Translate

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

THƠ NGUYỄN BỈNH KHIÊM (1491–1585)

Tiểu dẫn : Không khí oi nồng của những ngày mùa hạ khiến đầu óc trở nên mụ mẫm ... Chẳng biết làm gì để giải trí sau một ngày làm việc mệt nhọc tôi bèn tìm đọc thơ của cụ Nguyễn bỉnh Khiêm ... Thật thú vị là càng đọc tôi càng nhận thấy con người ở thời đại nào cũng giống nhau ...Sự tiến bộ của khoa học , kỹ thuật dường như chỉ cung cấp cho con người thêm những phương tiện mới chứ chẳng bao giờ làm cho loài người trở nên mới mẻ hơn ...Những gì cụ viết cách đây gần năm trăm năm để mô tả về nhân tình thế thái hay bản chất con người vẫn có thể dùng để mô tả con người hiện đại ...vì thế tôi chép đăng ít bài để các bạn đọc cho vui .

                                                        HÌNH ẢNH CON NGƯỜI


Ở thế làm chi cười lẫn nhau ?
Giàu chê khó, khó chê giàu,
Người hàng thịt nguýt người hàng cá,
Đứa bán bò gièm đứa bán trâu.

Bé vú thở than người cả vú,
Ít râu ánh ỏi kẻ nhiều râu !
Mặc trời phú tính, yên đòi phận,
Ở thế, làm chi cười lẫn nhau ?
  

Người ta bằng mặt, chẳng bằng lòng,
Đo đắn cho hay sự sá phòng.
Lưỡi thế gẫm xem mềm tựa lạt,
Miệng người toan lại, sắc như chông !
Ăn cùng, thốt khác, nhiều điều dữ,
Nói thực, làm hư, những chước vòng.

Kham hạ thánh nhân còn dõi để :
"Xảo ngôn" hai chữ chép dòng dòng !

NHÂN TÌNH THẾ THÁI 

Đời nay, nhân nghĩa, tựa vàng mười !
Có của thì hơn hết mọi lời !
Trước đến tay không, nào thốt hỏi ?
Sau vào gánh nặng, lại vui cười !
Anh anh, chú chú, mừng hơ hải,
Rượu rượu, chè chè, thết tả tơi !
Người, của, lấy cân ta thử nhắc
Mới hay rằng của nặng hơn người !


 
Vụng, khéo, nào ai chẳng có nghề ?
Khó khăn phải lụy đến thê nhi.
Đắc thời, thân thích chen chân đến,
Thất thế, hương lân ngoảnh mặt đi.
Thớt có tanh tao, ruồi đậu đến,
Ang không mật mỡ, kiến bò chi ?

Đời nay những trọng người nhiều của,
Lặng đến tay không, ai kẻ vì ?

THÁI ĐỘ CỦA CỤ NGUYỄN 


Làm người hay một, họa hay hai,
Chớ cậy rằng hơn, chớ cậy tài.

Trực tiết cho bền bằng sắt đá,
Đi đường sá lánh chốn chông gai.
Miệng người tựa mật, mùi càng ngọt,
Đạo thánh bằng tơ, mối hãy dài.
Ở thế cả yêu, là của khá,
Đôi co, ai dễ kém chi ai 

Giữ miệng cho hay, biếng nói năng,
Thìn lòng hôm sớm, hãy khăng khăng.

Tranh khôn, ắt có bề lo lắng,
Chịu dại, làm chi nỗi thớt thăng ?
Mảng tiếng dữ lành, tai quản đắp,
Thấy lời hơn thiệt, mặt bằng chăng.
Song hiên ngỏ cửa ngồi xem sách,
Tự tại, ngày qua mấy kẻ bằng !

 
Hễ kẻ trêu người, kẻ phải lo
Chẳng bằng vô sự ngáy pho pho !
Tay kia khéo nắm, còn khi mở,
Miệng nọ hay cười, có lúc ho.
Có thuở được thời, mèo đuổi chuột,
Đến khi thất thế, kiến tha bò !

Được thua, sau mới ăn năn lại,
Vô sự chẳng hơn có sự ru ?

BÀI ĐỘC VẬN 

Làm người có dại mới nên khôn,
Chớ dại ngây si, chớ quá khôn.
Khôn được ích mình, đừng rẻ dại,
Dại thì giữ phận, chớ tranh khôn...
Khôn mà hiểm độc là khôn dại,
Dại vốn hiền lành, ấy dại khôn.

Chớ cậy rằng khôn khinh kẻ dại.
Gặp thời, dại cũng hóa nên khôn !

TẠ TỪ 2


Tàn rụng rồi em ...vầng nguyệt bạch .
Hoa tím ...gieo thành lối tiễn nhau .
Ta sẽ ...mai này ...thân lữ khách .
Ngùi thương hồn nhạn ...biết phương nào .

Với mấy đường tơ buông ...tháng chạp .
Em đến rồi đi ...chẳng tiếng chào .
Ta hỏi lòng ta ... khi bước gấp .
Ngàn vết thương tình ...bao vết sâu .?


Có lẽ về sau ... em cũng biết .
Những nỗi niềm chưa kịp giãi bày .
Trót thả hồn hoang trên bến biệt .
Nên thoáng mơ về ...chỉ đắng cay .
1977

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

NGÀY VỀ

NGÀY VỀ ( tặng THT và các bạn ...)


                                       

                                                                



                                                         ( Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi ,
Hương âm vô cải mấn mao thôi .
Nhi đồng tương kiến bất tương thức 
Tiếu vấn : " Khách tòng hà xứ lai ? " )
Thơ Đường Hạ tri Chương 

Cao Thông tạm dịch 
( Thuở nhỏ xa quê , già trở về .
Tóc đổi màu không đổi giọng quê .
Trẻ con nhìn thấy mà không biết .
Cười hỏi : " Khách từ đâu đến kia ?)


