Translate

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

LAN MAN KÝ ...

 
                          

              Tranh của nghệ sĩ người Singapore Keng Lye

      
Mệt phờ râu ... Đó là cái cảm giác của tôi vào những buổi tối gần đây khi ngồi vào máy tính ...Xin các bạn đừng vội cho rằng chắc lão này ban ngày đi sắp hàng mua vàng , chen lấn quá nhiều để mua cho bằng được nên mệt chứ gì ...Hổng có chuyện đó đâu . Thú thật mỗi ngày theo dõi báo chí thấy vàng lên xuống như triều cường như vậy tôi cũng có chút sốt ruột nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thây kệ ...Mấy chuyện đó để cho các vị đại gia dát vàng đầy ngõ , mấy vị trọc phú xây lỡ các cung điện bằng vàng hoặc các phú thương buôn to bán lớn họ  lo , chứ cái nghề bán báo đời báo kiếp giỏi lắm cũng chỉ lận lưng dăm ba phân để dành phòng khi trái gió trở trời như tôi thì lo làm gì cho nó ủ ê nhan sắc ...Sở dĩ tôi mệt chỉ là vì lúc đầu định lợp lại mái nhà để xoá cái nỗi khổ thứ nhì ( Nhất thời vợ dại trong nhà , Nhì thời nhà dột thứ ba nợ đòi ) cho vợ con nó nhờ ...nhưng rốt lại cứ xong việc này là nó đẻ ra việc khác ...Kinh phí dự trù thì không nói rồi vì dù sao  cũng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát , chỉ tội cho cái " sức già có hạn " vừa phải chạy vật tư vừa phải phụ trách thi công công trình trong cái nóng hầm hập 38 , 39 độ thử hỏi làm sao mà không " đá nát vàng phai " . Kinh nghiệm cho thấy một cách rõ ràng rằng " kiếp sau nếu có làm người " thì cũng nên tìm cách luồn lách đầu thai vào một nhà nào có kinh tế khấm khá hơn một chút , nếu không thì cứ đăng ký ở hẳn cõi âm cho nó khoẻ bởi vì dường như kinh tế dưới ấy ổn định hơn trên cõi trần này nhiều ...Bằng chứng là hệ thống tiền tệ dưới ấy có vẻ ít thay đổi ...Hồi tôi còn nhỏ tôi đã thấy người ta xài mấy loại giấy tiền xâu và vàng bạc mỗi khi cúng kiếng cho đến bây giờ vẫn thế ...chỉ khác ở chỗ do kinh tế phát triển nên các ngân hàng địa phủ mới phát hành thêm tiền mới và đô la ...vậy thôi . Một minh chứng khác nữa là các phương tiện giao thông và công nghệ thông tin cũng thế ...Trong khi tôi vẫn còn hì hục với chiếc xe đời " vứt đâu cũng được " và nhiều bác xe thồ còn đổ mồ hôi vừa đạp vừa đẩy  "  mấy chiếc cub cánh én thì quí vị thân chủ của các bác ấy đã vác mấy chiếc SH , Air Blade mới cứng bằng giấy bồi to y như xe thật đem đi " chuyển phát nhanh " bằng cách đốt ...Nhưng nói thì nói cho vui thôi chứ mỗi người có một lộ trình riêng cho cuộc đời mình chẳng nên đố kỵ với kẻ khác làm gì ...Tạo hoá đã rất chi ly khi tính toán thiết kế nên con người vì thế càng bon chen cho lắm thì càng khổ thân : ăn nhiều chất béo thì thừa cholesterol dễ bị xơ vữa động mạch , ăn nhiều chất ngọt  và tinh bột thì lại dễ bị tiểu đường ...nói chung cái gì thiếu đã không xong thì thừa cũng không ổn , tiền của , địa vị , nhà cửa đất cát , gạch đá cũng vậy thôi ... Cuộc sống có lắm điều hay mình cũng nên bỏ chút thì giờ để chiêm nghiệm , nhìn ngắm , lắng nghe , khám phá vẫn còn hơn là cứ nghe lời quảng cáo của các hãng sản xuất đủ thứ sản phẩm để rồi ăn cho nhiều , uống cho lắm ...Ấy chết ...tôi lại lan man rồi ...nhưng biết làm sao được , xét cho cùng viết lách cũng chỉ là một cách giải trí hà tất phải bó buộc mình vào những chuyện nghiêm chỉnh quá ...Giải quyết xong đống hồ mới trộn cũng đã là một nỗ lực phi thường rồi ...Ngày mai lại cày tiếp đám ruộng khác ...Đổ mồ hôi nhiều cũng giúp cho cơ thể bài tiết bớt chất độc cơ mà ...Lại nghe tiếp một bản nhạc cho tâm hồn mình dịu lại một chút .Hà hà ...

   





                                                                        

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

HỒI ỨC ...( thân tặng một người bạn )



Dường như trong góc vườn này ,
Có em  đâu đó ...như ngày còn nhau .
Lung linh trăng sáng trên đầu ,
Nhuộm sân đêm , nhuộm cả màu mắt em .
Về xưa ...một thuở êm đềm ,
Ngồi chong nến nhớ ...bên thềm đợi nhau .
Bây giờ ...đất thấp , trời cao ,
Tìm em , anh biết nơi đâu mà tìm !
Rụng rời ...từng cánh hoa tim ,
Hoang mang ...nghe vẳng  tiếng chim gọi đàn .
Cúi đầu nhìn chiếc băng tang ,
Thương đời mình : ...giữa khúc đàn ...đứt dây .
Bổng thèm được một lần say ,
Để khi tỉnh ...lại thấy ngày hôm qua .

 





Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

CHÚT MÂY TRỜI ĐỂ GIÓ MANG ĐI ...


