Translate

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

THĂM BẠN ĐAU ...




Ảnh minh họa ...các bạn mình 20 năm sau ...
tặng Trần duy Thứ  và các bạn Ân , Hoàn , Thanh , Đức Thứ ...)

Năm lão cùng  thăm một lão ...già ,
Hẹn hò ? Cổng bệnh viện Đa Khoa .
Tính luôn lão bệnh thành sáu lão .
Sáu lão tiên ư ? Sáu lão già.

Một lão nằm rên , năm lão ngồi .
Rên thì  ...rên ... gặp bạn là vui .
Cái vòng sinh tử , ai qua khỏi .
Còn chút thân tình ...tuổi sáu mươi .

Mừng gặp nhau đây , giữa cuộc đời  .
Mai sau ai biết ...? chín , mười mươi ,
Dẫu còn chống gậy tìm nhau nữa .
Thì cũng hom hem ,  lú lẩn rồi ...

              Tháng 8 / 2011

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Tính đến giờ này tôi có thể tự hài lòng vì việc chuyển nhà từ yahoo sang đây xem như hoàn tất ...Chỉ còn vài chi tiết râu ria , nếu có thời gian tôi sẽ về khuân vác tiếp ...nếu không thì thôi cũng được . Vì thế tôi có thể tự cho phép mình thư giãn một chút trong những giây phút tống tiễn năm cũ 2012 này để đón năm mới 2013 .
Cũng ở nơi đây , tôi xin được gởi đến bác GOOGLE lời cám ơn nồng nhiệt vì bác đã mở rộng vòng tay đón những " đứa con bị yahoo ruồng bỏ " và cho chúng tôi một mảnh đất để cắm dùi .
Ngoài ra tôi cũng xin gởi đến tất cả các bạn đã đến thăm tôi tại trang blog mới này một lời chúc năm mới an khang ,thịnh  vượng ...Thân chúc các bạn và gia đình gặp nhiều may mắn trong cuộc sống . Mời các bạn cùng tôi lắng nghe một bài  hát mừng năm mới hay nhất thế kỷ 20 .







Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

XUÂN MUỘN 2




Xuân muộn 2
Jan 12, 2012 8:32 PM
( Câu thơ nghĩ đắn đo không viết ,
Viết đưa ai , ai biết mà đưa  )
                  Nguyễn Khuyến 

Thật ra tôi đã trả lời ông bạn già rồi , nhưng nghĩ lại hình như nó vẫn còn thiêu thiếu một chút gì , vì thế tôi viết thêm ở đây xem như phần bổ sung ...Có lẽ đây chính là lời trần tình với dòng sông về nỗi lòng của biển hay là lời bào chữa cho " Nỗi oan Thị Kính " mà ông bạn của tôi đã vô tình gán cho tôi khi nện mấy câu ở phần còm minh bài Xuân muộn : " .....Đừng mơ xuân muộn tình si , Mà e lỡ mộng người mê nửa vời ! "
 Trời ơi là trời , thật khổ thân tôi . Thú thực với các bạn nào tôi có mơ mộng gì đâu ...Dù chỉ võ vẽ dăm ba chữ thánh hiền nhưng tôi cũng biết thế nào là : " Bần tiện chi giao mạc khả vong , Tào khang chi thê bất khả hạ đường " Tôi tạm dịch là : " bạn bè từ lúc nghèo hèn thì không nên nghỉ chơi ,   .Vợ chồng từ lúc ăn mắm ăn muối thì không nên đưa vào viện dưỡng lão . Đại khái là phải có thủy có chung , có trước có sau . Bạn bè lỡ như nó không muốn chơi với mình nữa vì một lý do nào đó khó nói thì cũng nói khó cho nó chơi , nếu không thì cũng nên để cho nó nghỉ chơi với mình trước ...còn đối với đạo vợ chồng thì nếu không " tương kính như tân " thì cũng không nên " mày tao chi tớ " hoặc " yêu nhau trong sáng , phang nhau trong tối " nói theo kiểu nói của lớp trẻ bây giờ ...Tôi vốn không chủ trương " tề gia " theo chế độ gia trưởng nên không sợ xảy ra tình trạng lạm quyền cho rằng mình là đàn ông thì có quyền " năm thê bảy thiếp " hay ăn trở bữa mỗi khi " chán cơm thèm phở " ... Gia đình tôi vốn bình đẳng thứ thiệt nên mặc dù không dư dật về tiền bạc nhưng lại được dư tiếng cười , nói chung là "gì cũng cười " Có chuyện gì căng thẳng chúng tôi thường tìm cách " hì " một tiếng vậy là chuyện dở hóa hay , chuyện hung hóa kiết , chuyện lớn hóa nhỏ , chuyện nhỏ hóa chuyện nhỏ hơn ...Tóm lại chúng tôi biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau ...
Nhưng thôi , nói nhiều về chuyện nhà mình như vậy hình như cũng không nên vì nó có vẻ quảng cáo tiếp thị quá ...Sở dĩ tôi phải nói ra như vậy là vì tôi chỉ muốn phân trần với các bạn rằng tôi không hề có ý định vượt quá cái lằn ranh đã được ngầm quy ước giống như một cái luật bất thành văn trong gia đình để " đi ngang về tắt " như ông bạn già tôi đã lo lắng cho tôi ...Thành thật mà nói , tôi rất cám ơn ông bạn ấy vì tôi biết sự lo lắng thể hiện tình thương mà bạn ấy dành cho tôi và gia đình ...Bạn tôi sợ tôi lạc bước giữa chốn giang hồ hiểm ác và tự mình đánh mất cái hạnh phúc mà chúng tôi phải trầy vi tróc vẩy mới xây dựng được ...xin nghìn lần cám ơn bạn ...
 Thông thường cái đám thi nhân nghệ sĩ nói chung đều có điểm yếu là " đa tình ,đa cảm " bởi vậy người xưa mới nói " Ta cũng nòi tình , thương người đồng điệu   " hoặc " Cái tình là cái chi chi , Dẫu chi chi cũng chi chi với tình " nếu nói rộng ra một chút thì " Anh hùng nan quá mỹ nhân quan " rồi nào là :"Bao nhiêu chí lớn trong thiên hạ , Rót lại không đầy mắt mỹ nhân " ..v..v..Trong chuyện bên Tàu không thiếu những minh chứng cho việc này , nào là Kiệt , Trụ , rồi Lữ Bố , Đổng Trác cho đến Ngô phù Sai ...chuyện bên Ta , bên Tây cũng không thiếu ...nhưng riêng tôi thì xin thưa thiệt mặc dù hồi còn trẻ cũng thường bị cho là lãng mạn , ướt át nhưng từ khi lập gia đình đến nay tôi vốn chăm chỉ hạt bột ," hay lam hay làm , thắt lưng bó que , xắn váy quai cồng " cùng với bà xã luôn " lặn lội thân cò trên quãng vắng , eo sèo mặt nước buổi đò đông " để mà kéo ba cái rờ mọt chứ không hề dám lộn xộn ...Lỡ nói thì cũng phải nói luôn gì chứ cái khoản liếc ngang liếc dọc thì tôi không chối bởi vì nếu tôi chối thì cũng chẳng ai tin ...Trời sinh ra phụ nữ , nhất là phụ nữ đẹp là để làm đẹp cuộc đời ...mình mà không biết thưởng thức những tác phẩm kỳ diệu của tạo hóa thì xem như cũng là một cái tội  nhưng liếc ngang liếc dọc và đứng xa mà ngó thì cũng chẳng mất mát gì phải không các bạn .?Nói tới chuyện này tôi cũng xin minh chứng bằng một đoạn thơ tôi đã trả lời ông bạn VB cách đây không lâu ... Thơ rằng :
 

Phiền sao cái lão Văn Bình ,
 Diệu Phương ngày ấy tóc xanh má hồng 
. Bây giờ nàng đã có chồng ,
 Cháu ngoại , cháu nội tay bồng tay mang .
 Lại còn nghìn dặm quan san ,
 Bác mê thì bác " lên đàng " đi thôi .
 Mình thì xin đánh bài lui ,
 Bảo toàn vốn liếng để chơi tới già .
 Thà làm chú Cuội cây đa , 
 Còn hơn qua bển " giữ nhà " cho ai .