Về đây lạ cảnh , lạ người
Bâng khuâng tìm lại vùng trời tuổi thơ .
Vui chân một bước ... ai ngờ,
Đã nghìn năm ...lạc cơn mơ đầu đời .
Mẹ già tóc bạc đâu rồi ?
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn .
Bụi hoa lài cố dâng hương ,
Đón chào người khách viễn phương quay về 
Gió chiều lay động hàng tre ,
Sao trong âm vọng chỉ nghe ... nỗi niềm .
Dặm dài phiêu lảng... đời chim ,
" Chim bay biển Bắc ...người tìm biển Nam "
Cũng đành một cuộc trăm năm ,
Biển dâu từ thuở " Lỗi lầm kiếp sinh " 

  


cuồngtừ at 05/27/2012 08:29 am comment
Lục bát tuyệt vời ! CT thích thơ bạn lắm . Rất hợp với mình !
cao at 07/28/2012 10:55 pm reply
Bữa nay yahoo hết trục trặc nên mình mới trả lời bạn ở đây . Xem như một cách trò chuyện ...Cám ơn bạn về tất cả những điều đã chia sẻ .
Hết sự cố yahoo, nên làm một lèo ba bài. Sung ghê! Riềng bài này - "Bài tặng bạn THT" rất nỗi niềm. Với mình, mình cảm nhận ở bài thơ một tình bạn đẹp, và một nỗi đau phận người. Xúc động nhất là những câu :-    
 Mẹ già tóc bạc đâu rồi ?  
                             Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn . 

                   
Cũng đành một cuộc trăm năm,             
Biển dâu từ thuở " Lỗi lầm kiếp sinh "
cao at 02/12/2012 05:12 pm reply
Cám ơn bạn ...Mấy ngày nay đôi lúc buồn nghĩ vu vơ , nghiệm lại cuộc đời mình , mình nhận thấy chỉ có những điều nào mình nhận được khi sống bằng sự mách bảo của trái tim và cảm xúc thì mới thật sự to tát và có ý nghĩa nhất ...Lý trí chỉ đóng vai trò hướng dẫn để hạn chế sự quá đà mà thôi ...Bạn có nghĩ thế không ?

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

BUỒN VIỄN PHƯƠNG



1.-- Có ngày lang bạt rừng sông ,
Có hồn dã thú réo trong hồn người
Anh ...từ lạc gót trùng khơi ,
Vẫn lưu luyến mãi giọng cười ...đêm xưa .
Có ngày sớm nắng chiều mưa ,
Mơ hồ lại tưởng ... em ...vừa qua đây .
Chút tình của gió cho mây ,
Thả trôi trên sóng theo ngày viễn phương .
Chỉ còn nỗi nhớ không thường ,
Ủ trong tim héo mà thương cuộc tình .


2.-- Hàng cau vàng nhuộm nắng chiều ,
Dáng em nhè nhẹ chìm theo ngày tàn .
Sầu treo ngọn lá hoang mang ,
Ta ngồi nắn mãi phím đàn ...Để quên ...
Bao nhiêu ngày giữa thác ghềnh ,
Bao nhiêu thương nhớ kết cành tương tư .
Căn phòng ướp khói huyền hư ,
Trong ta ...nỗi lạnh dấy từ ải mây .

Bao giờ mãn cuộc lưu đày ,
Để hai đứa lại có ngày bước chung .

1974

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

LƯU HƯƠNG KÝ ( thơ Hồ xuân Hương , một bài trích )

Nói đến Hồ xuân Hương phần lớn người ta thường nghĩ đến những bài thơ châm biếm , diễu cợt ...Có lẽ đó cũng là vì khuynh hướng chung của con người thường thích những hình ảnh ngộ nghĩnh hoặc nghịch ngợm ...Thế nhưng trong một dịp tình cờ đọc được tập Lưu hương Ký của bà ,  được phát hiện năm 1964 tôi mới có một cách nhìn khác hẳn thuở tôi còn đi học  về vị nữ sĩ tài hoa này ...Trong một bài thơ bà xướng hoạ cùng ông Trần Hầu quan Hiệp Trấn Sơn Nam hình như lúc bà đã có tuổi ...tôi đọc thấy những suy nghĩ vô cùng sâu sắc của bà về cuộc sống và một thái độ sống thật cao nhã vì thế tôi chép đăng ở đây để các bạn đọc cho vui và cùng suy gẫm . Vì máy tôi không đọc được phông chữ Hán nên tôi không chép lại ...Hình ảnh tôi chèn bên dưới cho vui không liên quan đến bài thơ .



                   




Dữ Sơn Nam Thượng Hiệp trấn quan Trần Hầu xướng hoạ
   

Ma diệt thông minh giảm kiến linh,
Tái mao tâm khiếu thặng như đình.
Chỉ duyên tuỳ phận cấp bôn tẩu,
Vị đắc phóng hoài tề nhục vinh.
Đầu thượng tuyết sương thần diệc quyện,
Vẫn dư tao phách vị phi hinh.
Liên hương tình chủng si ư ngã,
Tiễn tận hàn đăng bất yếm canh.
   

 dịch nghĩa
Cuộc sống mài diệt sự thông minh, làm giảm hết những điều mắt thấy tai nghe
Giác quan mờ tối chỉ còn tấm thân như lá cỏ
Chỉ vì tuỳ phận nên phải long đong bôn tẩu
Chưa có cái nhìn thoáng đạt để coi vinh nhục ngang nhau
Trên đầu đã điểm sương, tinh thần cũng mỏi mệt
Có ai bảo mùi vị cám bã dư thừa là thơm
Thương giống tình quê say đắm hơn ta
Khêu cạn ngọn đèn trong đêm lạnh còn thích ngâm vịnh.


 ( Cao Thông phỏng dịch )
 Trí cạn ,tâm cùn , mắt mũi mờ
Chuyện đời nay đã thấy lơ mơ
Phận buồn lá cỏ hoài bôn tẩu
Vinh nhục chưa quên , cứ dật dờ
Tóc đã pha sương lòng thấm mõi .
Giữ thân ... sao sạch ...giữa dòng dơ .
 Tình quê nỗi nước ta đành kém
Đêm lạnh khêu đèn , xướng hoạ thơ




Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

CHUYẾN HÀNG TRƯA


Bánh xe lăn nhịp rã rời ,
Gò lưng ...cố thở từng hơi ...mệt nhoài .
Đường trưa : mỗi lúc một dài ,
Uốn đời theo ...những tàn phai cõi đời .
Đầy vai ... với những mồ hôi ,
Đầy lòng ... với nỗi ngậm ngùi vô danh .
Con đường thiếu bóng cây xanh ,
Cũng như ta ...với " cuộc tình đổi ngôi ".

1977

KHI VỀ ...