                                                                                   


1.-- Cơn mưa dầm ngày hôm qua do ảnh hưởng cơn bão số 2 đã làm cho không khí sáng nay có phần dễ chịu hơn . Công trình " tiểu tu chuồng trại " của tôi cũng đã gần hoàn thành vì thế không thể viện cớ này nọ để bỏ trực ... lại nữa còn cái hẹn với K. và BT sáng nay  ở quầy cũng khiến tôi nôn nao ...Đành rằng nói như TCS : " tìm thấy bạn bè trong nỗi nhớ của ta " thì cũng đúng thôi ...chẳng hạn như tối nay vào blog là đã thấp thoáng thấy mấy lão bạn  Thuận , Sơn , Nguyễn thanh Bình  , hoặc N2 ...hiện ra trước mặt nhưng nói gì thì nói đó chỉ là cách tự an ủi chứ gặp nhau bằng xương bằng thịt thì vẫn " đã " hơn nhiều bởi vì có thể nghe giọng nói , tiếng cười , nhìn thấy  ánh mắt ấm áp , cảm nhận cái siết tay đầy ắp thân tình ...của nhau . Mới hôm nào đây tôi đã giật mình thảng thốt và phán một câu xanh dờn : " Mới đó ...bây giờ đã sáu mươi " Thế mà câu thơ ấy đã trở nên lỗi thời ... Thời gian  thật vô tình , liệu chúng tôi còn được bao nhiêu cái hẹn chủ nhật nữa ... Thôi thì còn được lần nào hay lần ấy chứ làm sao mà nói ...chỉ cần biết  mấy lão bạn mình " hay ăn chóng lớn " là cũng đủ vui rồi ...
Ngày hôm qua đi phúng viếng ba vợ Nghiêm tôi đã có cơ hội gặp lại mười mấy  lão , trong đó dân B2 là đông nhất , lớp C thì chỉ có  NV Gia  , CP.Hoà ...Nhìn chung thì lão nào lão nấy cũng đều đỏ da thắm thịt ... ngay đến Trần duy Thứ đã trải qua ba lần tiếp xúc dao kéo mà bữa nay  thần sắc cũng có vẻ tốt hơn lần gặp trước rất nhiều ...Như vậy là quý quá rồi còn đòi hỏi gì hơn nữa ...


                                                         
 

2.-- Tôi biết rằng khi nói ra điều này thì không khéo  lỗ mũi của ông bạn tôi sẽ nở ra thêm vài phân nhưng sự thực thì không thể không nói ...Tiếc một điều là ông bạn tôi không theo nghề kinh doanh chứ nếu ông ấy kinh doanh thì chắc sẽ thành công bởi vì nghề kinh doanh vốn trọng chữ tín ...( Dĩ nhiên tôi chỉ muốn nói đến những người kinh doanh chân chính và lương thiện ...còn đối với các tiệm treo đầu dê bán thịt chó hay nhuộm đất đỏ để biến khoai tây tàu thành khoai tây ta thì tôi xin miễn bàn )
Đúng như đã hẹn , mới 7 giờ sáng là NHK đã nhắn tin cho tôi , thông báo rằng  7 giờ 30 bạn ấy sẽ có mặt ...Có lẽ bạn ấy muốn tôi có đủ thời gian  bày tiệc  tiếp đãi ...Thế nhưng trong lúc tôi đang hậm hực vì vừa vồ hụt con gà trống thiến thì đã thấy nụ cười tươi như hoa hướng dương của K. bên cạnh tôi . K. vừa loay hoay tìm chỗ để xe vừa nói : " BT có chút việc sẽ đến sau , sợ bạn chờ nên mình đến trước ..." Nhiều lúc tôi cũng thắc mắc là tại sao đã biết nhau lâu lắm rồi mà  tôi mới chỉ trở nên thân thiết với NHK kể từ hồi tổ chức cuộc họp kỷ niệm 40 năm ngày rời trường của khối CHSPCT 6471 ...Càng lúc tôi càng khám phá ra giữa chúng tôi có nhiều điểm chung ...Có phải vì khi còn trẻ mỗi người chúng tôi đều quá bận rộn với những cuộc kiếm tìm , những mục đích và mưu cầu riêng tư  của mình nên chẳng có thì giờ để nhìn nhau , lắng nghe nhau ...Có phải vì khi còn trẻ tâm tính chúng tôi đều chưa thuần , cảnh sống và cách sống khác nhau lại thêm những xô đẩy của dòng đời đã khiến chúng tôi thất lạc nhau ...? Mà thôi , những thắc mắc vu vơ ấy rốt lại cũng chẳng giải quyết được điều gì , chỉ cần biết là cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm thấy nhau để cùng cười vì một câu bông đùa , cùng đau vì một hoài niệm , cùng rơi nước mắt vì một niềm đau khác ...Thế thôi ...
BT đến ngay khi K. và tôi  vừa ổn định chỗ ngồi dưới bóng mát của cây bằng lăng tím ...Vợ tôi rút thêm mấy chiếc ghế đẩu đang kê mấy chồng tạp chí và đưa cho tôi thêm tấm ván để tạo thành chiếc bàn dã chiến ...Những ly cà phê được bà chủ quán bên kia đường mang sang đã biến quầy sách của tôi thành một quán cà phê sách kiểu mẫu ...Dường như niềm vui của chúng tôi trong lần gặp này không phải ở những câu chuyện vì hầu như chúng tôi đều không nói chuyện gì nhiều ...Chúng tôi ngồi nhìn nhau lặng lẽ và dường như cùng có chung một suy nghĩ , một cảm nhận : " Mới năm ngoái đây vợ chồng BT đã cùng ngồi với vợ chồng tôi ở góc phố này trước khi lên đường về Mỹ vậy mà ..." Lần trở về này ngoài việc lo đám giáp năm cho vợ BT bạn ấy còn phải chịu tang cho người anh ruột mới mất chưa đầy một tháng ...Tôi đọc thấy trong ánh mắt BT nỗi buồn sâu vời vợi nên chỉ biết lặng thinh để chia sẻ bởi vì hình như những lời nói sáo rỗng sẽ còn có vẻ vô nghĩa hơn ...
 " Ngờ đâu hôm ấy tiễn người ,
Lại là lần cuối trong đời tiễn nhau ..."
Thật vậy ...Có những lúc lời nói chợt trở nên thừa thãi ...Chúng tôi chỉ cần nhìn nhau  và cùng hiểu rằng với tất cả sức lực, trí thông minh , tình yêu thương ..của cả 3 đứa chúng tôi đều không thể làm gì để thay đổi được những điều đã xảy ra cho bạn mình ...hay cho chính cuộc đời mình . Sự chấp nhận đau khổ dường như  dễ chịu hơn là cố gắng vùng vẫy trước những sự áp đặt của định mệnh ...
NHK cố gắng phá vỡ sự im lặng : " Nhưng dù sao thì cũng cần phải đứng dậy và bước đi ...vẫn còn những đứa con ..."
BT cười buồn : " Mấy đứa nó đã trưởng thành hết rồi ...Chúng có thể tự lo liệu được ...Chỉ buồn vì ...:  "  Ông K. biết không ? Hồi ông Th. mới đi công trường về , lúc ấy tôi hay uống rượu lắm nên ông Th. có viết cho tôi 2 câu : " Chuyện mưa nắng chỉ như là bụi , Người còn say được cũng nên say ..." Tiếc rằng bây giờ thì tôi không còn say được nữa ...
Tôi tiếp lời : " Nhưng nếu có thể khóc được thì cứ khóc ...Có sao đâu ? Chẳng phải tụi mình  đã từng khóc khi :
                                                
