây nói chuyện với cô bé K.C của mày , lại nghe bài Cát Bụi ... Tiên sư . Chắc tau về SG luôn . Không biết có còn gặp lại mày không ... Thôi chúc mày an vui . Tau thì :
" Thấp thoáng người qua ...hình bóng quỉ .
Tấp tểnh đi què quặt tận thâm tâm . "
Cứ nhớ nhớ câu chuyện " Lão râu quăn " của Đỗ quang Đình  mà mày đã kể ...Mà thôi ..."

Chỉ như vậy đó ...Cuộc sống thật lạ kỳ với những vòng quay tan hợp ...Tôi chưa bao giờ gặp lại Hùng kể từ ngày ấy ...Hắn còn sống hay đã  ...Hình như cũng chẳng có gì quan trọng . Điều quan trọng là chúng tôi đã từng gặp nhau ...Mỗi người là một tiểu vũ trụ nên quay quanh họ là muôn vàn hệ luỵ ...Rồi đến Ngân , đến Thuận ...Những cuộc gặp và những cái hẹn gặp ...Đó chính là chất nhựa nguyên cho cành đời tăng trưởng ... dù  đến một lúc nào đó ...sẽ chỉ còn là cành khô ...lá úa ... nhưng bây giờ thực sự là niềm vui ...vậy là quá đủ rồi ...cũng có thể như thế là hạnh phúc ...
" Tháng vui vẻ " của tôi còn phải kể đến những món quà tới tấp mà cô bạn " học trò từ xa " của thầy Phanvan đã gởi về tặng vợ chồng tôi nào là hoa voan , nào là bánh Trung Thu , nào là tranh thư pháp ...nó thể hiện tấm lòng đáng quý của người gởi nhưng cũng khiến chúng tôi rất băn khoăn ...

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

TUỔI HẾT TRẺ


                                                                         