Thỉnh thoảng từ cái vị trí " đứng xa mà ngó " tôi cũng có nặn óc viết dăm bảy câu thơ thơ thẩn thẩn rồi thì vứt đi , hoặc đốt để khỏi lọt vào tay bà xã ...Một sự tế nhị cần thiết để bảo vệ hạnh phúc gia đình ...Rồi thì càng ngày càng lớn tôi thấy những chuyện ấy cũng có vẻ phù phiếm trong khi " Nỗi đời cay cực đương giơ vuốt , Cơm áo không đùa với khách thơ " nên tôi quyết định : " Ném thư bút xuống dòng trôi nghiệt ngã ..." chỉ tập trung giải bài toán " công làm việc ăn , công việc làm ăn , công ăn việc làm ..." Một phần khác vì trong những giao tiếp của tôi thời ấy hoặc ngay đến bạn bè cũng chẳng mấy ai quan tâm đến ba cái chuyện văn thơ ...Thực tế cuộc sống vốn lạnh lùng và tàn nhẫn nên nếu có ai chịu khó bỏ chút thì giờ thì cũng chỉ làm ít hớp cà phê , nói vài câu chuyện với chủ đề chính là " cơm áo , gạo tiền " rồi thì chia tay , ai cày ruộng nấy ...
Chính giai đoạn ấy là lúc tôi thấm thía mấy câu của cụ Nguyễn Khuyến nhất : " Câu thơ nghĩ đắn đo không viết , Viết đưa ai , ai biết mà đưa " ...
 Vì thế đến khi công việc có phần tạm ổn , cơ duyên đưa đẩy khiến tôi tham dự buổi họp mặt của cựu học sinh PCT , biết được blog của chspct6471 thì tôi mới như trở về với chiếc nôi thời thơ ấu của mình ...nhưng điều đáng buồn là tôi đã trở lại đó với dáng dấp của một lão già sáu mươi ...Thời gian đã bào mòn những nhuệ khí của đời mình ...Tôi đã bàng hoàng nhận ra rằng mình đang bước vào chặng cuối của cuộc hành trình và thực sự choáng ngợp bởi từng đợt sóng kỷ niệm ...liên tục vỗ vào tâm hồn mình ...Một cái gì đó thôi thúc tôi , lôi kéo tôi đến nỗi tôi không gượng lại được ...Bạn bè cũ , trường xưa , thầy cô ...những khuôn mặt , những hình ảnh , lá hoa , trời trăng , sông nước , khói mây ...Tất cả ùa về làm ngập lụt linh hồn tôi ...Chính vào thời điểm tôi còn phân vân này thì một số bạn bè và cả vợ tôi cũng động viên ...nên tôi đã chọn cách viết để ký thác tâm sự ,nỗi lòng mình ...giải tỏa phần nào những nỗi buồn ...thế thôi . Tôi không có tham vọng làm một nhà thơ , nhà văn hay bất cứ nhà gì gì đi nữa ...Tôi chỉ là tôi , tôi chỉ muốn là tôi ... Vì thế trên blog này tôi chỉ viết để thỏa mãn nhu cầu viết , viết cho vui ...Có thể cũng đã có một vài va chạm hoặc hiểu lầm nào đó từ những ai đã đọc các bài viết của tôi nhưng quả tình tôi không cố ý , nếu các bạn trách thì tôi xin thành thật xin lỗi ...Tôi rất cố gắng tránh né để không làm thương tổn đến bất cứ ai nên thường chọn các chủ đề về bản thân mình bởi vì tôi cũng đã vô tình gặp những blog mà người ta bôi nhọ nhau hoặc phê phán nhau một cách quá đáng ...Tôi không thích thế và cũng không muốn dùng blog của mình vào một mục đích nào khác ... Tôi mong rằng các bạn sẽ hiểu cho tôi ...Trở lại với những chuyện mây trời khói núi , những chuyện " tình si , xuân muộn " tôi xin được phép biểu lộ sự cám ơn với người bạn của tôi ...Và cũng xin  bạn hãy yên tâm . Tôi đã thực sự trưởng thành ...Và đủ già để hiểu rằng những chuyện "thả mồi bắt bóng " chđem lại cho chính mình những tổn thất mà thôi ...
  • Vanle
    • Vanle
    • Jan 14, 2012 7:12 PM
    Một nỗi niềm . Hãy làm những gì mình thích, hãy viết những gì mình suy nghĩ. Chúc bạn luôn khoẻ và khoẻ để.... làm những điều bạn muốn
    • cao
      • cao
      • Jan 14, 2012 9:09 PM
      Cám ơn bạn . Một sự đồng cảm ? Và một lời chúc ngắn nhưng đầy đủ .Thân
  • TN
    • TN
    • Jan 14, 2012 8:17 AM
    Chỉ có những dòng thơ và một thời kỉ niệm thanh xuân đã qua rồi. Chớ thắc mắc trước cuộc đời chưa tỏ Tự nhiên trôi,thơ tự nhiên lời  
    • cao
      • cao
      • Jan 14, 2012 12:31 PM
      " Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng , Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì " Thật vậy ...để rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng " Tạ ơn em...dù một nửa Thiên Đường ...Cũng đủ ấm cuộc hành hương thế kỷ "  
  • NgânPCT
    Tui chỉ là con nít lớn lâu; mới 60; mà cứ kêu tui già. Giận đó nghe! Ít nhất cũng còn cà khịa được 20 hoặc 30 năm nữa cha nội.
    Thực ra chỉ cà khịa khơi khơi thôi chứ cũng chẳng có ý chi. Tui thách, đố cha nội dám; chứ đừng nói chi là muốn; chỉ sợ những e ấp bâng quơ kia làm nhiều người hiểu sai ý thì đâm quờ quạng, sinh chuyện chẳng hay không chừng. Tâm sự dẫu cả bầu nhưng năm bảy nẻo để giải bày. Khoái và mơ là 2 điều khác biệt phải không bạn mình? Hehe
    Thôi thì cứ thử thả trôi theo dòng nước xem ra đến biển nào để quay về tâm sự với dòng sông. Thử xem!
    • cao
      • cao
      • Jan 13, 2012 11:44 AM
      Cám ơn người bạn trẻ con lâu lớn , cuối cùng rồi ông bạn cũng chịu gật đầu cho mình được thả nổi hồn thơ theo sông ra biển ...Bạn thấy đó , bài hát Một cõi đi về này đã được nhiều ca sỉ chuyên nghiệp hát với phần hòa âm cực kỳ đình đám nhưng mình không chèn mà chỉ chèn giọng hát TCS với tiếng guitar thùng đơn giản của tác giả để lắng nghe tác giả thổ lộ lòng mình . Đứng trên tất cả mọi sự , những thao thức về tình yêu , phận người vẫn là tiếng nói trung thực của trái tim ...Và mình chỉ trân trọng điều đó ...không phê phán , không định kiến , không nhận xét ...Cám ơn bạn một lần nữa .