" Đánh rơi cả cuộc đời mình ,
Trên dòng thác những phân tranh điên cuồng ..." đó sao!



Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

VÀI SUY NGHĨ VỤN BUỔI TRƯA HÈ .

    
                                                 
1. -- Buổi trưa nóng quá nên tôi tạm dừng công việc , mở máy lướt một vòng để xem thiên hạ sự . Ghé vào blog một người quen thấy có bài : " Chuyện nghe lóm ở công viên " nói về chuyện mấy cháu học sinh sử dụng những từ ngữ hỗn xược khi đề cập đến các thầy cô giáo . Chuyện thì không lạ vì tôi cũng đã từng thấy nhiều cháu học sinh cấp 2 đi học ngang quầy chửi rủa cực kỳ thô tục , đánh lộn , nói xấu thầy cô ...nhưng có một điều lạ là khi đọc lướt qua mấy chục lời còm ở entry đó tôi không thấy một lời nào có vẻ khách quan và công bằng đối với thầy cô giáo ...Phần lớn đều cho rằng chính vì đa số các thầy cô không tốt nên dẫn đến hệ quả học sinh không tôn trọng nhà giáo và nghề giáo . Điều này khiến tôi suy ngĩ rất nhiều ...Tôi không phủ nhận một thực tế là hiện nay có rất nhiều nhà giáo thiếu lương tâm và quá xem trọng đồng tiền , một số khác lại có những hành vi thiếu đạo đức hoặc có thể nói là đồi bại nhưng không thể vì thế mà chúng ta quơ đũa cả nắm ... Tục ngữ có câu : " Không có nghề xấu , chỉ có người xấu " Tôi cũng nghĩ vậy ...Biết bao bà mẹ , người cha ngày đêm quét dọn đường phố , đạp xe thồ , buôn gánh bán bưng thậm chí đi nhặt rác để kiếm tiền nuôi con ăn học đến nơi đến chốn ...Tại sao họ có thể làm được điều đó ? Phải chăng vì họ còn có một niềm tin về tương lai của những đứa con mình ...Và tương lai ấy sẽ do chính những cô giáo , những thầy giáo định đoạt ...Chúng ta không nên tàn nhẫn phá huỷ đi niềm tin cuối cùng của những cuộc đời khốn khổ ấy và niềm hy vọng mong manh của họ khi đánh đồng nghề giáo với một cái chợ và thầy cô giáo như những con buôn ...Đối với riêng tôi , dù nhìn thấy rất nhiều hạn chế trong việc dạy và học trong xã hội hiện tại nhưng từ thẳm sâu trong tâm hồn mình tôi vẫn cho rằng nghề giáo là một trong những nghề  cao quí  và tôi tự buộc mình , các con cháu mình phải biết kính trọng thầy cô ...Tôi quan niệm rằng : Biết kính trọng thầy cô là bài học đầu tiên và quan trọng nhất trong suốt con đường học vấn ...Tất nhiên sự kính trọng ở đây  không  có nghĩa là một sự lễ độ mù quáng , máy móc và ngu ngốc ...
                                                  
 

2.--Trong lúc ngồi trông quầy một lát để vợ tôi nghỉ trưa , một phụ nữ ghé vào quầy , sau khi nhìn lướt qua vô số đầu báo bày la liệt trên quầy bà ta hỏi tôi : " Anh xem báo nào có nhiều chuyện vụ án lấy cho tôi một tờ ? " Tôi mệt mõi chỉ vào một đầu báo sau khi liếc thấy nhiều cái tiêu đề lớn có vẻ liên quan đến yêu cầu của bà ta và nói đùa : " Tôi thì lại muốn mấy ông nhà  báo không tìm ra chuyện vụ án nào để đăng vì như vậy chứng tỏ cuộc sống đang có một ngày bình yên ...nhưng báo ấy chắc khó kiếm quá há ? " Bà ta hơi chột dạ nên phân trần : " Không phải ...mua cho ông gia ...ngày hôm qua mua cho ổng một tờ , ổng nhìn lướt qua rồi vứt ngay xuống , có vẻ lẫy như thể mình cố tình mua báo dở cho ổng ..." Tôi cười  : " Nói giỡn thôi chứ nếu báo mà không có chuyện thì tôi cũng đói , ông cụ cũng có vẻ thích đọc chuyện hình sự nhỉ ? Năm nay cụ bao nhiêu rồi ? "  -- " Tám mươi hai ..." Bà ta đáp , trả tiền rồi bỏ đi . Còn lại một mình tôi chợt thấy buồn buồn mà chẳng hiểu tại sao ...Hình như ngay trong những ý thích tưởng chừng vô hại của con người cũng đã có một vẻ gì ác ác ...Họ không muốn những chuyện xảy ra với họ nhưng lại muốn xảy ra với những người khác để có cái mà phê phán , bình phẩm , chê bai hoặc trầm trồ kinh ngạc ...Doistoievski đã có lý khi nói rằng : " Nhưng khổ đau chính là cuộc sống , hơn thế nữa chính là yếu tính cuộc sống ..."
                                                   

