Translate

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2015

Tết Tây nghe chút nhạc Tây ,
Cũng như Tết Việt phải bày bánh chưng .
Thôi thì xin có lời mừng ,
Các bạn thêm tuổi nhưng đừng ...già thêm ....Hi hi ...

  





Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

TƯỞNG NIỆM



Sắp đến rằm tháng 11 , ngày giỗ của Thanh ...Không biết bạn Bạtngàn có còn nhớ Thanh đen , hồi ấy cũng phụ với tụi mình quay tập thơ " Giã từ ân phúc " ...Thanh có bút hiệu Thảo trầm ca nhưng ít khi làm thơ ... Trước khi mất Thanh đã dặn cô em gái điện báo tin cho mình vì trước đó mình cũng là người duy nhất  đến với Thanh tại bệnh viện ...trước ngày Thanh lâm chung ...Mình có làm một bài thơ nhỏ chép lại đây để các bạn đọc như một lời tưởng nhớ .:

GIÃ TỪ 1 .

Thôi nhé Thanh , mình ... vĩnh biệt thôi .
Áo cơm , nghiên bút ... trả cho đời .
Tình yêu , kỷ niệm ... chôn vào đất .
Dù nhớ, dù quên ...cũng hết rồi .

Đêm cứ dài sao ! đêm chẳng tan .
Mùa đông : một chút nắng hanh vàng .
Gửi theo khói biếc hương trầm cũ .
Vài tiếng thơ buồn trong nghĩa trang .

Có thể rồi đây lại gặp nhau .
Giữa hành tinh lạ , giữa ngàn sao .
Bâng khuâng ... nhắc chuyện ngày xưa ấy .
Có lúc rong chơi chốn địa cầu .

GIÃ TỪ 2

 Lời ca trong cỏ đã chìm ( Thảo trầm ca )
Trong ta còn lại là niềm bi thương .
Ngày xưa chung lớp , chung trường ,
Còn chung qua những cung đường chông chênh .
Trời làm cơn gió nổi lên ,
Lá rơi trên ngọn sóng bềnh bồng trôi .
Bây giờ giũ sạch nợ đời ,
Nằm nghe giun dế hát lời phù du ....

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

MỪNG SINH NHẬT BẠN ..........ĐỜI .

                                                                         