QUÊ TÔI





Những ngày vừa qua khi đi đáp lễ một số bạn đã ghé thăm nhà tôi , tình cờ tôi đã đọc được một số bài viết về quê hương ĐN , về Hải Vân và nhất là mới đây lại được đọc một bài thơ về " Phú Bông Gò Nổi " ...Có những tên gọi đã chìm sâu trong ký ức chợt được gọi về bởi vì cùng với sự thay đổi về quang cảnh , về môi trường sống và sinh hoạt thì nhiều tên gọi cũng đã thay đổi ...Không biết các bạn thì sao nhưng riêng tôi khi nghe lại những âm điệu ngọt ngào này tự nhiên tôi có một cảm giác bồi hồi khó tả ...Những tên gọi đã đánh thức nhiều kỷ niệm đã ngủ yên trong tâm hồn tôi vì cuộc sống là một dòng chảy không ngừng nghỉ ...Có lẻ mọi người trong chúng ta đều phải tuân theo cái qui luật không thể cưỡng kháng này từ lúc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay nếu chúng ta không muốn bị nhấn chìm trong muôn vạn đợt sóng đời cuồng nộ ...Tôi cũng vậy . Từ lúc còn là một cậu bé con tôi đã phải tham dự vào cuộc chạy đua này , vừa do sự thúc đẩy của cha mẹ , ông bà ... vừa do áp lực của xã hội ...Rồi sau đó là do những ham hố , ước muốn của chính mình :...Cố gắng học tập , thi cử , tìm công ăn việc làm , tranh thủ những địa vị trong xã hội ,lập gia đình , lo chỗ ăn chỗ ở , sinh con , dạy con , dựng vợ gả chồng cho con ...hết con đến cháu ...cứ như vậy ...Dường như chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian để suy tư về cái nôi mình đã nằm để nghe lời ru của mẹ , của bà ...mà nếu có thì cũng chỉ là những khoảnh khắc hiếm hoi khi chúng ta mệt mõi , nghỉ chân trên những chặng đường đời . Thế nhưng đến một lúc nào đó tôi nghĩ chúng ta cũng phải thừa nhận rằng : " Dù quê hương không hiện ra với chúng ta ở chân trời trước mặt vì chân trời ấy bị choán chỗ bởi những dự phóng , những toan tính , những ước mơ ...nhưng trái tim của quê hương vẫn âm thầm cùng nhịp đập trong trái tim của mỗi chúng ta , dòng máu quê hương vẫn lặng lẽ chảy trong huyết quản chúng ta ..." Có ai không xao xuyến khi lắng nghe một ca từ đơn giản : " Quê hương anh nước mặn đồng chua , Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá ..." hay " Tôi yêu tiếng nước tôi , từ khi mới ra đời ..."Nhắc đến quê hương tôi lại nhớ đến những người bạn đã ly hương , những người đang thiếu quê hương vì thế tôi xin mượn trang viết này để chép lại vài hình ảnh của một quê hương trong trí nhớ :


                             
                           


Ngồi trông lá rụng bên cầu ,
Dòng sông nước lớn ố màu phù sa .
Đón từng chuyến bão giông qua ,
Trên ngôi tháp lạnh nghe ma gọi hồn .
Xa Trường Sơn nhớ Trường Sơn ,
Xa thành phố vẫn phân vân gót giày  


                                       


                                    1.-Có con sông chảy xa nguồn ,
                       Từ em bỏ phố , phố buồn ngàn năm .
                             Có loài chim chợt mù tăm ,
                        Nên khu rừng vẫn âm thầm tiếc thương .
                             Đã tàn phai những sắc hương ,
                        Khi em dừng lại cuối đường đua chen .
                             Trong ta , đời nặng ưu phiền ,
                        Lặng nghe bão rớt trăm miền tương lai...
                           

                                                                   
         
                          

                          
                              2.-Chở theo trăm nỗi buồn dài ,
                         Dòng sông đêm vẫn miệt mài trôi xuôi .
                              Bỏ nguồn về với biển khơi ,
                         Đau trong trầm tích từng đời cỏ hoa .
                              (Theo em là cả hồn ta ,
                         Theo em là những bài ca lỡ làng .)
                               Chuyển lòng bèo bọt , hợp tan ...
                          Chuyển thân vô định qua ngàn lênh đênh .
                               Tôi - dòng sông -một chuyện tình ,
                          Ngu ngơ hỏi biển về bình minh xưa ...
                                                       1977

                              


....Người đâu hay trong khoảng vắng vô cùng
Những sắc úa đã trổ mầm trên lá
Tình chẳng rộng ,chẳng đầy như biển cả
Anh vẫn đong cho hết tuổi đời mình
Trên xứ chiều màu tối đã dâng nhanh ,
Trong nhịp thở nhựa đời tuôn vội vã .....

                                    ( ở Tuổi Ngọc )




                                        

 

Kiếp chim lưu lạc một đời
Khi về lạ mặt với người năm xưa
Tìm nhau trăm bến vạn bờ
Hỏi thuyền thuyền vẫn hững hờ sang sông
Có còn không chút thương mong
Còn không những thoáng thẹn thùng vu vơ



                        


Là hoa nở muộn trên rừng ,
Là trăng hoài vọng trên vừng trán khô
Mai , anh trở lại sông hồ ,
Chiều thiên cổ ... động đôi bờ mắt xanh .





QUÊ TÔI

 T04/09/2012 05:51 am
Quê tôi : Vùng đất từng được mệnh danh là "địa linh nhân kiệt " hay " ngũ phụng tề phi " và gần đây còn được phong tặng danh hiệu Gò Nổi Đất Học lại cũng là nơi chịu nhiều tổn thất trong chiến tranh ...Khi sống ở đây tôi chỉ là một cậu bé con học tiểu học ...nên những hiểu biết về quê tôi rất ít ỏi ...Phần lớn chỉ là những hồi ức nhạt nhòa về tuổi thơ ...Giờ đây quê tôi đã được xây dựng lại hoàn toàn mới mẻ , nhưng trong tôi hồn quê vẫn là những nét phác rất cổ sơ với hình ảnh cây đa , sân đình ,bến nước , vườn dâu , những guồng quay tơ , những nong tằm ...những hình ảnh ấy đã trở thành cổ tích ...nên mỗi khi trở về tôi vẫn thấy một chút ngậm ngùi giống như khi đọc bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên ...Tôi xin cám ơn những người đồng hương đã viết các bài dưới đây để giúp cho tôi có một cái nhìn rõ nét hơn về nơi chôn nhau cắt rốn của mình ...Có lẽ cũng không hề muộn để học hỏi về quê hương mình dù bây giờ tôi không còn trẻ nữa ...


Nguồn : Phan tộc Bảo An
Vùng đất Gò Nổi ngày nay gồm 3 xã: Điện Quang, Điện Trung, Điện Phong. Thủa xưa  tổ tiên các dòng họ từ các tỉnh phía Bắc vào khai cơ lập nghiệp, dựng nên làng xã, nơi đây còn là rừng nguyên sinh hoang vu, cây cối rậm rạp, sinh sống nhiều loại dã thú. Những dòng họ đến trước, ghi lại trong các phổ hệ “…Điển địa phì nhiêu, thảo mộc tú mận, nhật tắc lâm trung trảm phạt, dạ thăng thượng mộc cao miên …” (Tạm dịch: Đất đai màu mỡ, cây cối xanh tốt, ban ngày vào rừng chặt phá, ban đêm lên cây cao ngủ). Mặc dù, vùng đất này chỉ cách kinh đô và thánh địa của người Chiêm một dòng sông. Dòng chảy của dòng sông, đến nay còn lưu lại vết trũng chạy dọc theo tỉnh lộ 104, đoạn từ Cầu Chìm đến Cù Bàn huyện Duy Xuyên.