                                        
                   




Mù mây phố cũ khi về ,
Đường ...vang vang tiếng dép lê ...mõi mòn .
Quảy đời ... một gánh sắt son ,
Tỉnh rồi ...mà cứ ngỡ còn chiêm bao .
Sắt son ? là thuở ban đầu ,
Bây giờ : son sắt chìm sâu vực đời .
Thấy mình như lũ đười ươi ,
Nhắm con mắt lại mà cười ống tre .(*)

1977 

 (*) Chú thích : Lúc tôi còn bé bà tôi kể tôi rằng ngày xưa khi người ta đi núi phải đeo 2 ống tre trên tay lỡ như đười ươi nắm được mình thì nó sẽ nắm 2 ống tre rồi nhắm mắt mà cười ...Lợi dụng lúc ấy người ta sẽ rút tay ra khỏi ống tre mà trốn đi nếu không sau đó đười ươi sẽ quật chết ...Hồi ấy tôi tin chuyện này là có thật và cứ nghĩ bọn đười ươi thật là ngu ...Cười cho đã lúc mở mắt ra chỉ thấy 2 ống tre ...

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

KHÚC LY CA 2

1.--Dấu chân em bỏ xuống đời ,
Sơn thôn chiều lạnh , ta ngồi nghe mưa .
Vàng môi khói thuốc bốn mùa ,
Tay lơi phím ...lặng đường tơ giao tình .
Bụi giang hà vướng áo xanh ,
Gió đưa lời nhớ ...đầu gành trăng treo .

 

2.-- Đã xa ...đã chập chùng xa ,
Sương giăng núi thẳm , bụi nhoà nẻo cao .
Nén trong mắt giọt tình sâu ,
Nén trong nỗi nhớ một màu son môi .
Thôi ...về ...em hãy về thôi ,
Sông xưa đã trở thành đồi hôm qua .
Biển chiều đã dậy phong ba ,
Tiếng thương yêu ...chỉ còn là giấc mơ .

                     1977

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

TẠ TỪ

Dec 30, 2012 5:23 PM 
Còn đêm này nữa ...mai đi
Nằm nghe tiếng trống phân ly đổ dồn
Ngựa chàm ...xơ xác qua thôn ,
Vó nghiêng , bờm dựng nửa hồn gươm sâu
Chừ thôi ...một chút tình đầu
Như con thuyền ...đã chìm vào đại dương
1972

ĐỌC LẠI BÀI TỪ HAY của ĐÀO TIỀM

 
                                              
 Quy Khứ Lai Từ

Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy!
Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi ?
Ngộ dĩ vãng chi bất gián, tri lai giả khả truy.
Thực mê đồ kỳ vị viễn, giác kim thị nhi tạc phi.

Chu dao dao dĩ khinh dương, phong phiêu phiêu nhi xuy y.
Vấn chinh phu dĩ tiền lộ, hận thần quang chi hy vi.
Nãi chiêm hành vũ, tái hân tái bôn.
Đồng bộc hoan nghinh, trĩ tử hậu môn.
Tam kính tựu hoang, tùng cúc do tồn.
Huề ấu nhập thất, hữu tửu doanh tôn.
Dẫn hồ trường dĩ tự chước, miện đình kha dĩ di nhan.
Ỷ nam song dĩ ký ngạo, thẩm dung tất chi dị an.
Viên nhật thiệp dĩ thành thú, môn tuy thiết nhi thường quan.
Sách phù lão dĩ lưu khế, thời kiểu thủ nhi du quan.
Vân vô tâm dĩ xuất tụ, điểu quyện phi nhi tri hoàn.
Cảnh ế ế dĩ tương nhập, phủ cô tùng nhi bàn hoàn.

Quy khứ lai hề, thỉnh tức giao dĩ tuyệt du.
Thế dữ ngã nhi tương vi, phục giá ngôn hề yên cầu ?
Duyệt thân thích chi tình thoại, lạc cầm thư dĩ tiêu ưu.
Nông nhân cáo dư dĩ xuân cập, tương hữu sự ư tây trù.
Hoặc mệnh cân xa, hoặc trạo cô chu.
Ký yểu điệu dĩ tầm hác, diệc khi khu nhi kinh khâu.
Mộc hân hân dĩ hướng vinh, tuyền quyên quyên nhi thuỷ lưu.
Tiện vạn vật chi đắc thời, cảm ngô sinh chi hành hưu.

Dĩ hĩ hồ!
Ngụ hình vũ nội phục kỷ thời, hạt bất uỷ tâm nhiệm khứ lưu ?
Hồ vi hoàng hoàng, dục hà chi ?
Phú quý phi ngô nguyện, đế hương bất khả kỳ.
Hoài lương thần dĩ cô vãng, hoặc thực trượng nhi vân tỷ.
Đăng đông cao dĩ thư khiếu, lâm thanh lưu nhi phú thi.
Liêu thừa hoá dĩ quy tận, lạc phù thiên mệnh phục hề nghi
 

 Lời từ biệt khi về
    Trần Trọng San dịch nghĩa:

    Về đi thôi hề, ruộng vườn sắp hoang vu, sao không về ?
    Đã tự đem lòng cho hình sai khiến, sao còn một mình buồn bã, đau thương ?
    Hiểu dĩ vãng không can nổi, biết tương lai có thể theo.
    Chưa thực đi xa trên đường mê, thấy hôm nay phải còn hôm qua trái.
    Thuyền phơi phới nhẹ đưa, gió hiu hiu thổi áo.
    Hỏi khách chinh phu về con đường phía trước, giận ánh sáng ban mai còn mờ nhạt.
    Rồi trông thấy nhà, vui tươi rong ruổi.
    Tiểu đồng ra chào mừng, trẻ nhỏ đợi ngoài cổng.
    Ra lối nhỏ đến vườn hoang, tùng cúc vẫn còn đây.
    Dắt con vào nhà, córượu đầy ly.
    Cầm nậm bối tự chuốc, ngắm cây sân, mặt vui.
    Dựa cửa sổ nam, lòng phóng khoáng, thấy nơi chật hẹp dễ an nhàn.
    Ngày ngày dạo qua vườn rồi thành thú, cửa tuy có đặt nhưng thường đóng.
    Chống cây gậy thơ thẩn nghỉ ngơi, thường ngẩng đầu trông ra phía xa.
    Mây vô tâm bay ra hang núi, chim bay mỏi biết quay trở về.
    Cảnh mờ mờ sắp vào trong bóng đêm, vỗ cây tùng lẻ loi lòng bồi hồi.
    Về đi thôi hề, hãy đoạn tuyệt giao du.
    Đời đã cùng ta lìa bỏ nhau, còn dùng lời suông hề cầu chi nữa ?
    Ưa lời nói chứa chan tình cảm của người thân thích, vui với cây
    đàn, cuốn sách để khuây lo.
    Nhà nông bảo ta mùa xuân đến, sắp có việc làm tại cánh đồng tây.
    Hoặc đi chiếc xe giăng màn, hoặc chèo con thuyền lẻ loi.
    Đã len lỏi tìm khe suối, lại gập ghềnh đi qua gò.
    Cây hớn hở hướng đến màu tươi, suối êm đềm bắt đầu trôi chảy.
    Ngợi khen cho muôn vật đặc thời, cảm khái đời ta xưa làm nay nghỉ.
    Thôi hết rồi!
    Gửi hình trong vũ trụ được bao lâu, sao không thả lòng mặc ý ở đi ?
    Tại sao còn thắc mắc, muốn đi đâu ?
    Giàu sang chẳng phải điều ta nguyện, chốn đế hương không thể ước ao.
    Nghĩ buổi sáng đẹp trời một mình dạo chơi, hay dùng gậy làm cỏ vun mạ.
    Lên bãi đông, ngâm nga thư sướng, đến dòng suối trong làm bài thơ.
    Hãy thuận theo sự biến hoá của âm dương mà về chốn tận cùng,
    vui mệnh trời, còn nghi ngờ chi ?

