Lại đến ngày nhà giáo hằng năm ...Nhìn mấy đứa con lo sửa soạn quà cáp để đi thăm thầy cô giáo cũ mình thấy cũng vui vui ...Cái vui bây giờ khác hẳn cái vui khi chúng còn đi học ở những lớp mà thầy cô chúng phụ trách ...Chúng đã qua khỏi cái tuổi học sinh cấp 1, 2, 3 nên không còn do các thầy cô trực tiếp quản lý nữa nhưng chúng vẫn còn biết nghĩ đến thầy cô , còn nhớ đến thầy cô ...Vậy là tốt lắm rồi ... Việc của mình là phải hỗ trợ chúng , khuyến khích chúng , tạo điều kiện cho chúng để chúng có thể nuôi dưỡng được một thói quen , một suy nghĩ , một tình cảm ...mà những thói quen , suy nghĩ , tình cảm này lại thuộc về tinh thần ...Điều quan trọng không phải ở những món quà , lại càng không phải ở những gì chúng sẽ nhận được khi đến thăm và tặng hoa , tặng quà cho thầy cô mà chính là ở những gì đã có , đang có trong chính bản thân chúng ...có thể điều này rất mơ hồ , rất mong manh nhưng lại có giá trị định hình nhân cách chúng khi bước vào đời ...Và mình rất mừng vì chúng còn giữ được những tình cảm quý báu ấy ...Thế hệ chúng có những kỷ niệm về đời học sinh , về thầy cô khác hẳn thế hệ của mình lúc trước nhưng vẫn có một điểm chung : Đó là một quãng đời đã qua , một quãng đời đã quá , không bao giờ có thể gặp lại được ..Xã hội ngày một phát triển thì quan hệ giữa người và người lại ngày càng bị thu hẹp trong hai chữ đầu tư và lợi nhuận , những giá trị truyền thống ngày càng bị xói mòn bởi dòng thác của những giá trị thực dụng , có cả những mưu cầu thuần túy vật chất lại núp bóng dưới những giá trị tinh thần vì thế nếu có thể gìn giữ được một chút gì đó của "giá trị tinh thần thực sự " thì mình cũng nên cố gắng để giữ
gìn ...Giữ cho chính mình , giữ cho con mình , hay giữ cho chính cuộc
đời này ? Điều đó có cần thiết không khi con người thời đại luôn muốn
khẳng định mình bằng quyền lực , bằng của cải , bằng sức mạnh của trí
thông minh ...Câu trả lời của mình đối với chính mình vẫn là : cần thiết
, cực kỳ cần thiết ... Trong
xã hội hiện đại , có những cái hiếu của thời phong kiến đã trở thành
ngu hiếu , có những kiểu trung trở thành ngu trung ...có những cái nghĩa
thật sự vô nghĩa và ngược lại cũng có những tập quán lạc hậu ,mê tín ,
dốt nát đang lên ngôi ...song hành cùng sự tiến bộ ...bằng chứng là cái
"công nghệ vàng mã " và một số các sản phẩm giả ,dỏm và độc hại cho
sức khỏe người tiêu dùng
Thế nhưng đạo thầy trò vẫn là một cái đạo cơ bản nhất trong đạo làm
người ...Có thể sẽ có nhiều người không đồng ý với mình nhưng điều đó
chẳng sao ...Mọi đứa trẻ sinh ra đều có một bộ óc nhưng bộ óc ấy sẽ
chẳng dùng để làm gì nếu không được khai sáng , không được tiếp thu
kiến thức , không được mài dũa để trở nên sáng sủa hơn , thông tuệ hơn ,
để biết phân biệt chính tà , thiện ác ..Thầy
cô chính là những người phải nhận lãnh cái nhiệm vụ khó khăn này và vì
thế vai trò của thầy cô là vai trò không thể thiếu trong đời sống tinh
thần của một con người ...Có thể đây là một chủ đề để người ta viết một
quyển sách hoặc hàng ngàn quyển sách nhưng mình lại không có thời gian
và cũng không đủ tài năng để viết nên mình chỉ có thể gián tiếp thông
qua một việc làm nhỏ , rất nhỏ là giúp đỡ các con mình khi chúng còn
biết nghĩ đến thầy cô ...Không phải chúng có đủ thời gian và điều kiện
để đi thăm tất cả những thầy cô mà chúng đã từng học từ thuở bé đến giờ
thế nhưng việc chúng lo lắng , vui mừng tụ họp nhau để đi thăm thầy cô
đối với mình là một việc đáng quý , đáng trân trọng ...Chính hành động
ấy mới là điều quan trọng ...mọi cái khác chỉ là phụ ...
Hiện
nay mình không còn làm cái chức Chủ tịch Hội Phụ huynh học sinh như
nhiều năm trước nhưng tự nhiên mình cũng muốn viết một vài điều về cái
ngày hội rộn ràng này như để nhớ rằng mình đã từng là học sinh , đã từng
là thầy giáo nghiệp dư , đã từng là cha mẹ học sinh vì có lẽ người
viết về ngày này thì nhiều nhưng ít có vị cựu cha mẹ học sinh nào lại
thích viết về đề tài này ...Lời phát biểu cuối cùng của bài viết này
nhân danh một " cựu cha mẹ học sinh " cũng là một "cựu học sinh "
chính là lời chúc quí thầy cô của mình , của con mình , và kể cả những
người bạn đã , đang là thầy cô :
Một sức khỏe dồi dào và dẻo dai bởi vì đây là cái nghề mệt nhất trong tất cả các nghề (theo mình ).Một
tinh thần mạnh mẽ và sáng suốt để truyền đạt những kiến thức đúng nhất
cho học trò bởi vì không có gì đáng sợ hơn là những lời giải sai , những
đáp số sai trong bài toán ở trường học lẫn ở cuộc đời ...Một niềm hạnh
phúc và tình thương yêu luôn đầy ắp để dành cho gia đình và cho cả các
học trò , các thế hệ học trò
Bài
viết bạn thật giản đơn
Nhưng mà nói được cái phần căn cơ
Giúp
con biết quý thầy cô
Ấy là đạo lí hồ đồ được sao
Bắt tay
bạn một cái nào
Làm cha mẹ thế là cao cả rồi!
Chúc đêm an lành.
Đoàn.
Thăm sư huynh.
Chúc anh đêm nay ngon giấc và ngày mai vui thật vui.
Đồng tiền chẳng có được bao
Gieo con chữ để đi vào lớn khôn
Mai kia lớp trẻ được dồn
Tài năng khôn khéo...hồn thầy yên vui
Giờ đây ngày giáo ngậm ngùi
Tiếc thương thầy đã bước lùi tuổi xưa.
Vân sơn ev
Cám ơn anh đã có một bài viết mà tâm trạng của bao nhiêu người muốn viết lên mà chẳng viết được. trong đó có mình. chúc anh luôn dồi dào sức khỏe.
Mình, Nguyễn Hữu Thanh và một số bạn khác học ở Điện Bàn, năm 1968 mới ra PCT.
Riêng Ban C mình biết có Thanh, Lê Đình Thụy, Trần Mãn...riêng Bảy Thoại thì tụi mình có gặp nhau tại Sài Gòn trước 1975.
Hỏi thăm một chút, Từ khi đưa bà xã về, Bảy vẫn còn ở lại đến bây giờ à. Gửi lời thăm Bảy giùm mình.
Trước đây mình vẫn liên hệ đều với Thanh. Khi Thanh mất mình biết. Khi về quê mình cũng vào nhà thắp cho Thanh một nén hương và chúc sức khỏe mẹ Thanh.
Đoàn.