Buổi đầu vào vùng đất mới khai cơ lập nghiệp, đất rộng, người không đông, khả năng khai phá lấn dần liên địa, liên canh, liên cư, diện tích khai phá được bao nhiêu, rộng hay hẹp, nhiều hay ít tuỳ theo lực lượng lao động, nguồn tài chính, đến sớm hay đến muộn, chọn địa thế chiếm đất. Sau khi hoàn thành công cuộc khai phá, đặt tên làng, xã. Dần dần xây dựng các công trình văn hoá, nhà ở, đường sá … Trải qua nhiều triều đại hưng phế, tên đất, tên làng nhiều lần thay đổi, xác nhập hay phân chia cho phù hợp với điều kiện chính trị của mỗi thời đại. Đền triều Bảo Đại, khu Gò Nổi có 30 làng gồm: Vân Ly, Tư Phú Đông, Tư Phú Tây, Phi Phú, Ân Phú, Xuân Đài, Bàn Lãnh châu, Bàn Lãnh xã, Đông Bàn châu, Đông Bàn xã, Trường Giang, Dinh Trận, Phương Trà, Cẩm Lậu, Phú Bông, Hà Mật, Thi Lai, An Trường thuộc huyện Điện Bàn và hai thôn thuộc huyện Duy Xuyên là Tiệm Rượu và Mỹ An.
Khu Gò Nổi ngày nay thuộc lưu vực sông Thu Bồn, phát nguyên từ nhiều nguồn: nguồn Chiên Đàn phía Tây Nam Tam Kỳ, nguồn Ô Gia phía Tây huyện Đại Lộc. Hai nguồn hợp lưu với nhau tại Giao Thuỷ, từ Giao Thuỷ dòng nước chảy về hướng Đông, gặp một cồn cát lớn, gần đầu làng Vân Ly. Dòng nước chia thành hai nhánh, một nhánh chảy ra phía bắc, một nhánh chảy qua phía nam là sông lớn. Dòng sống lớn chảy qua các làng ở phía nam dòng sông như: An Lâm, Cù Bàn, La Tháp, Thanh Châu, Thọ Xuyên, Chiêm Sơn, Trà Kiệu, Mỹ Xuyên (thuộc huyện Duy Xuyên), chảy tiếp theo hướng đông nam qua bến Dưỡng Chân phía bắc huyện Quế Sơn, chảy qua các làng An Lạc, Châu Trà, Nhiêu Đông, hợp lưu với sông Chợ Củi, đổ ra cửa Đại Chiêm. Dòng sông này có tên gọi sông Trước hay sông Bà Rén.
Thời gian dài, bởi tác động của con người và thiên nhiên làm xói lở bờ sông, đổi dòng chảy, chia cắt một số làng ở phía bắc dòng sông: Na Kham, Thạnh Mỹ, Phú Bông, Thi Lai. Dòng chảy đến Thi Lai, tách ra một nhánh chảy ra hướng bắc qua các làng Mỹ An, Tiệm Rượu, Câu Nhí. Nơi miệng sông này lại tách ra một nhánh chảy xuống hướng đông hoà vào sông Chợ Củi (nơi đây vốn là con sông có từ trước).
Đến niên hiệu Minh Mạng thứ ba (1822), nhà vua cho đào sông Câu Nhí đến Cẩm Sa, dài 850 trượng dựa theo đường thuỷ đạo cũ. Lòng sông cạn và hẹp, uốn khúc, quanh co, chỉ đi được thuyền nhỏ. Năm Minh Mạng thứ bảy (1826), nhà vua cho sửa sang lại, dời xuống 40 trượng, miệng sông rộng và sâu để đón nước ở sông Lớn (sông Trước). Sông Vĩnh Điện chảy về hướng bắc, đến làng Hoá Khuê Trung (Hoà Vang) hợp lưu với sông Cẩm Lệ, chảy ra cửa biển sông Hàn.
Sau thời gian hình thành sông Vĩnh Điện, thế nước sông Lớn (sông Trước) dồn về, dẫn đến mực nước ở sông này cạn dần. Ngược lại, nhánh sông chảy ra phía bắc đầu làng Văn Ly được dòng nước dồn về, tốc độ chảy lớn làm xói lở, chia cắt một số làng làm đôi: Văn Ly, Kỳ Lam, Bất Nhị, Câu Nhí, tiếp nối với sông Chợ Củi, nhân dân gọi khúc sông này là sông Sau, có câu ca dao để lại:
Ai đua sông Trước thì đua,
Sông Sau có miếu thờ vua xin đừng!
Dòng sông từ cửa Đại lên thượng nguồn gọi chung là sông Thu Bồn, nằm về phái bắc khu Gò Nổi. Ghe thuyền xuôi ngược đều qua sông này. Từ đó, dòng sông Trước (sông Bà Rén) khô, cạn dần, năm nào có lụt lớn nước mới chảy qua.
Những năm gần đây, giữa các xã nhận bàn giao cho nhau phần đất và dân cư liên địa để tiện việc quản lý
- Xã Điện Quang bàn giao cho xã Duy Châu (Duy Xuyên) phần đất thuộc thôn Na Kham và Thạnh Mỹ nằm bên kia sông Trước và bàn giao cho xã Điện Hồng phần đất ở thôn Văn Ly Bắc.
- Ngược lại xã Điện Quang nhận bàn giao của xã Điện Thọ phần đất và dân cư thôn Kỳ Lam ấp Nam (ở bờ nam sông Thu Bồn)
- Xã Điện Phong vẫn giữ phần đất và số dân cư bên bờ nam sông Trước, thành lập thôn Tây An và phần đất, dân cư ở bờ bắc sông Thu Bồn lập thành thôn Cẩm Đồng.
- Xã Điện An vẫn giữ phần đất nằm bên Gò Nổi tự cach tác.
- Thôn Tiệm Rượu và thôn Mỹ An quản lý hai xóm nằm ở đuôi Gò Nổi.
Qua khảo sát thực tế, nghiên cứu, phân tích các hiện tượng trên, có thể khẳng định: tổ tiên các dòng họ đến khai phá vùng đất này chỉ có một dòng sông nằm phía nam vùng đất. Về sau, do tác động của con người và thiên nhiên gây nên nhiều trận lụt lớn làm xói lở, phân dòng, đổi dòng, chia cắt một số làng nằm ở phía nam và phía đông vùng đất. Sau đó một thời gian, chia cắt thêm thêm một số làng ở phía bắc vùng đất, từ đó sông nước thông thương, bốn bề hình thành một gò đất lớn nổi lên, người đời đặt tên là Gò Nổi.
Tóm lại, địa danh khu Gò Nổi xuất hiện sau thời gian tổ tiên các dòng họ hoàn thành công cuộc khai phá, xây dựng xong làng xã, sinh con đẻ cháu kế tiếp đời thứ mười chín, hai mươi.



Từ nhớ đến muà thu năm trước
Bến trường giang gặp bạn cố nhân
Năm nay lại đến Giang Tân
Giòng sông lạnh ngắt cố nhân đâu rồi
  • cao
    • cao
    • Jun 7, 2012 4:02 PM
    " Khứ niên kim nhật thử môn trung ,
    Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
    Nhân diện bất tri hà xứ khứ ,
    Đào hoa y cựu tiếu đông phong ..."
    Sông đời chảy một dòng xuôi ,
    Tan tan , hợp hợp , vui vui ,buồn buồn .
    Nước trôi ra biển , về nguồn ,
    Nắng lên , mưa xuống cho tròn vòng quay .
saigon
Dừng chân ở entry này rất lâu , đọc rất chậm vì muốn cảm nhận từng câu từng chữ mà chủ blog viết .
" Những điều tốt nhất và đẹp nhất trong thế gian này thì không thể nhìn thấy hay chạm đến được - Chúng phải cảm nhận được bằng trái tim "
cao
  • cao
  • Jun 7, 2012 3:21 PM
Thốt đoái dao cầm phượng vĩ hàn .
Tử Kỳ bất tại ,bất thùy đàn .
Xuân phong mãn diện giai bằng hữu ,
Dục mịch tri âm ,nan thượng nan .