Đáng lẽ phải cử hành " đại lễ sinh nhật vợ " vào đúng tối 25 như hồi xưa , nhưng bây giờ mấy đứa trẻ đã lớn , vào mấy tối 24 , 25 bọn chúng phải dung dăng dung dẻ với bạn bè , chỉ còn 2 vợ chồng già ...không lẻ cứ ngồi nhìn nhau , vỗ tay mà hát  " hép pi bớt đây " ...vì thế tôi đành thuận theo đề nghị của lũ nhóc , chọn ngày hôm nay , cũng có vẻ là ngày lành tháng tốt để bày tỏ " lòng tri ân sâu xa " với bà xã , vốn là một chiến hữu đã từng sát cánh chiến đấu trên mặt trận " cơm áo gạo tiền " đánh lui giặc đói . Vợ tôi vốn rất " kính nể đồng tiền " nên đã gạt phắt đi ngay khi tôi vừa thông báo kế hoạch ...Bà ấy bảo : " Anh đừng bày vẽ làm gì cho tốn kém , mình còn biết bao nhiêu việc phải lo , hổm rày lại mưa gió liên tục ....Anh vừa mới chi một khoản không nhỏ hôm đám giỗ bà nội thứ bảy vừa rồi ...Em chỉ cần anh duy trì được mức sống bình thường như mọi ngày là tốt rồi ..." 
Tôi áy náy :" Nói như em cũng phải , nhưng anh đã cân đối các khoản rồi , không hề chi đâu , vả lại mình chỉ tổ chức theo kiểu mini như mọi năm , kết hợp ăn lễ Noel thôi ..."
Nghe vậy vợ tôi không phản đối nữa nhưng lại đề nghị : " Hay là thôi , anh chỉ cần làm một bài thơ tặng em như sinh nhật năm 2011 cũng được . " Tôi giật mình : " Kiểu ra đề này đúng là một kiểu ra đề mở nhưng thú thật gần đây tôi vốn đang " tu tâm dưỡng tánh " nên hạn chế phát biểu ...bây giờ làm sao gọi được hồn thơ trở về đây ...Vả lại thói thường người ta làm thơ tình để tặng mây , tặng gió , tặng nàng thơ , tặng cô hàng cà phê , cô láng giềng  thì dễ hay , chứ tặng vợ thì ....nên tôi trả lời : " Trời ơi ! Em tưởng làm thơ dễ lắm sao ...Em không thấy suốt mấy ngàn năm lịch sử ,nhà thơ thì hằng hà sa số nhưng  thơ tặng vợ  chỉ có mỗi một bài " Thương vợ " của cụ Tú Xương là được mọi người truyền tụng ...
Vợ tôi ngạc nhiên : " Ừ nhỉ , tại sao vậy anh ? 
Tôi hơi suy nghĩ : "  Có lẽ vì phần lớn người ta sợ bị chê là nịnh vợ , một phần khác nói như Nguyễn nhược Pháp khi phụ đề bài thơ Ngày xưa  của ông " Tôi tin là rồi hai người lấy được nhau , bởi vì nếu không lấy được nhau thì chắc cô bé sẽ còn viết nhiều , nhiều nữa . Lấy nhau rồi là hết chuyện " ...
Vợ tôi có vẻ buồn :" Thật vậy sao ? Hễ lấy nhau rồi là hết chuyện hả anh ? "
Đúng là tôi bị tổ trác ...Khi khổng khi không lại đẩy câu chuyện vào chỗ bế tắc ...Không khéo sẽ có những cơn bão ngầm hợp xướng với những luồng không khí lạnh của cái " đêm đông lạnh lẽo " này . Tôi vội chống chế : " Không , không hẳn vậy ...chẳng qua khi lấy nhau rồi thì cả hai đã trở thành một  vì vậy người ta phải chung sức chung lòng để lo toan những việc to tát hơn hoặc lo cho tương lai con cái chứ đâu còn lòng dạ nào mà lo làm thơ để tặng nhau ...Nhưng nói gì thì nói , muốn làm thơ cũng cần phải hội đủ nhiều yếu tố ...mà trong đó cảm xúc chân thành lại là yếu tố quan trọng nhất ...nếu không , nó chỉ là một trò chơi sắp chữ ...Vả lại bài thơ anh viết cho em năm 2011 cũng đã nói hết suy nghĩ của anh rồi  ...Những năm tiếp theo vốn không có gì thay đổi trong tình cảm anh mà chỉ có những nỗ lực để bảo vệ cái hạnh phúc mà mình đã nhận ra được đó thôi ..." 
-- Anh dẻo miệng thiệt ...Thôi ...vậy thì anh ngâm lại bài thơ đó cho em nghe đi ! 
Tôi đáp : " Cái loa của anh  bữa nay rè hết cỡ rồi , chỉ có thể đọc chứ không ngâm được nữa .
--- Vậy thì đọc cũng được ...
Đó cũng chính là lý do khiến tôi phải hắng giọng để đọc lại bài thơ sau đây : 

MỪNG SINH NHẬT  BẠN ..........ĐỜI 

 Nụ cười em khi thổi tắt ngọn đèn , 
Trên chiếc bánh các con vừa tặng mẹ . 
Anh đọc thấy một điều gì như thể .
 Nét duyên đầu : thời tuổi trẻ chưa qua .

Em vẫn là em ... tình mãi không già 
.Dù mái tóc chớm pha màu tuyết trắng . 
Từng mơ ước rụng dần trong thinh lặng . 
Hơn nửa đời cay đắng ...bước theo anh .

 Sinh nhật em  : là sinh nhật chuyện tình .
 Cũng trùng với ngày Giáng sinh của Chúa . 
Anh không biết phải nói gì thêm nữa .
 Chỉ lặng nhìn ...vì sợ giấc mơ tan .


Nhớ vô cùng : " những buổi tối lang thang .
 Con phố vắng , xa vang lời ca thánh .
 Hai đứa bước trên lề đường  giá lạnh . 
Môi tìm môi ...lính quýnh nụ hôn đầu .