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

LỜI CÁM ƠN

       
                                                  
1.-- Nếu tính thâm niên trong " công việc uống cà phê " để mà phát lương hưu thì chắc tôi cũng sẽ được lĩnh lương khá cao bởi vì hơn bốn mươi năm qua ngày nào tôi cũng đều uống tối thiểu một cốc ... chính vì thế thật khó khăn khi phải chọn lựa một quán cà phê buổi sáng hợp ý mình ... Cử cà phê sáng không phải là lúc ngồi nhâm nhi hay giết thời gian mà chỉ là một cách nạp năng lượng để chuẩn bị cho một ngày làm việc vì thế giá cả cũng là một vấn đề ...Thường thường nó được tính kèm với bữa ăn sáng sau đó chừng một tiếng đồng hồ nên không thể vượt quá cái tiêu chuẩn cho phép . Thời gian dành cho cử cà phê này không quá nửa tiếng để tôi có thể lướt qua một số tin tức hàng ngày trong tờ báo tôi thường kẹp theo cùng với số báo giao tận nhà cho khách hàng ...Đành rằng với cái giá quá bèo 5 , 6 ngàn một ly thì tôi cũng không thể đòi hỏi cà phê Buôn mê Thuột chính hiệu nhưng ít ra cũng không  nên có cái mùi nồng nồng của hạt cau xay và bột bắp , bột đậu nành rang cháy khét quá nhiều như một số quán hiện nay ...Thái độ phục vụ cũng là một điểm son dành cho quán cà phê cóc ở đường PHT mà tôi đã chọn định cư gần đây ...Tôi không có ý định lăng xê quán cà phê này vì xét cho cùng nó cũng giống như hầu hết quán cà phê cóc khác nghĩa là cũng gồm có đội quân vé số , xe thồ , xích lô và một số người rỗi việc đến ngồi nghiên cứu mấy con số đầu đuôi xuôi ngược rồi thì là bộ phận tiếp viên không lấy gì làm bắt mắt , rồi thì là khoảng không gian tù túng như trong một cái chuồng chim ...Sở dĩ tôi chọn nơi này vì cách phục vụ có phần khá hơn ...Cà phê được " kho " khá kỹ nên rất nóng , lại thêm một ấm nước ( không thể gọi là trà ) dành cho mỗi người trong khi các nơi khác chỉ có một ly nhỏ . Hai vị nữ " dược sỉ " kiêm thu ngân viên làm thay ca nhau mỗi ngày đều biết ý tôi nên thường cấp phát cho tôi một điếu thuốc ngay khi tôi vừa ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình .
Sáng nay cũng vậy , sau khi liếc xong trang cuối tờ báo và hớp xong ngụm cà phê cuối cùng là tôi vội vã đứng dậy để đến đại lý truyện tranh ...Mới vừa nổ máy xe bổng có tiếng chuông điện thoại : " A lô , mình đang ngồi ở Trung Nguyên , bạn đến được không ? " Tôi trả lời K. vì người đang gọi cho tôi chính là K. : " Bạn chờ mình 10 phút được không ? Mình vòng xuống đại lý rồi tới ngay .." 


                                                       


2.-- Dạo gần đây K. bận sửa nhà rồi tiếp theo là chuyến đi du lịch các tỉnh phía Nam cùng với đoàn của công ty bạn ấy nên chúng tôi không có dịp gặp nhau chính vì thế khi vừa thấy K. thì hình như cả hai đều mừng rỡ ...Tóc K. dạo này có vẻ bạc hơn trước nhiều dù chưa đến nỗi trắng như tôi ...nhưng điều đáng mừng là sau công trình đại tu nhà cửa và chuyến đi xa mà bạn ấy vẫn giữ được phong độ như trước .
Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều chuyện thế nhưng chủ đề chính vẫn là câu chuyện về gia đình người bạn LKC đã mất  ...sự trưởng thành của những đứa con LKC và nhất là nỗ lực vượt qua khó khăn của vợ LKC để nuôi 4 đứa con ăn học ...Chị Ph . đúng là một  người phụ nữ đáng khâm phục vì thế thành tựu hiện nay của các con chị ấy là một phần thưởng chị đáng được hưởng sau nhiều năm gian khó , chịu đựng và hy sinh ...Rất tiếc tôi đã ở xa nên không có đủ tư liệu để mô tả thật chuẩn xác về chị . Vì thế tôi chỉ có thể lắng nghe K. kể và  cảm nhận một niềm vui nhẹ toả trong lòng mình . Tôi nhủ thầm , không biết với chính mình hay với LKC ; " Mà thôi , ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ...nơi có bát nhang quạnh hiu chưa một lần đốt lên cho người ...những hồn người lưu lạc ...Mà thôi ...ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ..."
K. tiếp : " BT mới rủ mình vào thăm mộ LKC ... Mình mới ghé rồi nhưng nếu bạn muốn đi thì mình sẽ lo cho bạn cùng đi luôn , 3 đứa cùng đi ...Mình bao bạn từ A tới Z ..."
Tôi thoáng vui mừng vì hình dung cảnh 3 đứa chúng tôi cùng lang thang dưới trời SG cùng nô đùa với nhau như thời trẻ dại ...Thật không thể nào có một cơ hội tốt như vậy trong đời lần nữa thế nhưng tôi lắc đầu . " Không được ... Rất cám ơn bạn đã nghĩ đến mình nhưng mình không thể tự cho phép mình buông thả được ..." Đó cũng chính là câu trả lời tôi đã trả lời với vợ tôi tối nay khi bà ấy bảo : " Sao anh lại không đi , dễ chi có cơ hội đi du lịch xa như vậy ...nhiều lắm là một tuần thôi chứ gì  ? "
" -- Mỗi đứa bây giờ có những hoàn cảnh khác nhau , BT thì về đây để lo giáp năm cho vợ , sau đó thì bạn ấy lại về Mỹ , thời gian không có gì ràng buộc ...K. thì cả 2 vợ chồng đều có lương hưu cộng với thu nhập từ việc cho thuê nhà , đó là chưa kể những điều kiện khác nữa ...còn mình đang phải chiến đấu từng ngày ...Anh không thể  sao nhãng trách nhiệm của mình ...Chỉ một tuần cũng đủ phát sinh vô số vấn đề mà sau đó chúng ta sẽ phải tự giải quyết ...Em hiểu không ? Chưa đến lúc em ạ ...Anh đã hứa là đến một lúc nào đó sẽ đưa em về thăm lại SG , anh sẽ giữ lời ...còn bây giờ thì chưa được . "