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

LỜI THIÊNG 3


Em non yếu ... mà đường dài quá đỗi .
Hồn ta đau cơn sám hối vọng về .
Đốt đi ngày ... còn một chút hôn mê .
Trôi với biển ...nên tình ...nghe nặng nhớ .

Cuối nỗi đợi đã đầy miền cách trở .
Bến sông chiều ...đò lỡ chuyến ...tình trôi .
Vén sơn xuyên cho rộng lại khung đời .
Em với mộng ...cũng rời theo gót mộng .

 

( Chỉ là gió , chưa đủ hoà điệu sống
Tiếc gì nhau hơi ấm ...những hồn đơn )
Gánh tình đi qua mấy ngõ sơn thôn .
Ôm vết buốt ...dẫm trên buồn ...chẳng nghỉ .

Không về nữa trên nẻo về chung ý .
Vĩnh biệt lòng ...mang nghiệp dĩ lên vai .
Tạ ơn người , ta lỡ đón ngày mai
Trên sa mạc ...nên chẳng dài buổi tiễn .

Thời gian hãy lụn dần ...bao tiếng hẹn .
Cuối con đường  ...sao đến , nếu không đi ?
Trả cho em ...đời sống có hạn kỳ .
Ta trở lại cuộc lưu đày miên viễn .

1982

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

HOÀNG HÔN TÍM

 

Đã khép lại những mùa vàng nhung nhớ ,
Dòng sông đen , bờ cát lở ...vô tình .
Anh quay về hái những nụ sầu xanh .
Lợp băng giá lên trường thành dĩ vãng .

Từng ý sống rụng theo dòng nhiễu loạn .
Nên ân tình còn lại ... thoáng men cay .
Còn gì trong em ? Một chút heo may .
Một chút nhớ , một chút buồn vướng vất .

Về đi em ! Vùng trời thiêng đã mất .
Vó ngựa cuồng ta dẫm nát mùa xưa .
Trong đau thương ...cố níu chút âm thừa .
Đang giẫy chết bên bờ sông kỷ niệm .

Khói sóng đã tan , trăng vàng ngã tím .
Hoàng hôn ơi ! loài chim trắng bay rồi ...

1978



Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

LỜI THIÊNG 5


Đã đến lại đi ngõ hồn rướm máu
Bốn mùa qua ...chim chối đậu cành khô .
Tàu ngập ngừng ...Thôi đã nhạt men mơ .
Ga Hứa vọng , cuốn đường tơ vội vã .

Tiếng nhớ hoang vu ...cũng đành kiếp lạ .
Em đang gần  ...sao bổng quá ...xa  xôi ...
Cơn mơ dài thành nước chảy mây trôi .
Ngày hấp hối trên đồi hoang núi vắng .

Dòng lệ sử  chảy trong niềm câm lặng
Vực hoang mê sương trắng ướt hoa ngàn .
Môi bầm hôn từng đóa mộng trời ban .
( Ý đã hiệp nhưng khúc đàn đã lỡ .)

Thôi hãy xếp từng âm giai bỡ ngỡ
Muộn rồi em ...Ta trở giấc say rồi .
Một mình nghe nhân loại hớp từng hơi .
Không khí đặc ...nhả điệu cười dã thú .

Ta uống biển để mưa vào vũ trụ .
Bầy dơi điên còn ngủ thức mơ màng .
Bằng tình em ta lập thuở hồng hoang .
Đúc thánh hạnh làm bia vàng kiếp mới
.

1982

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI ...

                               

( Dấu chân in giữa bụi đời ,
Rồi mai gió cuốn v trời ...theo mây .
Sao người muôn kiếp còn say ,
Lợi danh phù thế ... mà gây oan cừu ...)