Chẳng bao giờ em tự hỏi vì sao ?
Mình khốn khó ? Vì sao mình vất vả ?
.Giá buốt ngày đông , oi nồng tháng hạ. 
Vẫn nụ cười ...vì trót đã ...yêu anh ." 

Chúc mừng em ...mừng sinh nhật chuyện tình . 
Lời chúc muộn trở thành... lời duy nhất .
 Hãy quên hết  những nhọc nhằn , tủi nhục . 
Để đón chào hạnh phúc giữa yêu thương .



Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

GẶP BẠN CŨ (tiếp theo )

                                               


Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
 " Mẹ già tóc bạc đâu rồi , 
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
 Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này  . Điều tôi muốn nói  chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành ,  hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .

                                                                                      2 .

Tiểu dẫn : Gần đây hơi bận nên tôi chỉ tạm thời trích đăng lại vài bài thơ của 2 bạn tôi , không biết có bạn nào đã đọc và còn nhớ không ...Khi có thời gian tôi sẽ đăng tiếp . 

ĐIỆU VÕNG MẸ RU   ( thơ Trần huyền Thoại )

Mẹ nằm đưa võng đầu hiên ,
Trưa xuôi nắng đổ giọng miên man sầu .
Kĩu  ca kĩu kịt ngàn câu ,
Tháng năm vay mượn dãi dầu nắng mưa .
Tre già đổi gió đong đưa ,
Nuôi con tần tảo bữa sưa bữa đầy .
Nhớ hồi còn chạy giặc Tây ,
Mòn vai mẹ gánh những ngày lao đao .
Chợ chiều mòn mõi xanh xao ,
Nuôi con núm sữa ngọt ngào bao dung .
Yêu con bằng gió nghìn trùng ....


TRĂN TRỐI  ( thơ Trần huyền Thoại )

Nếu mai gục chết trên đèo ,
 Mẹ còn ở lại đưfng khêu muộn phiền ,
Xin tạ ơn những truân chuyên , 
Bằng linh hồn nhỏ ưu phiền ngàn năm .

Nếu mai về với xa xăm ,
Thôi em đừng có hái trăm lá sầu 
Chuyện mình nào có gì đâu , 
Một dòng sông nhỏ nhịp cầu rẽ phân 

Nếu mai từ giã cõi trần ,
Xin trao lại những tình thân cuối cùng .
Bạn bè từ thuở lao lung ,
Đưa chân dốc lạ lãng vùng rong chơi .

Một mai tay trắng buông lơi , 
Choàng ôm vết đạn ngỏ lời cám ơn .  

VĨNH LY  ( thơ Nguyễn đức bạt Ngàn ) 

về buổi đó chắt chiu từng kỷ niệm 
mang theo em ru từng dấu ngựa hồng 
bài thơ nhỏ cho em làm vương miện 
đội trên đầu để che gió qua sông 

từ buổi đó chân em triền sóng vỗ 
bãi cát buồn phiền nhạt dấu chân tôi 
biển sáng loáng ôm suốt vầng trăng tỏ 
trái ngọt ngào nguyên vẹn mãi trên môi 

lòng trở lại đưa em về chốn cũ 
bụi phủ mờ vùng ký ức xa xưa 
mắt tê dại tôi ru hoài không ngủ 
niềm u sầu đan từng nhánh đong đưa 

thôi đã hết có bao giờ em nhớ 
chiều đưa em về với gió heo may 
mi thơ dại môi thơm nồng hơi thở 
tình mặn nồng thầm kín ủ trong tay 

suốt đời người tôi ôm hoài mộng ảo 
trong chiêm bao tôi thấy dáng em về 
đã xuôi ngược trong tháng ngày tần tảo 
mộng tan rồi tôi cũng vỡ cơn mê 

MUÔN TRÙNG .