 
Đập nát dao cầm, đau lòng phượng
Không có Tử Kỳ, đàn với ai
Gió xuân bốn mặt bao nhiêu bạn
Muốn tìm tri âm thật khó vô cùng.
Xin cám ơn và chúc bạn an vui .

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

VẤN ĐÁP TUỔI SÁU MƯƠI




Dec 7, 2011 6:57 AMPublic
1.-- Xin chúc mừng nhau ? :( -- tuổi sáu mươi .)
Rồng bay phượng múa...? :  (-- hết hơi rồi .)
Nên ,hư , thành , bại ?:  (-- không cần hỏi .)
Suy, thịnh ,hưng ,vong ? (-- chuyện cõi đời )
Mắt  chẳng hom hem ?:  (-- nhờ tốt phước )
Tai chưa nghễnh ngãng?:  (-- bởi may thôi )
Chắc đã có duyên ?:  ( từ kiếp trước )
Kiếp này cùng khóa ?:  ( thiệt là vui )

2.-- Ừ nhỉ ! giờ đây :  ( đã sáu mươi .)
Một đoàn , một lứa : ( bạn bè thôi .)
Bốn chục năm trời :  ( lăn lóc đá .)
Sáu mươi xuân quá : ( ngẩn ngơ đời .)
Mỗi phút gặp nhau :  ( mừng hội ngộ .)
Vài câu chuyện nhỏ :  ( khoái mê tơi .)
Nhắp chén trà suông : ( cười hả hả .)
Mừng nhau ... tới tuổi : ( thảnh thơi rồi .)

3.-- Lão thích làm thơ ? ( -- cứ viết thơ .)
Lão mê cờ tướng ? ( -- cứ chơi cờ .)
Lão ưa chát chít  ? ( -- thì vô chát .)
Cuộc sống là mơ ?( -- mơ , mơ , mơ .)


  • Hoa Dang
    Không duyên tìm bạn lắm lần
    Vậy mà chỉ thấy cái thần thức thôi.
    Muốn nhập "tàng kinh các" chơi
    Mấy lần lộn tới khơi khơi đi...về...!
    Eh! Định nhờ người No One sách cũ ĐN. tìm cho cuốn "Thư Pháp Chữ Hán-Lý Thuyết & Thực Hành" của Phạm Hoàng Quân, NXB. Mũi Cà Mau, 2004.
    Có gì xin tin qua e-mail: trauden1154@gmail.com . Cảm ơn trước.
    Thiền Đăng - N.Đ. Hoà
    • cao
      • cao
      • Dec 7, 2011 9:29 PM
      Cuối năm chạy chợ lắm lần ,
       Chẳng qua ba cái chuyện mần ăn thôi . 
      Lần sau nếu có ghé chơi ,
       Làm ơn đợi chút , " Người ơi... đừng về "  Hề hề .
      . OK . Mình sẽ lưu ý tìm cho bạn , nếu có sẽ báo tin ...Hiện sách thư pháp đã hết , chỉ còn mấy quyển vớ vẩn thôi . Thân 
  • Hoa Dang
    Bravo..."Cuộc sống là mơ? --mơ, mơ, mơ." Hoan hô lão Thông jr.
    • cao
      • cao
      • Dec 7, 2011 4:50 PM
      Rất vui gặp lão bạn già , 
      Sóng to , sóng nhỏ cũng là sóng thôi .
       Chẳng qua giọt nước giữa trời , 
      Nắng... Lên , mưa... Xuống , ra khơi lại về .
       Cũng là bạn cũ ban C, 
      Hế lô... lúc... Đến ...khi... Về....  bái bai. ....Khà khà

XUÂN MUỘN





Xuân muộn .
Jan 10, 2012 9:33 AM


Vẫn xuân , dẫu biết chưa đầy ,
Trời... trăng , sông... nước , gió mây... cũng tình .
Đông tàn ... cây trổ chồi xanh ,
Sá chi tuế nguyệt , u minh cõi đời .
Vẫn xuân ...?  dẫu nửa miệng cười ,
Chào em ... chào cả những người không quen .
Ngoài kia , phố đã lên đèn ,.
Trong ta một đóm lửa thiêng chưa tàn .
Một đời tình , mộng miên man ,
Chỉ còn những thoáng bàng hoàng ... xa xăm .
Trăm , ngàn , vạn , triệu , tỷ năm ,
Cỏ cây cũng cứ âm thầm  nở hoa .



  • NgânPCT
    đã nói.....Trăm , ngàn , vạn , triệu , tỷ năm , Cỏ cây cũng cứ âm thầm  nở hoa . vẫn phải theo quy luật của tạo hóa xoay vần, đến đi, nở tàn là thế.
    vả chăng...  chỉ còn đôi chút bàng hoàng ...xa xăm thì sá chi .."những trò đùa quái ác của định mệnh"; chuyện là thế, chấp nhận nó như quy luật sống; duyên phận là như thế đó, tạo nghiệp duyên mới là điều đáng nói. Sắp tống tiển năm Mèo để nghinh đón Rồng lượn vờn bay; sao gọi xuân muộn mới là lạ. Mới chỉ chờ  6 nhánh xuân đến, 3 cánh chào xuân, 1 nụ tầm xuân kia mà ???
    Một lần thôi hỡi người ơi Trăm năm duyên phận lẽ trời đã ghi Đừng mơ xuân muộn tình si Mà e lỡ mộng người mê nửa vời!
    • cao
      • cao
      • Jan 11, 2012 12:26 PM
      Ông bạn già của mình đúng là nhạy cảm ...Chắc đang " bàng hoàng " sau những ngày tháng vi vu ...Mình đặt tựa đề là " xuân muộn "  là có lý do của nó . Bao nhiêu năm nay mình không hề làm thơ hay viết gì cả ...Từ hồi tham dự buổi họp mặt , được gặp lại bạn bè cũ và gặp thêm những người bạn tri âm , tri kỷ nên mới thấy hứng thú viết lại cho vui . Tâm hồn mình như được trẻ lại nên mới cảm nhận những vui buồn mùa xuân của đất trời và con người ...Chỉ có thế thôi ,sao ông bạn lại trách oan cho mình ...Đúng là " Oan này còn một kêu trời nhưng xa ..".Ha ha ... 
  • cao
    • cao
    • Jan 10, 2012 5:07 PM
    Bản giao hưởng các bạn đang nghe là Symphony 40 của thiên tài âm nhạc Wolfgang Amadeus Mozart  (1756 -1791 )  T ác phẩm số 40 cung Sol thứ , K.550 . Symphony này được viết vào mùa hè năm 1788, lúc Mozart ba mươi hai tuổi , chỉ trong vòng sáu tuần lễ, ông đã viết xong ba bản symphony. Và bản Symphony số 40 này đã là một trong  3 tác phẩm viết về thể loại này nổi tiếng nhất , hoàn hảo nhất của ông .
    • cao
      • cao
      • Jan 10, 2012 9:12 PM
      Cuộc đời của Mozart , của Beethoven , đỉnh cao âm nhạc thế giới của mọi thời đại lại  đầy gian nan , bất trắc và thống khổ ...Tôi đã may mắn được thưởng thức những tác phẩm của những thiên tài này nên không tránh khỏi những xúc động khi nghĩ đến những trò đùa quái ác của định mệnh ...các bạn có nghĩ thế không ?