 
 Mấy hôm nay bận rộn sắp xếp lại kho sách để chuẩn bị khi cậu nhóc thi xong sẽ phụ lợp lại mái tôn và tu bổ lại nhà cửa một chút . Trong nhà mà nhiệt kế đã chỉ đến 37 độ chả trách mồ hôi cứ giọt dài giọt ngắn . Vừa làm việc vừa thầm nghĩ : " Trưa nay không thấy NBT ghé uống cà phê như mọi hôm , không biết hôm nay lão có đi làm không ? " Ai dè mới nghĩ đến đó đã có điện thoại của Tr. báo tin anh Ba của bạn Bảy Thoại mới mất ...Tr. bảo : "  Nghe nói mất ba hôm rồi mà bây giờ tớ mới biết ! " Mình giật mình : Mới hôm trước đây , lúc mang tập thơ của thầy lên cho Gia , khi về mình có ghé thắp hương cho Tình ...Lúc ấy anh Ba vẫn ngồi trên chiếc xe lăn cạnh cửa sổ ...Mình hỏi thăm , anh bảo rằng vẫn khoẻ .Vậy mà..
Tr . tiếp : " Khoảng 5 giờ cậu ghé chỗ tiệm L. rồi tụi mình cùng đi đám ..." Trả lời Tr. xong mình điện thoại báo cho HD , PVB , NĐH rồi Kh.  Thời gian cập rập nên các bạn đều bận không thu xếp kịp ...HD thì nhờ mình chuyển lời chia buồn và tạm ứng chi tiền cúng hương , chỉ có Kh . bảo  trên đường đi làm về sẽ ghé .
Năm giờ rưỡi nhóm bạn cũ đã có mặt tại nhà Bảy Thoại gồm có : Tr. , L . Kh , Đ , mình ...Sau khi hoàn tất phần nghi lễ , mình ngồi nhìn quanh và tự nhủ : " Vậy là khu vườn cũ từ nay lại vắng thêm một bóng người ...Chính tại  nơi này mình đã chứng kiến nhiều cuộc sum họp rồi chia xa ...Mình đã quen thuộc với từng thân cây , ngọn cỏ , bụi hoa , và cả những chiếc lá khô trên sân vườn ...đến nỗi có cảm giác  như chúng đã thuộc về  mình vì thế  mình  cảm thấy bùi ngùi ... Rồi mai đây sẽ còn ai làm bạn với chúng ...Bảy Thoại  ở quá xa ...Mấy đứa cháu của BTh. thì bận rộn với việc mưu sinh ...chắc chẳng có thì giờ để lắng nghe tiếng ve râm ran ngày hạ , tiếng gió rít ngày đông hay ngồi nhìn những chiếc lá vàng mùa thu rơi rụng trên sân ...BTh . không về kịp , có lẽ đến ngày giáp năm Tình mới về ... còn gần một tháng nữa ...
Mấy năm qua sống lặng lẽ trên chiếc xe lăn do di chứng của một lần đột quỵ , tầm nhìn của anh Ba đã chỉ giới hạn trong khu vườn này , làm bạn với màu xanh của cây vú sữa ở góc vườn , bụi hoa lài gần ngõ và mấy chậu hoa các loại ...Những lần mình ghé thăm anh vẫn vui vẻ chào đón như thuở mình còn đi học ...Rồi bây giờ anh  lặng lẽ giã từ tất cả...Phải chăng những cây cỏ vô tri ! cũng đang cùng với mình chia sẻ một nỗi đau thầm lặng ...? Nói như TCS : " Làm sao em biết bia đá không đau ...huống hồ những bông hoa đang nở ngoài kia cũng đã từng được anh chăm bón , tưới nước , bắt sâu ...
 
Bọt bèo sao ! ... một phận người ,
Cỏ cây còn lại ...giữa đời ...hoang vu .
Chim bay ...cuối nẻo xa mù ,
Hoàng hôn đong bóng phù du tội tình .


Trên đường về mình ghé báo tin cho G. rồi tối nay điện báo NHK ...Thì ra mình đã biết tin khá trễ nhưng mấy bạn ấy còn trễ hơn ...nếu mình không báo thì mấy cậu ấy cũng không biết . Có lẽ mấy đứa cháu BTh. bối rối nên không nhớ gì . Cũng may BTh đã có chuẩn bị từ trước khi mua lại phần đất ở nghĩa trang Hoà Sơn để làm nghĩa trang gia tộc từ hồi an táng Tình  nên cũng đỡ lo ...Mong các bạn khác cũng đừng trách ...

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

VÀI DÒNG THƠ CŨ NĂM XƯA ...


                                       

1. -- Những giọt mưa nhỏ xuống tay anh ,
Đôi tay trần che bờ vai nhẫn nhịn .
Chiếu đời đan thêm những sợi đau .
Anh không ngại đường dài ,
Chưa nghe buốt giá .
Nhưng vẫn mong có một trạm dừng .
Sân ga nhỏ mà con tàu quá lớn .
Hay cánh chim còn lạ với khu rừng .?
Nên anh còn đau trong từng bước chân ,
Bước không gấp dù lòng mình rất vội .

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

LỜI THIÊNG 4

                                                                               


   19:03 20 thg 6 2011

Với nghĩa cũ tình xưa , chừ trắng nợ
Khác phương về nên kẻ ở ... người đi .
Đã chìm rồi trong nếp nhớ lưu ly ,
Bao ước hẹn ...với bao ngày thắp mộng .

Cánh đã soãi ôm đường bay lớn rộng .
 Trả cho người ...Dòng sống lặng lờ trôi ...
Nhớ rồi quên ? Thôi ...dĩ vãng xa rồi .
Những năm tháng cho người ta chẳng tiếc

Những cuồng vọng thuở nào dần lịm tắt
Khi dãi dầu qua ải Bắc thành Nam .
Người quanh co trên những phố trần gian
Đầy ham hố  ...nên lòng càng vướng mắc 

( Mắt cố mở nhưng chỉ nhìn ảo sắc ,
Tai cố nghe nhưng tiếng hát lạc loài
Rừng chỉ xanh những cành nhánh tương lai
Rừng sẽ cháy bởi những đài cỏ héo )

Đừng khơi lại khúc nhạc hồn lạc điệu,
Mai..về sau ...ai hiểu ,sẽ quay về
Sương bình nguyên nhuần gội kiếp lầm mê
Cõi sáng thực ,cội bồ đề vĩnh phúc

Lìa cuộc phân tranh ...rời vòng vinh nhục
Ta về miền chân phúc ...giã từ em...                

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

VÔ NGÔN

 
Vẫy vùng giữa lưới trần duyên
Đếm yêu thương ,
dệt ưu phiền thành thơ .
Trăm năm ,
chỉ một cuộc cờ
Ngàn năm ,
Người vẫn bơ vơ ...cõi người .
Khóc ,
thành tiếng khóc hổ ngươi ,
Cười ,
ra nước mắt :
Nỗi đời u mê .


Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

NỐT TRẦM CUỐI CỦA MỘT BẢN TÌNH CA ( Thơ Trần hoan Trinh )

Tiểu dẫn : Đọc đi đọc lại mấy tập thơ của thầy tặng tôi đã nhận thấy tình bạn giữa thầy với thầy Trần đình Quân thật sâu nặng . Có hơn 4 bài thơ thầy viết cho thầy Quân , không kể những bài thơ khác có nhắc đến thầy Quân nữa ...Trong số đó có hai bài thơ thầy đề tặng thầy Trần đình Quân hình như vào lúc thầy Quân lâm bệnh tựa đề : Nốt trầm cuối của khúc tình ca . Bài này đã được thầy Hoàng Bích Sơn phổ nhạc . Bài thơ và bản nhạc này được đăng trong tập Tóc trắng sân trường . Bài thứ nhì là bài Mặc Niệm được đăng trong tập Tiếng chim ngoài cửa lớp có lẽ là sau khi thầy Quân mất ...Để tỏ lòng ngưỡng mộ tình bạn chân thành và sâu sắc của hai vị thầy đáng kính của chúng ta , tôi xin phép được đăng 2 bài thơ nói trên để các bạn cùng thưởng thức và phụ đề là một đoản văn tôi viết về thầy Trần đình Quân đã đăng trên yahoo trước đây có chèn bản nhạc Khúc Tình Ca Xứ Huế của thầy Quân qua giọng ca Hà Thanh :



NỐT TRẦM CUỐI CỦA KHÚC TÌNH CA .