ru hồn chiều nay trong vườn tĩnh mạc 
ta lặng nhìn theo vóc dáng em bay 
tà áo lộng ru hồn ta im mát 
về đường xưa từng ngọn lá thơ ngây 

suốt một đời người tay dài thức trắng 
theo gió hiện về từng buổi chiêm bao 
vỡ cơn mê em chập chờn trong nắng 
mai mùa thu rồi mốt cũng nghẹn ngào 

thôi em nhé một đời người bỏ lại 
mình ôm nhau bay đến tận chân trời 
anh hái nắng vàng soi mắt em dại 
nhớ làm gì chuyện cũ đã mù khơi 

hạnh phúc đó đã tan tành sương khói 
mai mốt rồi cũng chín rụng nghe em 
nghe chua xót từng tế bào lở lói 
đò sang ngang chừ cách trở trăm miền 

nụ hôn đó là lời kinh thú tội 
hương nhẹ nhàng đã theo gió bay đi 
anh chới với biết bao giờ cứu rỗi 
mai ra đi không biết có còn gì 


với dĩ vãng anh ôm nhiều phiền muộn 
buồn một đời chừ bỏ lại sau lưng 
em lảo đảo rồi nghiêng mình chao xuống 
sầu nhân gian anh đối diện vô cùng 

rồi ngày sau anh nằm yên dưới huyệt 
còn lại gì trong giây phút lâm chung 
chừ lỗi hẹn để ngàn sau tha thiết 
tình xưa bay thôi mất hút muôn trùng 

GẶP BẠN CŨ

                                                 


Kể từ hôm tôi tái ngộ với ông bạn NĐBN trên FB đến nay đã hơn một tuần mà tôi vẫn chưa có bài nào để bày tỏ " cái sự vô cùng mừng rỡ " thì kể cũng thật thiếu sót , vì thế hôm nay nhân dịp cuối tuần , con tôi được nghỉ và lo việc bếp núc nên tranh thủ viết đôi chút để trước là rủ rê ông bạn tôi lên đường vào cuộc hành trình về quá khứ , cùng ôn lại những kỷ niệm của " cái thuở ban đầu lưu luyến ấy  " sau là để các bạn khác có cái gì để đọc cho vui khi vui chân ghé lại " nhà " tôi .
 Có lẽ cũng cần phải giải trình cái lý do về sự chậm trễ này là vì như các bạn đã biết , tôi vốn đang kiêm nhiệm quá nhiều chức vụ trong gia đình ...Nói theo kiểu ông cha ta ngày xưa : " bá nghệ bá tri vị chi bá láp " thì  có lẽ tôi cũng đáng được xếp vào hạng " đại bá láp " bởi vì tôi đã ôm tất tần tật các khâu từ quản lý , tổ chức , điều hành đến trực tiếp thi công mọi lĩnh vực từ văn chưng đến khoa học trong cái " mái gia đình " không lấy gì làm ấm lắm nhằm đối phó với mùa đông khắc nghiệt đang ngự trị . .. May mắn là năm nay chưa có cơn bão nào ghé chơi , chứ nếu không thì chắc giờ này tôi cũng không có diễm phúc ngồi gõ lốc cốc trên máy tính như thế này . Thôi thì cũng nên cố tìm một chút bình yên để bồi bổ nguyên khí sau những giờ phút " cày như trâu " ...Túi tiền của tôi vốn kỵ các loại thực phẩm chức năng đang được quảng cáo rầm rộ trên báo chí mỗi ngày nên để nuôi dưỡng phần xác thì theo tôi , cơm nguội vẫn là loại thuốc bổ rẻ và tốt nhất , còn để nuôi dưỡng phần hồn thì không gì bằng được gặp gỡ , tán dóc hoặc tào lao thiên địa với bạn bè ...Chính vì thế khi nhìn thấy " lời mời kết bạn " trên FB của ông bạn NĐBN tôi đã click cái rẹt ngay khi trái tim và khối óc còn chưa kịp bắt nhịp với niềm mong đợi gần như đã mõi mòn trong tôi ....