Category: Văn xuôi, Tag:
04/09/2012 04:40 pm

Nói cho lắm thì cuối cùng tôi cũng phải tự thừa nhận rằng : " Mình đã già rồi ..." Dĩ nhiên tôi không hề có chút gì xấu hổ về cái " chân lý hiển nhiên " này ...Nhiều ông bạn tôi vẫn còn cố gắng tự đánh lừa mình rằng mình vẫn còn " trẻ trung xuân sắc" Theo tôi nếu nói là " trẻ trung xuông sắc " thì nó chính xác hơn ...Già rồi mà ! 
Nhưng già thì đã sao , đành rằng già rồi thì xương giòn dễ gãy bởi vì người ta thường bắt đầu có triệu chứng loãng xương từ sau tuổi 40 ...Trường hợp tôi mới đây cũng chính là một bằng chứng không thể chối cãi ...Với một lực va đập chỉ vào khoảng trêndưới 50 kilogam sức cùng với tần số chu kỳ cộng hưởng của chuyển động cùng phương vậy mà 4 chiếc xương sườn đã không thể chịu nổi vậy thì không phải già còn gì nữa ...
Nhưng...: già và khám phá ra rằng mình già cũng là một điều thú vị ...Tiếc một điều lớp hậu bối ngày nay ít có người thuộc câu " Kính lão đắc thọ " bởi vậy dù có mang cái đầu tóc bạc phơ mà lên xe buýt cũng đừng có hòng được nhường ghế cho mà ngồi .Mấy cô trẻ đẹp thường có ưu thế trong trường hợp này hơn .Đối với tôi thì chuyện này cũng không phải là vấn đề ...Thực ra đi xe buýt cũng có nhiều cái thú nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh phải ngồi chờ cả tiếng mới được lên xe , lên được rồi thì có khi phải đứng suốt cuộc hành trình ...đó là chưa kể mỗi lần như vậy là xem như đã giao phó hoàn toàn tính mạng cho các bác tài xế trong những cuộc đua không giới hạn và cái trạng thái tình cảm năm nóng năm lạnh của các bác ấy ...
Có lẽ chính vì thế mà tôi luôn thích đi xe máy do mình tự lái cho chắc ăn ...Vậy mà rốt lại vẫn có chuyện xảy ra ...Thật là " chạy trời không khỏi nắng ..." 
Nhưng thôi , cũng chẳng nên nói nhiều về mấy cái chuyện tai nạn ấy , nghe xúi quẩy quá ...Tôi phải trở lại với cái đề tài đang nói tức là cái " tuổi hết trẻ " của mình để thưởng thức trọn vẹn những năm tháng thần tiên ...Cổ nhân đã dạy : " Ngũ thập tri thiên mệnh " như vậy nếu đồng ý với các cụ thì tôi đã phải " biết mệnh trời " ít nhất là 10 năm rồi ...Thế nhưng tự kiểm điểm lại mình tôi thấy tôi vẫn có vẻ như chưa hề " biết " Ồ , may quá , tôi còn nhớ một câu của người xưa : " Tri chi vi tri chi , bất tri vi bất tri chi , thị tri dã " có nghĩa là ( biết cái mình biết , cũng biết cái mình không biết , ấy chính là biết vậy ) ...Bên Tây có ông Socrate cũng nói : " Tôi chỉ biết có một điều , đó là tôi không biết gì hết " Nếu dùng hai định lý này chứng minh thì tôi cũng có thể yên tâm rằng mình " biết chút chút " ...Nhưng " biết chút chút " về cái gì mới là điều quan trọng ...Biết ăn , biết uống , biết thở , biết nói , biết cười ...cũng là biết mặc dù rằng những cái biết này cũng không đơn giản chút nào ...Chỉ với cái động tác ăn thôi chúng ta cũng đã phải điên cái đầu rồi bởi vì cái biết của bản năng hoàn toàn khác với cái biết của trí tuệ ...Trẻ con sinh ra đã biết bú , rồi biết ăn ...nhưng cái biết của chúng về vấn đề ăn cũng là cả một quá trình tiếp thu kiến thức kinh nghiệm và còn lệ thuộc vào nhiều hoàn cảnh kinh tế , xã hội , gia đình , tập quán , phong tục ...bởi vậy mới có hàng " tấn " sách đủ chủng loại nói về chuyện ăn ...không kể sách dạy nấu ăn ...Nhiều người chỉ biết ăn mà không biết nấu , nhưng vẫn đáng quý hơn những người biết ăn mà không biết làm ...Tệ hơn cả là những người biết ăn mà lại làm bậy ...Trường hợp sau này lại rơi vào cái chỗ " biết ăn mà không biết nghĩ " ...Ấy chết , tôi lại lẩn thẩn rồi ...Không khéo chính vì chỗ tôi khoái cụ Tản Đà mà lây nhiễm cái kiểu ăn nói ngồ ngộ của cụ ấy : " ....Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon : không ngon ." Hoặc cũng có thể là tôi đang mắc phải cái hội chứng tuổi già ...
Sáng nay , con tôi chở tôi đi bỏ mấy tờ báo cho mấy người đặt báo tháng , xong việc tôi bảo nó thả tôi xuống một quán cà phê vì đến giờ nó đi làm ..." Lát nữa , ba đi bộ về ..." Nó có vẻ ái ngại nhưng khi nghe tôi tiếp : " Ở tuổi ba đi bộ cũng tốt cho sức khỏe , lâu nay không có dịp , cứ bước đi một bước là lên xe ,xuống ngựa ...riết rồi các  bắp chân dễ nhão ra ...ba chỉ bị xương sườn thôi ...không liên quan gì đến chân ...Con đừng lo .."  Vậy là nó yên tâm bàn giao tôi cho bà chủ quán cà phê rồi phóng xe đi ...Tôi vốn  thích những quán vắng như quán này vì thường chỉ ngồi một mình đọc báo nhưng hôm nay không mang theo báo vì sợ mất công trở lại quầy trả báo cho bà xã ...Vì thế trong khi uống cà phê tôi đành phải hầu chuyện với bà chủ ..." Anh năm ni được năm mươi chưa ? " Trời đất , tôi vốn chủ trương " Đi chẳng đổi tên , ngồi không đổi họ " như để học đòi làm một chính nhân quân tử ...nên có phần bức xúc khi nghe bà ta đánh giá số tuổi của mình thấp hơn thực tế nhiều như vậy ..." Đâu có , tôi mới ba mươi ...hai lần ba mươi thôi ..." Tôi nói với một vẻ hãnh diện thấy rõ ...Bà ta lắc đầu , tỏ vẻ không tin nên hỏi tiếp : " Rứa anh tuổi chi ? -- " Tuổi Thìn ..." Tôi đáp .Đến lúc này thì bà ta mới gục gặc đầu : " Ủa , răng thấy anh còn trẻ ghê ..." Tôi mừng thầm trong bụng nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm ..." Vậy còn chị ? " Nói xong tôi mới chợt hối nhưng cũng may là tôi không ở bên Tây vì phụ nữ phương Tây mới tối kỵ chuyện hỏi tuổi ...Bà ta trả lời : " Rứa là anh lớn hơn tui tới ba tuổi ..." Tôi kinh ngạc ...Từ lâu nay , tôi vẫn yên trí rằng bà ta lớn hơn mình tối thiểu cũng 7 đến 8 tuổi mặc dù tôi cũng giống như rất nhiều người bạn cùng lứa thường tự cho rằng : " con ruồi bay ngang cũng biết ruồi đực ruồi cái " ...Thì ra thời gian vốn đố kỵ với phụ nữ nhiều hơn đàn ông ...( còn nữa )
Tri Thiên Mệnh at 04/09/2012 09:02 pm comment
CT, cứ theo ý bài viết của bạn thì có lẻ nên đổi lại câu "Kính lão đắc thọ" thành "Nhường lão đắc thọ" thì chính xác hơn. Trở lại cái câu nói từ xa xưa "Kính lão đắc thọ" tôi thấy có cái gì đó không ổn cho lắm. Vì làm sao mà "Kính" cho được mấy lão già ăn nói lôi thôi, sàm sở, chọc ghẹo các cô gái đáng tuổi con cháu mình tại các hàng quán. Mấy lão nầy dù có sống đến trăm tuổi cũng không đáng "Kính". Ngược lại có những người trẻ tuổi (đáng tuổi con, cháu của mình) rất có tư cách, ăn nói chính xác, đứng đắn, nghiêm chỉnh thì rất đáng "Kính". Thôi xin dừng để bạn viết nốt cái chuyện "tuổi hết trẻ" của bạn, chứ cứ xía ngang hông thế nầy sợ làm mất cái hứng của người bạn "chưa già"!
cao at 04/09/2012 10:45 pm reply
Bạn mình lại nói quá chính xác nữa rồi ...Mình không hiểu vì cái nguyên cớ gì mà ở thời đại này lại sản sinh ra lắm lão già hư thân mất nết đúng như bạn nói ...Tại thủy thổ hay là do phân bón ...Mình nhớ câu chuyện xưa về cây quýt ...Có người mang giống quýt ngọt nơi này đem sang trồng nơi khác rốt lại quýt trở nên chua ...Thôi thì cũng chẳng ham già sớm làm gì ...Tuổi già bây giờ cũng mang tiếng ...Tuổi trẻ cũng chẳng thiếu " yêng hùng hảo hán " Cách tốt nhất là " già không đều " như mình ...không chừng lại hóa hay , phải không bạn .?