                       ( tặng Trần đình Quân )

Anh trở về như đứa trẻ thơ 
Nhìn ngơ ngác anh em bè bạn 
Năm tháng đó đã thành dĩ vãng 
Có kỷ niệm nào trở lại trong tim?

Anh trở vđôi mắt bơ vơ 
Vai trĩu nặng nỗi buồn trần thế 
Còn nhớ không Khúc tình ca xứ Huế
Lời tự tình một thuở thanh xuân ?

Anh trở về thành phố quê hương 
Con sông đó hoàng hôn rơi ngơ ngẩn 
Ngôi trường đó một thời diễm mộng 
Trong cơn mê có thấy lòng buồn ?

Anh trở về mái tóc pha sương 
Vầng trán lạnh nụ cười xa vắng 
Bỏ lại đằng sau âm vang cuộc sống 
Hồn như mây một buổi trời chiều 

Tôi nhìn anh lòng nghe quạnh hiu 
Tiếc một kiếp tài hoa bạc mệnh 
Thôi hãy bình yên ! Cũng đành số phận 
Trần gian này ai dễ trăm năm !

Chỉ thương mình đã mất tri âm .

MẶC NIỆM 

     (tặng Trần đình Quân )

Có một loài hoa đã biệt tăm 
Có một cung thương đứt đoạn đành
Có một người đi không trở lại 
Có người tri kỷ đã trăm năm 

Ta với ngươi cùng dạy một trường 
Ta thì dạy toán , ngươi văn chương 
Ta mê thơ phú ngươi ca hát 
Tiếng nhạc ngươi buồn thương vấn vương 

Ta với ngươi như bát nước đầy 
Khi chiều Bến Ngự sớm Nam Giao 
Khi vào Thành Nội nhìn sen nở
 Khi đứng Trường Tiền ngắm tơ bay

Ta ở đây còn ngươi bỏ đi 
Đêm đêm nghe sóng vỗ rầm rì 
Ta chừng trông thấy ngươi trôi nổi 
Giữa Thái Bình Dương sóng phủ đầu 

Nhớ những khi cùng ngươi chấm thi
Bãi cát Nha Trang nằm đợi đêm về 
Đồi thông Đà Lạt chờ sương toả 
Lạc giữa Sài gòn quên lối đi 

Ta ở trời Đông nhớ ngươi trời Tây 
Đêm Cali phố xá xe đầy 
Ngươi có nhớ vầng trăng cố xứ 
Trải ánh vàng ta ngươi ngất ngây ?

Khúc Tình Ca ngươi để dở dang 
Tiếng hát Giang Châu đó bẽ bàng 
Ta ở bên này ta thương nhớ 
Ngươi nằm bên ấy có tang thương ?

Thôi cũng đành một nén hương thơm 
Ta vọng ngươi hề thiên nhất phương 
Hồn ta theo một loài chim nhỏ 
Bay lạc vào sương khói mịt mờ . 

               TRẦN HOAN TRINH
 

06/07/2011 08:48 am

                                     

                                        


HỒI ỨC VỀ MỘT NGƯỜI THẦY KHẢ KÍNH ( Cao Thông )

"Hoàng hôn rơi, ngơ ngẩn hàng thùy dương , lạnh lùng trong bóng chiều dòng sông Hương , Trường Tiền qua mấy nhịp mờ trăng sương ,Ngỡ ngàng khách thấy hồn buồn mênh mang ..." Tôi không phải là người Huế , cũng không có dịp ra Huế thi như một số bạn cùng khóa để cảm nhận câu ca dao : " Học trò trong Quảng ra thi , Thấy cô gái Huế bỏ đi không đành " . Tôi chỉ biết Huế qua một vài lần ghé thăm vội vã ...qua vài người bạn Huế như Cẩm , như Hoàng Ân ,Hoàng Dục...Trong ký ức tôi Huế chỉ có những hình ảnh khá mơ hồ , huyền hoặc ...Huế trong tôi có vẻ như trong chuyện cổ tích vừa rất gần gũi nhưng cũng thật xa xôi ...Huế trong tôi là một thứ sa mù lãng đãng ...Thế nhưng nếu có ai hỏi tôi rằng bạn nghĩ gì về Huế tôi sẽ không ngần ngại trả lời : Tôi yêu Huế . Tại sao ?  Tôi nghĩ rằng câu trả lời của Xuân Diệu dành cho tình yêu trai gái : "Làm sao định nghĩa được tình yêu " vẫn có thể dùng được cho câu hỏi này . Tôi không thể giải thích được một cách rõ ràng cái lý do tôi yêu Huế .Có phải vì tôi đã mê bài thơ Thăng long thành hoài cổ của Bà huyện Thanh Quan mà lúc ấy chẳng thể nào thăm Thăng Long nên đã thấy ở Huế một dáng dấp của Thăng Long .? Không hẳn ...Câu trả lời ấy đã dần hiện ra khi tôi được nghe bài hát của thầy : Khúc tình ca xứ Huế .Rất nhiều nhạc sĩ đã sáng tác để ngợi ca Huế ,nhiều ca sĩ đã hát về Huế nhưng chưa có bài hát nào gợi được trong tôi nhiều hình ảnh như ca khúc của thầy , Phải chăng vì tôi đã có diễm phúc  nghe chính những lời dạy dỗ của thầy  ? Phải chăng vì tôi đã có cơ duyên được gặp con người bằng xương bằng thịt của thầy , được nghe thầy nói , được nghe thầy hát , bị thầy véo tai khi tôi phạm lỗi ...Cho tới bây giờ , hơn bốn mươi năm đã trôi qua mà tôi vẫn còn có thể hình dung được một cách rõ nét khuôn mặt khắc khổ , chiếc áo sơ mi màu vàng vàng , chiếc quần ga bạc đin màu xanh đen mỗi lần thầy đến lớp ...Có lẻ khi các bạn đọc đến đây các bạn đã đoán ra được người thầy tôi đang nói đến là ai rồi ...Đối với thầy tôi không phải  là học trò cưng vì thực ra thầy rất công bình ...Ánh mắt sắc lạnh của thầy luôn khiến các bạn phạm lỗi "nổi da gà " và tôi cũng thế ...không có ngoại lệ .Thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy là một trái tim đa cảm ,một bầu nhiệt huyết sục sôi ...Những ngày ngắn ngủi tham gia vào đội du ca do thầy dẫn dắt hoặc những buổi tập dượt cho đêm liên hoan văn nghệ cuối năm với thầy ,với các bạn Tâm Nguyên , Thanh , Bảy ...v...v..luôn để lại nhiều kỷ niệm ... Đôi khi là một sự hành hạ trong những đoạn đời phiêu bạt của tôi sau này  ... " ...Chúng ta ngứa cổ phải hát không phải ngứa cổ hát chơi ..." hoặc " cái vô tích sự của thi ca cũng thật cần thiết " ( Trích từ lời ngỏ thầy viết cho tập thơ "Giả từ ân phúc " của các bạn Miên Hành , Trần huyền Thoại , Nguyễn đức bạt ngàn ...tập thơ mà tôi cũng góp mặt với những đêm gặm bánh mì thức suốt để quay roneo từ chiếc máy cà tàng mượn của  chùa Tỉnh Hội ) ...