Có thể nói chỉ khoảng 10 giây sau khi ra lệnh cho máy tính , tôi đã vô cùng xúc động khi được nhìn lại cái nhan sắc của bạn tôi bây giờ và so sánh với cái hình ảnh " gã học trò làm thơ tình rất ngọt " trong ký ức tôi . Bốn mươi ba năm , nếu không kể đến lần cuối tôi gặp NĐBN chừng vài ba năm sau đó khi chúng tôi cùng lang thang trên vài con phố ở thành phố Huế ...Không hiểu vì sao lần gặp này tôi chỉ còn nhớ hơi mơ hồ rằng hôm ấy NĐBN mặc chiếc sơ mi màu đen , và vẫn nét phong trần như trước đó ...có lẽ vì thời gian quá ngắn , mỗi người chúng tôi lại một tâm trạng , chỉ có một điểm chung là chúng tôi đều đang hoang mang khi nhìn về phía trước ...Rồi sẽ ra sao ? Câu trả lời chỉ là tiếng thở dài ngao ngán ...Từ đó tôi không còn gặp lại bạn ấy nữa ...Bốn mươi ba năm ...? Trong khoảng thời gian dài dằng dặc ấy , thỉnh thoảng tôi chỉ nghe tin rằng bạn ấy chuyển qua học sư phạm , rồi ra trường , rồi đi dạy , rồi lập gia đình , rồi đang ở nước ngoài ...nơi bạn ấy ở là xứ của giá băng , của tuyết ...Đôi lúc tôi tự nhủ : " Phải chăng chính cái bút hiệu mà bạn ấy tự chọn khi làm thơ đã trở thành một định mệnh ? Bạt ngàn ...Nguyễn đức bạt ngàn , sau này bạn ấy đã chỉnh sửa lại bằng cách viết dính liền 2 chữ bạt ngàn chứ không viết rời như trước nữa nhưng cuộc đời bạn ấy vẫn phải tuân theo cái dòng chảy đã được lập trình từ trước ... Bạt ngàn ? Chỉ 2 từ ngắn  nhưng nó luôn gợi cho tôi cái ý nghĩ về cụm từ " bạt ngàn sương gió " ...Tôi không biết sau ngần ấy năm bạn tôi có bao giờ nghĩ đến điều này ? Các bạn khác như THT , như NHT vẫn thường trêu đùa : " Thằng Cẩm hắn không thích xài tiền lẻ , hắn chỉ xài bạc ngàn thôi ... bởi vậy hắn mới lấy bút hiệu bạt ngàn ...( hồi ấy một ly cà phê chỉ vài ba đồng )"  Những lúc ấy tôi thường cười hưởng ứng vì không biết nói gì , lại sợ bạn ấy bị quê vì 2 lỗ tai bắt đầu đỏ lên rồi . Nhưng thôi , nói dông dài về điều này cũng chẳng hay , tôi đang nôn nóng muốn kể lại để bạn tôi , các bạn và cả với chính tôi nghe về ' mối tình " của chúng tôi với " nàng Thơ kiều diễm và đỏng đảnh " bởi vì nói gì thì nói cuộc đời chúng tôi đã gắn liền với nàng ấy rồi ...
                                                  