                                                   

3.-- Có lẽ bài viết nhỏ này sẽ thay một lời cám ơn chân thành đối với nhã ý của bạn K. Hy vọng rằng bạn sẽ hiểu cho mình . Thân mến .

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

LỜI XIN LỖI



Hôm nay chủ nhật ...đáng lẽ phải trực quầy như lệ thường nhưng buổi sáng trời có vẻ âm u nên tôi lo ngại bảo vợ tôi trực để tôi hoàn thành cái phần một của công trình tu bổ nhà cửa còn dang dở . Mới tối hôm qua khi ở quầy về bà ấy có vẻ phấn khởi khi nhìn tất cả các phần của mái nhà  đã được lợp tôn mới keng ...Bà ấy  trầm trồ : " Ồ tôn tốt và đẹp ghê ...anh làm nhanh quá há ? " Tôi trả lời : " Ừ , mái cũ hư nát hết rồi nên anh thay toàn bộ , loại này 5 dem có sơn chống rỉ màu xanh ngọc cũng khá tốt ...Nhưng chưa xong đâu , anh mới phủ lên mái để tính xem thiếu đủ ...mỗi tấm mới đóng sơ vài cây đinh ...để mai làm tiếp . " Vợ tôi chợt nhỏ giọng : " Nhà dột kể cũng khổ anh nhỉ ...Em thấy nhà dột là khổ nhất ..." Tôi cười : " Không đâu , đó mới là cái khổ thứ nhì thôi ... Những năm sau này mình chủ trương tự túc phát triển nên không bị cái khổ thứ ba nó hành , cái khổ thứ nhì thì chỉ từng bước khắc phục , đợt này mới giải quyết dứt điểm nhưng còn cái khổ thứ nhất thì...." Tôi dừng lại để xem phản ứng không ngờ vợ tôi đã nhanh nhảu : " Đúng thiệt đó anh ... Nhất thời chồng dại trong nhà , nhì thời nhà dột thứ ba nợ đòi ...Cái khổ thứ nhất này coi bộ khó thoát anh há " Ôi ! đúng là gậy ông đập lưng ông ...Tôi định cà khịa bà ấy một chút không ngờ lại bị bà ấy phản công chớp nhoáng như vậy ...Thôi thì đành chấp nhận thua cho nó " fair  play " ...Nghĩ vậy nên tôi mới chìa bàn tay và cánh tay đầy những vết sướt để kể công .. . Nhưng thôi đó là chuyện hôm qua rồi , dù gì thì cuối cùng bà ấy cũng đã xoa dầu , nắn vai , bóp chân cho " gã chồng dại " để gọi là bù đắp cho những ngày lao động vất vả ...nên tôi thấy cũng nên bỏ qua không cần truy cứu nữa ...
Chỉ tiếc một điều là giá như hôm nay tôi không đột ngột thay đổi lịch làm việc như thường lệ thì tôi đã có dịp ngồi tỉ tê tâm sự với mấy ông bạn vàng của tôi rồi . Buổi tối khi lên dọn hàng nghe bà ấy thông báo lại mà tôi tiếc rụng tóc ...Có đến 3 người bạn ghé thăm tôi trong buổi sáng chủ nhật này mà tôi lại không gặp được . Vợ tôi tường thuật : " Đầu tiên là anh Hoà , sau đó là anh Bình và cuối cùng là anh Kiện ..." .
Quả thực trong những tháng năm còn lại của đời mình tôi cảm thấy những lần gặp gỡ bạn bè đồng điệu chính là những phút giây hạnh phúc nhất ...Dù chỉ là một cốc cà phê quán cóc , vài mẩu chuyện đời thường , dăm ba nụ cười thật đơn giản ...nhưng  phải chăng điều đó đã trở thành của hiếm trong thời buổi nhiễu nhương này ...
Mệt đứ đừ nhưng tôi cố gắng ghi lại những dòng này bây giờ như một lời xin lỗi các bạn . ..Hoà , Bình và Kiện ...Xin gởi đến 3 bạn và tất cả những bạn đã ghé thăm blog của tôi hôm nay bài hát Beautiful sunday để các bạn thư giãn một chút .Hẹn gặp lại các bạn chủ nhật tuần sau nhé .