Cuối niên khóa 1970 -1971 tôi may mắn đỗ tú tài phần hai vì thế bận bịu với những sự chuẩn bị cho cuộc viễn du đầu tiên trong đời tôi đã gần như quên bẵng thầy ...Chỉ có những đêm nằm trên căn gác trọ vùng ngoại ô thành phố Saigon với chiếc máy cassette cũ kỹ tôi mới lại nhớ đến thầy qua tiếng hát Hà Thanh ..." Ai ra đi đành quên ngày xưa được sao ..Đêm ven  sông còn nguyên màu hoa chiều nao....Trăm năm vẫn hẹn thề nối lại vạn nhịp cầu ...xa nhau lòng thương nhớ mãi buổi về đẹp lòng nhau ..." Ca từ trong bài hát của thầy không bóng bẩy như ca từ của Trịnh công Sơn nhưng lại thiết tha và đậm chất Huế ...Rồi binh lửa , rồi gian truân , rồi khốn khó ...Hình như có một khoảng lặng trong tôi đối với những thông tin về thầy ...Tôi đã từng phải cúi mặt ,kéo sụp chiếc mũ rộng vành để tránh gặp người quen :

" Bánh xe lăn nhịp rã rời , 
Gò lưng cố thở từng hơi mệt nhoài . 
Đường trưa mỗi lúc một dài , 
Uốn đời theo những tàn phai cõi đời .
 Đầy vai ta giọt mồ hôi 
Đầy lòng người nỗi ngậm ngùi vô danh ..." Vì thế tôi không biết thầy đã ra sao ...Thỉnh thoảng tôi chỉ nghe nói về thầy ,lúc ở SG ,khi ở Philippin rồi ở Mỹ ...Tôi vẫn thầm nuôi hy vọng sẽ có một ngày được gặp lại thầy , được nghe thầy hát ...Những nhịp cầu đã được nối lại vậy mà ...thầy lại ra đi . Khi tôi viết hai câu thơ trên bức tranh ở phòng nhà Trần huyền Thoại lúc nghe tin bạn ấyđã đi Mỹ  :" Trong mông muội ta thầm hôn tuổi nhỏ , Cõi trăm năm ...không biết có bao giờ ! ? " tôi cũng đã nghĩ đến thầy ...nhưng nghĩ đến chỉ để nghe nhói đau trước sự cợt đùa của số phận ... Cho đến một ngày ...Thoại điện thoại cho tôi báo tin thầy đã mất ...Bạn ấy còn cho biết những năm cuối đời thầy bị bệnh mất trí nhớ nên chẳng còn nhận ra ai được nữa ...Vậy là hết thật rồi , niềm hy vọng nhỏ nhoi sẽ được hội ngộ với thầy cuối cùng đã tan vỡ ...Thầy đã khởi hành vào chuyến viễn du dài nhất thế kỷ , để lại sau lưng những người thân , những ân tình một thời gắn bó ...Tôi không có cơ hội đến tiễn đưa thầy về nơi an nghỉ cuối cùng ...không một cánh hoa ,không một nén nhang cho lần vĩnh biệt ...nên giờ đây khi viết những dòng này ...xin thú thực với các bạn : Tôi đang trào nước mắt . Thưa thầy con xin vĩnh biệt thầy , Thầy TRẦN ĐÌNH QUÂN .