                                                                                 1

Tôi không biết có một mối liên quan nào giữa những con số và thi ca hay không nhưng rất nhiều  người bạn tôi theo học ban B mà lại làm thơ rất hay , có bạn sau này lại còn dạy môn Văn nữa như bạn HD ...NĐBN cũng vậy . Trong lớp C tôi tuy được tiếng là ban Văn chương sinh ngữ nhưng cũng không thiếu những " cõi hồn khô như ngói " hoặc những trái tim bằng đá . Mỗi lớp có khoảng 50 học sinh thì chỉ có chừng mươi người là thực sự " chọn đúng ngành nghề " , số còn lại  hình như chỉ chọn ban theo kiểu " chầm chày may rủi "  một số khác  vì " không còn con đường nào để đi " vì thế muốn gặp được những " tâm hồn đồng điệu " thì bắt buộc phải mở rộng quan hệ với các lớp khác .

Mặc dù cách dạy và học ở thời của chúng tôi có khác rất nhiều với thời nay nhưng cái không khí và tâm trạng của học trò khi chuẩn bị cho  kỳ thi sắp đến có lẽ muôn đời vẫn thế , những nỗi băn khoăn , lo lắng , những suy tư về số phận , về xã hội , về thời cuộc , về con đường tương lai đan xen với những tình cảm của tuổi mới lớn , đang lớn đã khiến nhiều bạn trở thành những con ngựa chứng trong sân trường , nhiều bạn khác lại có thái độ chán nản , buông xuôi trước những nan đề của kiếp sống ...Tôi cũng không phải là ngoại lệ ... Gia đình tôi vốn thuộc họ " nghèo " nên việc cố gắng nuôi tôi ăn học đã là một cố gắng phi thường của ba má tôi vì thế tôi không có quyền đòi hỏi gì hơn " cơm ngày hai ba bữa " và một ít chi phí cho chuyện học tập ...Hồi ấy phần lớn chúng tôi rất ít người biết đến 2 chữ học thêm vì các thầy dạy chúng tôi đều không dạy thêm , có nhiều thầy còn tìm tòi , nghiên cứu về môn mà mình giảng dạy rồi quay roneo đem đến phát không cho học trò với mục đích giúp học trò có đủ kiến thức mà bước vào đấu trường bởi vì các thầy biết rằng nếu không vượt nổi vũ môn để hóa thành rồng thì lũ cá chép nhãi ranh chúng tôi sẽ rơi vào chợ cá để trở thành những món chiên , nướng , hấp ...đáng thương .
Hơi lạc đề một chút nhưng tôi nghĩ cũng cần phải nói đến tầm quan trọng của kỳ thi Tú Tài 2 mà chúng tôi sắp tham gia ...chắc các bạn cũng đã từng nghe Nguyễn tất Nhiên than thở : 

" Ta - thằng ôm hận tú tài đôi 

Không biết tìm ai mà kể lể 

Chim lớn thôi đành cam rớt lê. 

Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh! ...."

Ấy thế mà không hiểu sao mấy đứa chúng tôi vẫn nhởn nhơ hái hoa , bắt bướm , thả hồn đi lạc ra ngoài cửa sổ ...Mấy đứa chúng tôi ở đây là THT , NHT ( đã mất năm 2011 ) và tôi ...Đỉnh cao của sự 

điên rồ này có lẽ là lúc nhóm chúng tôi gặp NĐBN và có ý định in một tập thơ cho THT , NĐBN và MH , một người bạn lớn hơn chúng tôi mấy tuổi , không cùng học khóa chúng tôi ...
Chuyện in ấn , phát hành ngày nay nhờ sự hỗ trợ của công nghệ thông tin và điện tử thật quá dễ dàng và đơn giản nhưng vào thời điểm ấy vẫn còn là một chuyện kinh thiên động địa ...Đã thế với túi tiền có nguồn gốc từ nhà tài trợ phụ mẫu như túi tiền của chúng tôi thì việc này quả có sức nặng như việc thám hiểm mặt trăng ....

                                                

Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
 " Mẹ già tóc bạc đâu rồi , 
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
 Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này  . Điều tôi muốn nói  chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành ,  hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

KHÓC BẠN

Mới vui vì gặp lại NĐBN trên FB hôm qua , hôm nay lại buồn vì một người bạn khác đã ra đi ...Tin này tôi không thấy bạn Ân đăng trên FB nên tôi copy lại từ blog CHSPCT để báo tin đến các bạn vì có nhiều bạn không vào blog ...Tôi mới gặp Mới năm ngoái khi bạn ấy về ĐN đám tang người thân ...Vậy mà bây giờ lại đến lượt bạn ấy .
" KHÓC BẠN : sáng nay chúng tôi vừa nhận được hung tin NGUYỄN MỚI ( THÀNH ) B3 của khóa 1964-1971 PCT ĐN , đã qua đời sang nay tại nhà riêng ở Tp.Hcm sau thời gian lâm bệnh nặng - ung thư gan .
Thông tin chi tiết của Tang lễ sẽ được cập nhật ngay sau khi chúng tôi có được thông tin từ nhóm bạn ở Sài gòn ."

                                                   

                                                      
Biết rằng bước ấy ,
Ai rồi cũng qua .
Mà sao không thể 
Ngăn niềm xót xa .
Nụ cười còn đó . 
Như vừa hôm qua .
Tiễn người ... chỉ có ...
Nén hương lệ nhòa .