VƠÍ NHỮNG ÂN TÌNH

 
Feb 6, 2012 1:50 PM
Sáng nay sau một chầu cà phê ở Da vàng với NBT và B.Thoại mình khởi hành đưa B.Th. đi Thanh Quýt để viếng mộ Thanh ...Hơi bất ngờ vì không nghe B.Th nói  trước nhưng không sao ...khi cần thì thu xếp cũng nhanh thôi  ...chỉ vài cuộc điện thoại chỉ đạo cho má bầy trẻ và bầy trẻ thế là xong . Thời buổi công nghệ thông tin quả thật rất tiện lợi ...nếu là hồi xưa thì nội cái chuyện đạp chiếc xe đạp cà tàng đi lên đi xuống các nơi cũng đã hết nửa ngày ...mồ hôi mồ kê vã ra như tắm ấy chứ ...Xin ngàn lần cám ơn khoa học và công nghệ ...giá như khoa học và công nghệ chỉ tạo ra mấy món ăn chơi ,dễ xài như ri thì tốt biết mấy ...
 Chết rồi , mới đọc mấy bài ở blog bạn HD mà mình đã nhiễm hai tiếng giá như của bác ấy ...Ờ há , giá như khoa học không chế tạo ra bom đạn , súng ống mà chỉ có ti vi , tủ lạnh , máy giặt , máy nghe nhạc ...thì cuộc sống sẽ tuyệt biết mấy ...mà cũng chưa chắc , khi con người nổi hung lên muốn oánh lộn với nhau thì đâu có cần gì phải có súng ống ...mũ bảo hiểm mà thiên hạ cũng phang nhau ào ào , bể đầu tét trán thiếu chi ...vậy thì lỗi đâu phải tại khoa học ...Vậy thì giá như sao nào ..? Thôi đừng nói ba cái chuyện giá như , giá cả này nữa ...
Thời tiết hôm nay thật quá tốt cho một chuyến dã ngoại nhưng mục đích chính của chuyến đi không phải là dã ngoại nên tâm trạng của cả hai lão già một ngoại , một nội đều không lấy gì làm vui thú ...Nghĩ cũng tội cho lão bạn già xa quê , mấy hôm trước thấy lão lóng ngóng với chiếc xe máy ...Lâu rồi lão chỉ cầm vô lăng bây giờ cầm ghi đông xe máy dĩ nhiên là không quen rồi ...Bữa nay có một " tay lái lụa " như mình làm tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch thì đáng lẽ phải yên chí lớn rồi chứ ...Ai dè đối với những con đường mà ngày xưa lão đã đi " mòn đường chết cỏ " vậy mà lão vẫn còn có vẻ như sợ lạc ...Xe mình chạy tuyến Cẩm Lệ nhưng tới đâu lão cũng hỏi : " Chỗ ni chỗ mô ? "
Úy trời ơi là trời ! Đúng là lão đang mang tâm sự của một " Anh khách lạ đi lên đi xuống , may mà có tui ...đường còn dễ đi ..." Thoạt đầu mình còn hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi ...Lưu Thần , Nguyễn Triệu ngày xưa lạc vào cảnh tiên đến khi trở về chẳng gặp ai quen nữa bởi một ngày ở cõi tiên bằng cả năm ở hạ giới ...Lão bạn mình đi xa mấy chục năm rồi , đợt trước có về thì cũng chỉ " lòng vòng đôi ba chỗ thôi " bây giờ cứ tính sơ sơ một năm xứ tiên bằng năm năm cõi trần đi thì lão cũng đã xa rời chốn cũ hơn trăm năm rồi ...trách nào lão chả " ngố lên ngố xuống " ...
 Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng rồi lại nhớ đến câu " Thương người như thể thương thân " huống hồ lão lại là bạn thiết của mình , thôi thì cũng phải " hướng dẫn tận tình " chứ nếu không lão lại bảo thằng bạn già chơi xấu ...Vì vậy mình vừa lái xe vừa huyên thiên : " Đây là Đò xu , đây là Metro , đây là cầu Cẩm lệ ..." Miệng thì nói nhưng tay chân mắt mũi phải làm việc liên tục vì mấy chiếc xe chở cát , taxi tải vẫn phóng bạt mạng và bóp còi ịnh ỏi ...Mình thì hoàn toàn không biết trước chương trình nên đã chẳng kịp bảo dưỡng xe ...thắng trước thì hoàn toàn mất tác dụng , thắng sau thì phải đạp sâu ơi là sâu nó mới có vẻ ăn ...chuyện này đúng là mình đã định đi sửa hôm trước Tết nhưng mấy tiệm sửa xe nghỉ sớm quá , ra giêng thì bận ơi là bận , chưa có đủ thời gian để mà ngồi chờ ...Vả lại mình cũng chỉ đi mấy con đường loanh quanh thành phố nên cũng không vội ...ai dè ...Thôi thì cứ chạy tốc độ vừa phải để cho lão bạn nhìn lại quê xưa cảnh cũ một chút cũng được ...và cũng không nên thông báo cho hành khách biết là xe mình trang bị bộ phanh của xe lửa  kẻo khách hoang mang ...
 Kể ra thì hơi lâu chứ đoạn đường ĐN - TQ cũng chẳng phải hải giác thiên nhai gì nên chỉ chừng 30 phút sau là hai đứa mình đã có mặt ở nhà Thanh ...Mẹ Thanh đang nấu bếp ...điều này nói lên rằng bà cụ vẫn khỏe mạnh , minh mẫn mặc dù đã gần 90 tuổi ...Đó là điều đáng mừng ...cuộc gặp gỡ diễn ra khá cảm động nhưng vì là chuyện riêng tư nên mình không kể nhiều ...Sao đó một người em trai của Thanh , hướng dẫn tụi mình ra mộ Thanh ...Mình thì không lạ gì con đường quanh co khúc khuỷu dẫn ra nghĩa trang này nhưng B.Th. có vẻ hơi bỡ ngỡ một chút rồi cũng nhanh chóng hòa nhập ...
Trên đường về , mình chủ động đổi tuyến đường Hòa Cầm để bạn mình có dịp nhìn lại những cảnh cũ như cầu Đỏ , ngã ba Hòa Cầm ...nhất là đoạn chợ Phước Tường với những quán cà phê mà tụi mình hay ngồi ngày xưa ...B. Th. có vẻ bồi hồi khi nhìn thấy những thay đổi và hình như cũng hơi mệt nên mình đưa bạn ấy về nhà ...rồi chia tay ...



NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU
   Chà uống cà phê với BT mà không réo đây với. Khi mô ngồi thì ới cho một tiếng nghe. Đọc bài viết, rất trân trọng tình cảm của các bạn đối với người bạn đã đi xa của mình. Sống đẹp lắm ! Bèn có thơ rèng : Ân tình kể hết được sao Trường xưa bạn cũ ai nào phôi pha.
cao
  • cao
  • Feb 7, 2012 5:09 PM
Mình vẫn đang muốn sắp xếp một cuộc gặp để các bạn " ngộ cố tri , hei bằng hữu " nhưng thấy chưa thuận tiện vì chuyến này B.Thoại có nhiều việc nhà cần giải quyết ...Để bạn ấy thư thả một tí đã bạn nhé ...Có lẽ bạn ấy còn ở đây hơn tháng ...Mình vẫn luôn nghĩ đến việc này mà . Thân . 

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

CHIA TAY MỘT NGƯỜI BẠN .