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

CHỢ PHIÊN CAM LỘ




1.-- CHUẨN BỊ HÀNH TRÌNH 

Mới 4 giờ sáng là vợ tôi đã bật dậy ...Sau một lúc loay hoay bà ấy gọi tôi : " Anh ơi ! Lo dậy đi bỏ mấy tờ báo rồi sửa soạn  kẻo trễ ." Tôi nhăn nhó : " Còn sớm chán , đại lý 6 giờ mới mở cửa , em làm gì thì làm đi để anh ngủ ráng chút nữa ...Bảy giờ xe mới chạy kia mà ..." Có lẽ lời tôi nói cũng có lý nên vợ tôi không nói gì thêm ...thế nhưng nằm một lúc không dỗ giấc tiếp được nên tôi đành phải lồm cồm ngồi dậy , đánh răng rửa mặt rồi pha một ly cà phê ngồi suy nghĩ ...Lâu lắm rồi vợ chồng tôi mới có dịp đi xa như thế này , bà ấy lăng xăng cũng phải ...Thông thường thời gian sửa soạn trang điểm của phụ nữ luôn tỉ lệ thuận với tuổi đời vì những tấm gương không biết nói dối bao giờ .Tôi tự nhủ : " Đàn ông thì gọn hơn ...chỉ cần 10 , 15 phút là đã hoàn tất cái thủ tục làm đẹp ...nếu trịnh trọng một tí thì có thể thắt thêm cà vạt ...nhưng mùa nắng này có lẽ cũng không cần lắm ...chỉ cần mang thêm chiếc áo vét dự phòng ...đến nơi khoác vào một tí cho nó lịch sự ..." Ấy thế nhưng sau một lúc suy tư tôi chợt nhớ ra một điều : " Không được ...Còn một việc cực kỳ quan trọng mình phải dặn dò mấy đứa nhỏ ...mấy hôm nay chúng nghỉ lễ nên ở nhà đông đủ , việc cơm nước thì khỏi phải lo vì con bé lớn nấu ăn cũng tốt nhưng còn ...." Nghĩ đến đây  tôi vội gọi cháu thức dậy ...Vợ tôi đang chải và cuốn tóc bổng lên tiếng : " Con nó nghỉ lễ để cho nó ngủ anh gọi nó dậy làm gì ...?"
Tôi tỏ vẻ nghiêm trọng : " Em không biết đâu ...thời đại này đi ra đường cũng giống như ra chiến trường , phải chuẩn bị cho nó chu đáo ...Em không nghe người ta nói : " Đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi , mà khó vì đường dài vô khối lái xe điên hay sao ? " Rồi quay sang con bé có vẻ như đang còn ngái ngủ , tôi dặn dò : " Có một ít tiền ba nhét trong kẽ phên và một ít vàng ba chôn dưới bụi chuối , con phải để mắt tới một xíu nghe ...Đó là tài sản ba để dành phòng khi túng thiếu hoặc hữu sự ...Có vấn đề gì con cứ tuỳ nghi sử dụng trên nguyên tắc công bằng ..." Vợ tôi nghe nói hoảng hồn : " Anh nói gì nghe dễ sợ vậy ? " Tôi giả vờ cười để vợ tôi bớt căng thẳng  : " Cẩn tắc vô ưu ...Rút kinh nghiệm năm ngoái , em thấy đó ,,,cũng may hôm ấy anh tự lái xe máy nên còn kịp phản xạ chứ bây giờ đi xe thiên hạ là xem như đã giao đứt sinh mạng cho tài xế rồi ...Chỉ dựa vào hên xui thôi ...chuẩn bị trước một chút cũng không thừa ..."
Hình như câu nói ấy khiến vợ tôi chợt nhớ ra : " Anh đã bớt hẳn chưa ? " Tôi gật đầu : " Em yên tâm ...đã hoàn toàn bình phục ...vai chính không bao giờ chết ...Em thấy trong truyện kiếm hiệp không ...mấy cao thủ trong đó đôi khi bị chưởng văng xuống vực thẳm   vậy mà  lại gặp kỳ tích luyện được võ công tuyệt thế hoặc gặp được kỳ hoa dị thảo tăng tiến công lực ...Anh mới bị gãy có mấy cái xương sườn mà nhằm nhò gì ...Mà thôi , chắc TL mở cửa rồi để anh đi bỏ báo đã ...Nhớ lúc anh về phải sẵn sàng xuất phát nghe chưa ! "

2.--CHỢ PHIÊN CAM LỘ



 

 
  


  


Chắc chắn nhiều bạn trong chúng ta đọc tới cái tiêu đề hẳn sẽ rất tò mò nhất là những bạn đang mơ màng nghĩ tới một cô " bồ nhí " để an hưởng tuổi già ...Nếu có thế thì tôi cũng thành thật xin lỗi các bạn bởi vì " chợ phiên Cam Lộ " không phải là " Chợ Tình Sapa " hoặc " Chợ tình Khau Vai "
Chợ phiên Cam Lộ là một dạng chợ truyền thống theo sử sách ghi lại thì đã có trước thế kỷ 17 . Chợ được tổ chức theo phiên vào các ngày mồng 3 , mồng 8 , mười ba , mười tám , hăm ba , hăm tám âm lịch hàng tháng ...Tôi đến Cam Lộ vào ngày 21 nên không đúng vào ngày họp chợ vì thế chỉ tìm hiểu dựa trên một số lời kể của mấy người họ hàng lớn tuổi của đứa cháu dâu tương lai .
Nằm trên  đường 9 trên hướng về Khe Sanh , Lao Bảo và biên giới Lào ...huyện Cam Lộ hiện cũng đã có nhiều công trình xây dựng đáng kể nhưng chợ phiên Cam Lộ vẫn được duy trì vì đó là một nét đẹp văn hoá truyền thống ...Nơi đây đã từng quy tụ những thương nhân từ Nhật , Trung Hoa , Bồ đào Nha , Tây ban Nha đến buôn bán giao lưu ...Phần lớn những khách thương này vận chuyển hàng hoá theo đường tàu thuỷ , cập bến Cửa Việt Quảng Trị rồi dùng các phương tiện khác tải hàng lên ...Khách hàng từ Lào thì có khi chuyển hàng đến trước vài hôm để đợi phiên ...Rất tiếc vì thời gian có hạn nên tôi đã không thể đi sâu vào những sinh hoạt ở chợ phiên này ...nhưng có thể nói chợ phiên Cam Lộ là một niềm tự hào của người dân Quảng Trị cũng giống như người Quảng nam , Đà nẵng tự hào về  Hội An , Non Nước , Sơn Trà ...
Tôi chỉ xin chép lại vài hình ảnh để giới thiệu đến các bạn một nét đẹp của quê hương mà hình như người các địa phương khác ít biết về nơi này hơn là các địa điểm du lịch nổi tiếng khác ...
Đối với tôi trước đây hai tiếng Quảng Trị thường gợi cho tôi những hình ảnh khô cằn sỏi đá và những tang thương trong chiến tranh nhưng giờ đây tôi đã nhìn thấy  một hình ảnh khác có thể vì tôi đã có nhiều người bạn Quảng Trị ...Nhiều người trong số đó là học sinh trường trung học Nguyễn Hoàng cùng thời với tôi ...Cuộc hành trình kéo dài 200 cây số dưới cái nắng mùa hạ đã không làm tôi mệt mõi mà còn khiến tôi thấy thích thú vì đã được biết thêm nhiều điều ...Lác đác hai bên đường Quốc lộ 1 vẫn còn nhiều xóm nhỏ nghèo nàn đơn sơ , những khu rừng tràm , những con đường đất sỏi ...cũng giống như những miền quê tôi đã từng đi qua ... Hình như cảnh nghèo nào cũng giống cảnh nghèo nào ...chỉ có thế giới của những người giàu mới có nhiều điều khác biệt .
Rất tiếc nỗi vui không trọn vẹn vì trên đường về chúng tôi đã chứng kiến một tai nạn xe cộ thảm khốc giữa một xe khách và một xe container khi chỉ còn cách Huế 30 cây số ...Tai nạn này đã khiến sáu người thiệt mạng và bảy người khác bị thương nặng ...Đáng lẽ tôi sẽ kể chi tiết hơn về cuộc hành trình nhưng dường như những hình ảnh không vui này đã khiến tôi hơi bị sốc .