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

CHUYỆN MỒNG NĂM


Gánh lá mồng 5 ở Hội An bây giờ .
                                                 

Chưa có năm nào mà tôi gần như quên hẳn cái vụ Mồng năm như năm nay , mãi cho đến khi ba tôi điện thoại nhắc tôi mới nhớ ra ..." Trời đất ...vậy là ngày mai đã đến mồng 5 tháng 5 rồi ..." Hồi còn nhỏ cứ trông sáng trông chiều , trông ngày trông đêm mong cho mau đến ngày mồng 5 tháng 5 vậy mà bây giờ nó đến bên lưng rồi mà mình vẫn không hề biết nếu ba không nhắc ..." Nhưng cũng chẳng sao , mồng 5 không phải ngày Tết Nguyên Đán nên cũng không cần chuẩn bị gì nhiều ... Gia đình nhỏ của tôi thì dễ rồi nhưng còn những việc trên đầu trên cổ thì không thể bỏ qua được ...Ông bà tôi ngày xưa đã quen với cái tục lệ mồng 5 rồi , không có không được ...vì thế phải chuẩn bị ít bánh ú tro , ít trái cây về cúng ông bà hai bên gia đình mới được ...
                                                        
Còn nữa , để xem thử mấy chú thuỷ cầm ... có chú nào vừa với túi tiền thì cũng " cặp cặp " cho vui còn đắt quá thì thôi . Nghe nói hồi xưa dân Tây gọi ngày mồng 5 tháng 5 nầy là Tết cà na đủ biết cái chuyện " sát cà na " này đã có từ lâu lắm rồi , có lẽ cũng giống như họ ăn " rề vây dông " bằng thịt ngỗng vậy thôi ...Chỉ mới nghĩ tới đây thôi là nước bọt tôi đã bắt đầu ứa ra  và hình ảnh những chú vịt quay béo tròn , vàng rực và thơm phức ở góc đường Thái Phiên Phan châu Trinh cứ như lởn vởn trước mắt ...Đành rằng " tiết kiệm " là thượng sách nhưng " tiếc tiền " thì cũng chẳng phải là cái kế rễ sâu gốc vững gì ...cùng lắm thì giảm bớt tiền chợ một tuần lễ là đã có thể có một cái Mồng năm huy hoàng thôi chứ gì ...Đâu phải như thời thơ ấu xa lăng lắc ở miền quê nghèo Gò Nổi ...Dòng liên tưởng chợt đưa tôi về với những ngày Tết mồng 5 xa xưa và tự nhiên tôi nẩy ra cái ý nghĩ so sánh ...Thật lạ là hồi ấy ông bà nội tôi nghèo lắm nhưng sao cái Tết mồng 5 vẫn có một vẻ gì đó thật hay ho , thật thú vị , thật linh thiêng ...Bà nội tôi chỉ nấu một nồi xôi nếp mới , một nồi chè đậu đen với đường tán ...xong nội ra vườn dùng gậy gõ gõ mấy trái mít xem trái nào kêu bịch bịch là nội chặt xuống đem vào ...Chỉ chừng đó thôi mà cái Tết mồng 5 đối với tôi cũng đã trở thành một ngày trọng đại ...Cũng có thể là do những tập tục mà bây giờ có vẻ lạc hậu như việc nội sai tôi đi quanh vườn hái tất cả các thứ lá cây mỗi loại một ít đem vào cho nội chặt nhỏ , phơi khô rồi bỏ vào bao để dành nấu uống dần thay cho trà hoặc chè những ngày nội không đi chợ được ...cũng có thể xuất phát từ  những cử chỉ âu yếm của nội khi nội bảo tôi ra sân , nơi nội đã để sẵn thau nước dưới ánh mặt trời đúng ngọ và bảo tôi rửa mặt , nhìn mặt trời nháy đủ 7 lần để sau này mắt sáng ...Nội bảo : " Nội không bắt được thằn lằn , ngày mồng 5 thằn lằn nó trốn hết rồi ..." ... Bây giờ nội không còn nữa , tôi  biết vòi vĩnh với ai đây ...? 


                                                 
Có phải là một thiệt thòi không khi mấy đứa con tôi chỉ biết về ngày mồng 5 qua cuộc nhậu tưng bừng của nhà hàng xóm ...Tôi đã cố gắng bảo vệ và truyền đạt ý nghĩa của những phong tục tốt đẹp thủa xưa cho chúng bằng cách bảo chúng mang ít quà bánh về thắp hương ông bà  đã mất , thăm viếng ông bà còn sống nhưng liệu rằng chúng có hiểu được những gì tôi  đã hiểu và những gì tôi đang nghĩ ...Cuối cùng tôi đành chọn bữa cơm tối để nói về ý nghĩa của ngày mồng 5 mà tôi đã đọc được từ những tài liệu ...với hy vọng sẽ giúp chúng hiểu rõ hơn về những điều ngày xưa tôi rất yêu quý nhưng lại rất mù mờ ...: Tôi tạm chép đăng để các bạn đọc cho vui :

Thuyết thứ nhất :

Trong văn hoá Việt thì ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch lại là ngày giỗ Quốc mẫu Âu Cơ. Trong dân gian đã lưu truyền câu ca dao:

    Tháng Năm ngày tết Đoan Dương.
    Là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang.

Ở vùng đồng bằng Nam Bộ Việt Nam thì ngày mùng 5 tháng 5 còn được gọi là ngày "Vía Bà", thờ Linh sơn Thánh mẫu trên núi Bà Đen.( không rõ nguồn )
Ở Đồng Tháp nói riêng và các tỉnh Đồng bằng Sông Cửu Long nói chung, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch còn gọi là ngày "nước quay", vì cứ theo lệ hàng năm, nước ở thượng nguồn đổ về đến nước ta làm nước sông trở thành đỏ đục và có nhiều xoáy nước. Và năm nào cũng vậy, ngày này được coi là ngày bắt đầu của những mùa lũ hàng năm.