 
Apr 15, 2012 5:05 PM
( Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội ,
Chậm thế nào rồi cũng phải xa nhau )
                        Nguyên Sa 

Trong đoạn thơ nói trên tôi thích nhất là câu cuối ...Trong đời tôi , rất nhiều lần tôi đã  trải qua tâm trạng đó ...Câu thơ nói lên cái cảm giác luyến tiếc , bịn rịn , lưu luyến của con người với con người , con người với cảnh ngộ , với sự vật nào đó ...Đó là dấu báo của một cuộc chia ly ...mà cuộc chia ly nào thì cũng buồn cho cả người ở lại lẫn kẻ ra đi ...Nhạc sỉ Doãn Mẫn cũng viết một ca khúc mang tên " Biệt ly " : " Biệt ly ...nhớ nhung từ đây , chiếc lá rơi theo heo may ..."
 Trời Đà Nẵng mùa này không mưa mà còn có thể nói là rất nắng nhưng có vẻ như trong tôi đang gom mây cho một trận mưa rào ...Tràng vỗ tay của mấy người bạn khi  Lê Quang Thông  ngân nga câu cuối cùng : " cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ .."trong bài hát " Mưa hồng " của Trịnh công Sơn ...khiến tôi giật mình . Đúng vậy , thật ra thì cuộc đời này đâu có bao lâu ...Thiền học Phật giáo xác định cuộc đời mỗi người không phải bằng những con số năm mươi năm , bảy mươi năm , một trăm năm mà chỉ bằng một hơi thở và hơi thở dài ngắn là tùy từng nhân duyên ...Thế nhưng dù chỉ trong một hơi thở ấy thôi mà con người cũng đã phải hứng chịu hoặc tạo ra  biết bao nhiêu là chuyện hữu tình vô ý , hữu ý vô tình ...những chuyện tan tan , tụ tụ ...Tôi không định đem những nhận định bi quan  về kiếp người ra hù các bạn đâu ...nếu có dịp chắc tôi phải giới thiệu một ông bạn " thân không thân, sơ không sơ " mà cũng là một khách hàng quen thuộc của quầy tôi ...Ông bạn ĐNH này vốn thích nghiên cứu về văn hóa Phật giáo nên chắc chắn là có nhiều hiểu biết hơn tôi về chủ đề này ...Chúng tôi tuy chẳng hề " trà tam rượu tứ " cũng chưa bao giờ " cà phê cà pháo " gì với nhau nhưng tôi có cảm giác như chúng tôi cũng có chút duyên gì đó với nhau ...bởi vậy tôi thường cứ phải điều chỉnh mỗi khi bà xã tôi đọc lộn tên ông bạn ấy ...Nhiều khi chỉ cần một cái bắt tay , một vài lời thăm hỏi đơn giản chúng ta vẫn có thể hiểu được cái suy nghĩ của người khác ...Đó chính là chỗ khác biệt giữa một người bạn " thân không thân ,sơ không sơ " và một ông bạn láng giềng ...Thời đại này vốn thiếu hẳn những ông láng giềng tốt bụng để chúng ta phải :" bán bà con xa mua láng giềng gần " vì thế giao tiếp với mấy ông bạn thì  bao giờ cũng dễ chịu hơn là đối với một ông láng giềng tham lam , ngang ngược ....nhất là những ông láng giềng ưa lè lưỡi nhát ma ..
 Thật khổ thân tôi , mới bước vào độ tuổi " qua dậy thì " thôi mà sao tôi đã bắt đầu có vẻ lẩm cẩm rồi thế này , hay là tại mấy cái xương sườn nó hành chăng ? Đang nói về chuyện ông bạn Lê quang Thông , tác giả bài thơ trong đó có câu " Sáu mươi chưa gọi là già , Sáu mươi là tuổi mới qua dậy thì "với cái giọng te'nor cực kỳ truyền cảm vậy mà tôi lại nhảy sang chuyện Thiền học rồi chuyện những ông láng giềng xấu tính ...thì thật là " chẳng nên cơm cháo " gì ...Nhưng câu chuyện này cũng không phải là câu chuyện về ông bạn bác sỉ này bởi vì từ khi chia tay mái trường PCT cho đến khi gặp lại gần đây , những điều tôi biết về bạn ấy chỉ gồm mấy dòng vỏn vẹn : " Tốt nghiệp y khoa và hiện là một bác sỉ khoa nội có tiếng ở thành phố ĐN ...chấm hết ..." Quang Thông hôm nay cũng là một trong những người bạn , có mặt tại nhà hàng  do Nghiêm làm chủ xị ...để tiễn đưa ông bạn " anh hai " về quê với vợ ...vì thế vai chính trong bộ phim nhiều tập này là Ngân chứ không phải Thông nọ hoặc Thông kia gì cả ...Không gian chủ đạo nghĩa là phim trường chính là nhà hàng Đông Dương ...Có lẽ tôi cũng nên có đôi lời phi lộ về cái nhà hàng này để các bạn chưa ghé thì nên ghé cho biết ...
 Tọa lạc tại một trong hai con đường một chiều sớm nhất  trước đây của thành phố ĐN và thuộc khu vực có tầm cỡ , nhà hàng Đông Dương có dáng vẻ của một biệt thự hơn là một nhà hàng ...nhưng hình như cũng chính nhờ nét độc đáo này mà riêng đối với tôi nó có vẻ dễ thương hơn nhiều nếu so với các tòa nhà cao tầng ở đường Bạch Đằng hoặc các cao ốc mới xây dựng , lại càng không thể lẫn lộn với các kiểu kiến trúc giả cổ của một số nhà hàng khá lớn và nổi tiếng gần đây . Tôi không có dịp tham quan toàn bộ bên trong nhà hàng vì thế không dám có những mô tả hoặc nhận xét sâu hơnnhưng với những gì tôi ghi nhận được từ lần ghé thứ hai này tôi cũng có thể nói rằng:" Chừ về đó lòng y nguyên buổi trước ...( ? ) " Khi Ngân đến đón tôi vào buổi chiều rồi đưa đến đây thì các bạn khác chưa đến ,vì thế tôi đã có một khoảng thời gian quý báu để quan sát toàn cảnh , nhìn từ bên ngoài ...Nét đẹp cổ kính nhưng không kém vẻ quý phái gợi nhớ đến những tác phẩm của Alexandre Dumas về những nhà quý tộc Paris thế kỷ 19 ...Hiện tại nhà hàng đã được tân trang , sơn phết lại bằng các chất liệu mới,không những thế trên khoảng sân nhỏ còn được trang trí bằng những cây cảnh có gắn đèn màu nhưng vẫn không bị đề phô với cấu trúc nguyên thủy ...Tôi rất thích   đứng trên ban công trước căn phòng dài dùng làm nơi họp mặt  để nhìn xuống con đường bên hông nhà hàng ...Độ cao không đủ để choáng ngợp như trên một tầng lầu nhưng đủ để có cái cảm giác  tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cách đây mấy hôm Đức Thứ , Ân và Tư bàn nhau tổ chức buổi tiệc nhỏ để tiễn đưa Ngân thì việc chọn lựa địa điểm cũng là một vấn đề cần thảo luận và cuối cùng vị trí này đã được thông qua ...Dĩ nhiên quyết định này một phần cũng do yếu tố tình cảm .
Nhưng thôi , nói về nhà hàng này như vậy có lẽ cũng đủ rồi ...không khéo các bạn sẽ hiểu lầm rằng tôi đã ký hợp đòng quảng cáo tiếp thị cho nhà hàng thì nguy .Phần kế tiếp tôi sẽ tường thuật ở đây không phải là báo cáo chi tiết vì điều này đã có video clip của bạn Ân , tôi chỉ lược thuật các chi tiết đáng chú ý và không khí chung mà thôi .
 Sau tiếng hát khá mượt mà của Lê quang Thông thì giọng ca của Lê phú Kỳ cũng đã là sự kiện  nổi bật trong buổi tiệc ...Đây là lần đầu tiên tôi nghe Kỳ hát và dù rằng bài hát " Nửa hồn thương đau " do ông bạn Hiệu trưởng trường Phan châu Trinh hiện nay trình bày không điêu luyện như Tâm Nguyên hát 40 năm về trước nhưng vẫn khiến người nghe cảm động ...Nguyễn văn Tư nối tiếp chương trình với ca khúc " Ngậm ngùi " trong khi Ân cố tranh thủ mở Skype để Sơn lai và Huy cùng tham dự qua màn hình laptop ...Trần văn Nghiêm cũng cống hiến tiết mục " Hoa học trò " với chất giọng còn khá tốt ...Trần kim Thỏa tiếp tục bài Nghìn trùng xa cách , rồi Việt ...và tiếp đến Hoàng Dục mơ màng trong giấc " Mộng dưới hoa ..." Có một số bạn như Điểu , Kiện , Doãn Minh,Phạm Hoàn ....dù không hát nhưng cũng có công tác tiếp chuyện mấy vị " khách nước ngoài " ( Huy , Sơn ) và trò chuyện với nhau nên không khí lúc này khá sôi nổi ...                                                                                                    
Một lúc sau ,những nụ cười và những câu chuyện riêng tư chợt lặng hẳn đi khi Ngân cầm micro để hát bài " Lòng mẹ " Thành thật mà nói , nếu tôi là giám khảo của chương trình"Vietnam idols " thì dù có thiên vị hắn đến đâu đi nữa tôi cũng không dám cho hắn đủ điểm để vào vòng trong thế nhưng khi nhìn hắn và lắng nghe ca từ tôi vẫn cảm thấy lòng mình chùng xuống và cảm nhận được  tiếng khóc thầm lặng của hắn giấu sau khuôn mặt thản nhiên vì thế tôi đã không nén được xúc động khi hắn đưa microcho tôi ...Tôi đã ngâm bài thơ :"Khóc mẹ " mà tôi đã viết khi tự đặt mình vào tâm trạng của Ngân hôm hay tin mẹ Ngân mất ...Hình như nỗi xúc động đã lan truyền sang Tư , Thứ , Tú nên cả ba bạn đã đứng lên hát bài " Hoa hồng cài áo " Ngân cũng đứng dậy đến bên các bạn để cùng hòa nhịp ...Trong một thoáng tôi chợt nghĩ đến C.Thuận cũng vừa mất mẹ cách đây không lâu ...và chợt thấy buồn buồn .
 Đêm xuống dần , nhìn thấy không khí có vẻ loãng sau khi các bạn hát xong , Lê quangThông đã đưa ra sáng kiến đếm số để hâm nóng chương trình , sau mấy lần làm nháp đến khi làm thiệt thì tôi lại rủi ro trúng số ...Tôi tiếc là không mang theo lịch để xem thử đó là ngày gì vì hôm tôi bị tai nạn ba tôi và cả ông bạn ĐNH đều cho rằng tại tôi đi đúng vào ngày Thìn , tháng Thìn , năm Thìn  không chừng cả giờ Thìn nữa nên mới bị ...Nhưng rủi thì phải chịu , trong khi tôi đang băn khoăn không biết nên chọn hình phạt gì : uống một ly đầy , kể chuyện , hát , hoặc ngâm thơ thì Ngân đã đứng lên kể về cái thủa ban đầu khi chúng tôi gặp nhau trên blog PCT ...Ngân bảo trong những lần về trước đó Ngân có ý tìm tôi nhưng không gặp , mãi cho đến khi tình cờ đọc bài thơ " Dáng xưa " của tôi đăng trên blog rồi sau đó là những bài viết trên blog của tôi về cuộc nói chuyện điện thoại thì chúng tôi mới thường trò chuyện với nhau ...vì thế Ngân đề nghị tôi ngâm lại bài thơ Dáng xưa ...Nội dung bài thơ là một thoáng cảm xúc được viết từ những năm cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước vào một buổichiều mùa đông mưa phùn , gió bấc ...Lúc ấy tôi vừa xuống hàng xong một chuyến hàng khoảng hơn 40 két nước ngọt loại két gỗ , 24 chai ...Mệt bở hơi tai nên tôi kéo chiếc xe bò lên lề , dựng cần ở một khoảng trống rồi "hiên ngang " bước vào quán cà phê Mozart bên cạnh rạp Trưng Vương bây giờ ...Sau khi yên vị và kéo chiếc mũ vải lau bớt nước mưa trên mặt ,tôi nhìn sang bên kia đường ...Mắt tôi chợt dừng lại trên hình ảnh một thiếu phụ mặc một bộ bà ba đen  đang gánh một đôi giỏ sắt , loại đan bằng dây kẽm gai , trên 2 đầu giỏ là 2 chiếc sàn tre bày mấy loại rau hành , khoai củ ...Mưa vẫn rơi và gió bấc vẫn không ngừng thổi ...Tôi nhận ra người thiếu phụ này chính là Đ. một cô bạn cùng học lớp Đệ Tứ với tôi cách đây gần 10 năm  .Tôi đảo quanh tìm giấy nhưng không có nên đành xé mẩu giấy bạc của bao thuốc lá còn mấy điếu và ghi : 
Đôi quang gánh đã oằn vai thiếu phụ .
Buồn chi em cùng một kiếp lưu vong .
Buồn chi em ...con nước phải theo dòng .
Em cứ sống .Và quên . Quên để sống .
 