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

VÀO FB GẶP BẠN CŨ ...NĐBN



FACEBOOK, 
Nụ Cười Thân Hữu,
mấy bữa trước nói chuyện với thi sĩ Luân Hoán
chỉ là tán dốc tầm phào
rồi bỗng dưng anh cù rủ chơi facebook,
tôi ậm ừ...
sáng hôm qua tôi gọi một người bạn thơ khác
là thi sĩ Lâm Hảo Dũng,
sau khi ba hoa chích chòe,
hai đứa cũng lại tào lao facebook....
tôi bèn quyết định đi vào cuộc chơi, 
tôi còn gọi thêm một người bạn thân khác
là kỷ sư Đỗ Văn Tùng,
hỏi trợ giúp về kỷ thuật,
và trang facebook của tôi thành hình
vừa click vô find friends
một danh sách hiện ra,
điều bất ngờ trong những tên tuổi này
là nhiều cố cựu,
trước tiên là Hoàng Dục,
anh là một trong những người bạn thân nhất của tôi thuở thiếu thời,
liền theo là Hoàng Lộc, Linh Phương, Võ Quê, Luân Hoán, Song Thao,
Nguyễn Văn Gia, Phạm Ngọc Lư, Nguyễn Miên Thảo, Từ Hoài Tấn...
Họ là những tác giả mà tôi đã từng thân & quen & biết & đọc một thời.
,
click click click
từng tên từng tên từng tên
với sự kỳ diệu của khoa học không gian liên mạng toàn cầu,
chúng tôi đã gặp nhau,
chung nối vòng tay.
xin chân thành cám ơn tất cả,
cũng như rất hân hoan đón chào những người bạn mới...
Nguyễn Đức Bạtngàn,
Dec 3, 2014

FACEBOOK,
ngày thứ ba,
trong một thời gian dài,
hầu như tôi ít liên lạc với bên ngoài,
chỉ chú tâm vào trách nhiệm đời thường
để hoàn thiện bổn phận làm chồng làm cha,
bây giờ đời sống riêng đã tương đối thong thả,
cho nên mới phóng tâm đi tìm lại những thân tình cũ,
và facebook...
xin tri ân quí bạn đã đến
cũng như đã nhận tôi là bằng hữu trong 3 ngày qua.
xin được bắt tay tất cả 
với 
lòng 
kính trọng.
hôm nay tôi chào các bạn bằng 2 bài thơ
sáng tác từ thời mà tác giả "chưa ráo mà đầu"
khờ khạo ngây ngô,
(chưa phổ phiến,còn nằm im trong mớ bản thảo đã bao nhiêu năm)
đó là thời tôi bắt đầu chơi với chữ nghĩa cho đến lúc tôi 20 tuổi,
(mà tôi còn có cách gọi khác thơ mộng hơn cho mình là "thời nhỏ dại")
tiếp theo đó là "thời thanh niên"
với tôi, mình chỉ có 2 thời để sống,
cho dù tuổi tôi là 20, 30, 40, 50, 60, 70,..
cho đến tận cùng hơi thớ,
thì đó vẫn là thời thanh niên của tôi
mà tôi
đã sống 
đang sông 
sẽ sống...
chúc tất cả hưởng một ngày vui:-))
------------------------
Thơ Nguyễn Đức Bạtngàn
HẠ
anh ngẩng mặt nhìn tháng ngày của hạ
nắng hanh vàng cùng phượng đỏ rơi đầy
vào ngày đó em xuôi về bên ấy
biết bao giờ em mới trở lại đây
anh mơ đến một thiên đường cỏ lạ
có nắng vàng để soi sáng mắt em
chuyện thần tiên với tóc dài của hạ
gió reo vui đùa rối tóc em mềm
nhưng tất cả chỉ toàn là tưởng tượng
vì làm sao cảnh thực biến thiên đường
anh ôm ấp những dáng gầy của phượng
với hạ buồn với chuyện cũ yêu đương
KIM DIỆP
bây giờ em đã úa vàng
bâng khuâng lá gọi sương ngàn hoang vu
bây giờ trời đã sang thu
còn anh đếm bước phiêu du miệt mài
bây giờ chốn cũ lạc loài
em nhìn lá rụng cho dài tóc mây
lá vàng vướng tóc thơ ngây
nhớ thương hồn ngợp phủ ngày đi hoang
em bây giờ đã úa vàng
cùng dòng sông đó ngỡ ngàng yêu thương
Nguyễn Đức Bạtngàn

Dec 4, 2014