Ngày này đúng là ngày Tết Việt Nam con Nguyên Đán là Tết Trung Quốc, mùng 5/5 cũng là ngày phô trương tình dân tộc bà con láng giềng không phân biệt tuổi tác, phẩm trật, vua tôi (ở Làng Phú lương chợ cầu, Quảng Điền, Thừa Thiên, Huế thời vua Quang Trung, lễ hôi, 5/5 có cho tài năng thanh niên, đấu võ, nấu cơm tre, nhảy sào, đua ghe. Và có Công nương làng đôi ném chiếc bông tai, nhẫn hay 1 trang sức xuống sông cho các chàng trai tìm, ai tìm được sẽ được thưởng hay lấy công nương đó làm vợ ! Tết này rất trân trọng dưới thời Tây Sơn vì "Thiên hạ đại tín" và "Huynh đệ chi Binh" bắt đầu từ đó! Tết Đoan Dương là của Tàu? Khác nghĩa nhưng trùng ngày vậy thôi ...

Thuyết thứ hai :

Vào một ngày sau vụ mùa nông dân chúng đang ăn mừng vì trúng mùa, nhưng sâu bọ năm ấy kéo dày ăn mất cây trái, thực phẩm đã thu hoạch. Nhân dân đau đầu không biết làm cách nào để có thể giải được nạn sâu bọ này, bỗng nhiên có một ông lão từ xa đi tới tự xưng là Đôi Truân. Ông chỉ dân chúng mỗi nhà lập một đàn cúng gồm đơn giản gồm có bánh gio, trái cây sau đó ra trước nhà mình mà vận động thể dục. Nhân dân làm theo chỉ một lúc sau đó sâu bọ đàn lũ té ngã rã rượt. Lão ông còn bảo thêm: Sâu bọ hằng năm vào ngày này rất hung hăng, mỗi năm vào đúng ngày này cứ làm theo những gì ta đã dặn thì sẽ trị được chúng. Dân chúng biết ơn định cảm tạ thì ông lão đã đi đâu mất. Để tưởng nhớ việc này, dân chúng đặt cho ngày này là ngày "Tết diệt sâu bọ", có người gọi nó là "Tết Đoan ngọ" vì giờ cúng thường vào giữa giờ Ngọ.

Thuyết thứ ba :

Vào cuối thời Chiến Quốc, có một vị đại thần nước Sở là Khuất Nguyên. Ông là vị trung thần nước Sở và còn là nhà văn hoá nổi tiếng. Tương truyền ông là tác giả bài thơ Ly tao (thuộc thể loại Sở từ) nổi tiếng trong văn hóa cổ Trung Hoa, thể hiện tâm trạng buồn vì đất nước suy vong với hoạ mất nước. Do can ngăn vua Hoài Vương không được,lại bị gian thần hãm hại, ông đã uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân Trung Hoa xưa lại làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh,lấy bỏ gạo vào ống tre rồi thả xuống sông cúng Khuất Nguyên. Ngoài ra, có truyền thuyết khác về sự bắt nguồn của ngày tết Đoan Ngọ, nhiều nguồn tin cho rằng tập tục tết Đoan Ngọ là bắt nguồn từ Hạ Trí trong thời cổ, có người thì cho rằng, đây là sự tôn sùng vật tổ của người dân vùng sông Trường Giang.

Như vậy, theo hai truyền thuyết trên thì mùng 5 tháng 5 có nguồn gốc từ văn hoá Trung Hoa. Tuy nhiên, Việt nam đã có biến thể riêng của mình thành ngày "Tết giết sâu bọ", là một bằng chứng của hiện tượng "dân gian hóa" thoát ly ảnh hưởng văn hóa từ Trung Hoa .
Ngoài ra , Hàn Quốc cũng coi ngày 5 tháng 5 âm lịch là ngày lễ theo truyền thống văn hoá của họ. Chưa rõ tục lệ và nguồn gốc liên quan đến ngày mùng 5 tháng 5 của người Hàn Quốc như thế nào, nhưng trong bài báo "Đừng đối đãi với di sản văn hoá như bánh mì" đăng trên báo Tuổi Trẻ, trang 16, ngày 22 tháng 6 năm 2004, đã đưa tin:

    Hàn Quốc đề nghị Liên Hiệp Quốc công nhận tết Đoan ngọ vào ngày 5 tháng 5 là "di sản văn hoá phi vật thể" của Hàn Quốc. 



Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

LẠI TÁN NHẢM ...

   
                                   

Những ngày đầu tháng sáu quả thực là những ngày tuyệt vời vì tôi đã được gặp những người bạn trên blog như " Trăng mùa đông " và cô cháu dễ thương của blog " Có khi nào " ...Chuyến du lịch xa đầu tiên của cô cháu vừa khiến tôi vừa mừng vừa lo ...Mừng vì sẽ được gặp gỡ , trò chuyện và nghe cái giọng miền Tây ngọt ngào có phần nào giông giống với bà cụ " hồng nhan tri kỷ " nhà tôi , cũng là cơ hội cho bà ấy hâm lại một chút hương vị cái vùng quê hương thứ hai mà bà ấy ngày thương đêm nhớ ...Nhưng còn lo là vì cô cháu đã uỷ thác cho tôi cái nhiệm vụ tìm nơi ăn chốn ở rồi phương tiện đi lại vì cô cháu muốn đi thăm cả mấy cái động Phong Nha , Thiên Đường  ở tận Quảng Bình , Hà Tĩnh ...Nỗi lo chỉ chấm hết khi tôi nhận được tin nhắn của cô ấy : " Cháu đã về đến SG bình an " Đáng lẽ với những việc vui vẻ ấy tôi đã định viết một phóng sự ngắn vui vui nhưng mới vừa chấp bút thì những bản tin trên báo mấy ngày gần đây khiến tôi trở nên u sầu ...không còn lòng dạ nào mà cười được nữa ...
Thôi thì đành xin lỗi cô cháu và các bạn vậy ...Tôi vốn hiếm khi đi xa nhưng đoạn đường từ nơi tôi đang ở về đến quê tôi thì năm nào cũng phải tham gia mấy chuyến , nghĩa là cũng có nhiều dịp để thưởng thức những cơn gió mát như vũ bão của các chuyến xe khách đường dài hoặc các xe đầu kéo khi họ vượt qua mình ...Chính vì thế tôi đã khuyên cô cháu nên đi xe lửa ...bởi vì con đường từ ĐN đi QB xa hơn chuyến đi Cam Lộ của tôi vừa rồi đến 70 cây số ...
Mới vừa thở phào và thích thú khi xem những hình ảnh cô cháu chia sẻ trong đó có cả hình ảnh của " đôi uyên ường già " chúng tôi thì vài hôm sau đọc báo tôi đã thấy nao lòng với những tai nạn xe cộ liên tục xảy ra trên cả nước ...từ ngày 7 đến ngày 9 tháng 6 ...( Theo thống kê mới nhất của Báo CATP dưới đây )