Như thuở ấy chân chưa mài cát bỏng .
Vai chưa quen từng mưa gió phũ phàng .
Đừng mang theo trong gánh nặng nhân gian .
Chút hương sắc của một thời đã chết .
 
Em cứ sống . Và thôi ...Thôi tưởng tiếc .
Màu cỏ xanh bờ giếng ngọt ân tình .
Như chưa hề ...Dù khoảnh khắc ...Yêu anh .
Gã tàng sỉ suốt đời ôm mộng huyễn .

Cảm xúc trong bài thơ là một xúc cảm chân thành xuất phát từ hoàn cảnh xã hội lúc ấy ...Một điều đáng quý là từ một phương trời xa xôi nhưng những người bạn của tôi như Ngân , Thuận và ...đã đọc bài thơ với một sự đồng cảm sâu sắc ...Chính vì thế chúng tôi đã nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết nên trong lần Ngân trở lại quê hương này chúng tôi đã gặp nhau như tôi đã kể trong các bài viết trước ...
Nhìn Ngân lặng lẽ cúi đầu khi tôi ngâm bài thơ , tôi cảm thấy bồi hồi ...Tôi đã vỗ nhẹ vai Ngân và nói khi vừa kết thúc bài thơ : " Không biết sau lần chia tay này tụi mìnhcó còn dịp gặp lại nhau nữa không ...Biết đến bao giờ nhỉ ! " Ngân cười buồn : " Lo gì , có duyên thì sẽ còn gặp lại ..." Tôi cũng cười ...và nhủ thầm : " Ừ , duyên đến duyên đi ...cuộc đời như một dòng sông ...mỗi chúng ta như những cánh bèo trôi dạt ..Hội ngộ ...phân ly ...? Chẳng riêng gì chúng tôi mà mọi người đều phải trải qua ...mọi người đều phải hứng chịu ...Chúng tôi không nói gì thêm trên đường về khi Ngân đi song song với xe Hoàng Dục đang chở tôi ...Con đường dường như trở nên quá ngắn ..Tôi tự nói với mình : " .Dù sao đi nữa ..cuối cùng chúng tôi cũng đã gặp  nhau còn bây giờ ...dù chậm thế nào thì cũng phải chia tay thôi ..."