Một tuần hơn 150 người chết vì tai nạn giao thông
Thứ ba, 11/06/2013 07:53
(CATP) Trong ba ngày, xảy ra liên tiếp ba vụ tai nạn giao thông thảm khốc, cướp đi sinh mạng hàng chục người và làm cả trăm người bị thương. Chỉ tính riêng tuần đầu tiên của tháng 6-2013, cả nước xảy ra tổng cộng 339 vụ tai nạn giao thông làm 151 người chết, 232 người bị thương. Con số này làm nhiều người giật mình khi năm 2013 được chọn là Năm an toàn giao thông.

Những cái chết thảm khốc và những sự việc , hoàn cảnh thương tâm đã đóng đinh suy nghĩ của tôi khiến tôi không tài nào cảm thấy thanh thản được ...Nhiều người cứ đổ thừa cho số mệnh nhưng tôi không nghĩ vậy ...Tôi cho rằng chúng ta có thể hạn chế được điều đó nếu mỗi người đều nhận thức được nguyên nhân và hậu quả ...Lẽ tất nhiên nguyên nhân thì rất nhiều và hậu quả cũng lắm ...Tôi không nói về chuyện đường sá hay chuyện phương tiện đi lại đang tăng vùn vụt tỉ lệ thuận với đà gia tăng dân số mà chỉ nói về chuyện những người tham gia giao thông trong đó có tôi bởi vì mỗi ngày tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu người vừa lái xe vừa " tám " trên điện thoại : trẻ có , già có , trai có , gái có ...Mỗi ngày tôi đã nhìn thấy những khuôn mặt đỏ gay ( vì cái gì thì chắc các bạn cũng biết ) phóng xe bạt mạng ...Những cháu bé lẫn loai choai đi xe máy điện , xe đap thản nhiên vượt đèn đỏ cứ như thể họ cho rằng xe máy điện và xe đạp có quyền ưu tiên ngang với xe cứu thương ...Ngày còn đi họp với Ban chấp hành  Hội phụ huynh học sinh tôi đã từng tham dự nhiều cuộc họp nhưng chưa bao giờ tôi được nghe nhà trường phổ biến về vấn đề tham gia giao thông của học sinh phải chăng vì thế hệ trẻ bây giờ thông minh hơn , khôn ngoan hơn và tiến bộ hơn thế hệ của chúng tôi ngày xưa  nên có những điều không cần học cũng hiểu ...Kinh tế khó khăn , học hành dang dở có rất nhiều người chọn con đường học lấy bằng lái xe để dễ kiếm việc làm từ đó nẩy sinh một nghịch lý : Nhiều tài xế học lấy vài ba bằng lái xe từ hạng nhẹ đến hạng nặng , thời gian đầu tư năm bảy tháng ,nhiều lắm là vài ba năm đã có thể có một việc làm với mức lương cao gấp đôi , gấp ba lương một kỹ sư , bác sỉ , nhà giáo ...đầu tư cho việc học mười mấy , hai mươi năm trời ...
Đôi khi nhìn phố xá đông vui với xe lớn ,xe nhỏ , xe to , xe bé , xe dài , xe ngắn , xe cao , xe thấp , xế xịn , xế cùi ...xế nổ , xế điếc ....tôi cũng thấy vui mừng vì điều ấy chứng tỏ rằng có rất nhiều người ăn nên làm ra thế nhưng đôi khi cũng có chút thắc mắc rằng không hiểu trong hằng trăm , hằng ngàn tài sáng , tài trưa , tài xế , tài chiều ...ấy , có được bao nhiêu người đã được học kỹ về " đạo  lái xe "...ngành y dược  thì có y đức , ngành giáo dục thì có " đạo làm thầy " vậy thì ngành tài xế chắc cũng có ..." tài ... đức " ...phải không các bạn ?

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

LỜI CHÀO ...

  





1 .--Chia tay ...?  Thôi nhé !... em về .
Vầng trăng chẳng phải trăng thề năm xưa .
Con đường ...anh ...sẽ gió mưa ,
Nói làm chi nữa lời thừa ...yêu thương .
Mây bay mấy cõi đoạn trường ,
Ân tình khép lại một phương trời sầu .
Em về ...xoá giấc chiêm bao ,
Vùi quên đi ...nụ hôn đầu ...mong manh .




 2.--Cũng rừng sâu ...cũng núi xanh ,
Cũng dòng suối chảy quanh quanh triền đồi .
Mà sao thiếu hẳn bầu trời ,
Hay vì ta lỡ đánh rơi cuộc tình ,
Đánh rơi cả cuộc đời mình ,
Trong dòng thác những  phân tranh điên cuồng 
          
       

3.--Bây giờ em thắng , anh thua ,
Vẻ vang chi một trò đùa ngu si .
Em về ...thôi hãy về đi ,
Lời chào tàn cuộc ... chia ly ...trọn đời .

                                                   1976

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

CHUYỆN LẠ ĐÓ ĐÂY

Cuộc sống thật kỳ diệu ...và cũng thật khó hiểu . Buổi trưa ngồi trực quầy chẳng biết làm gì tôi đảo mắt trên các dòng tít báo trên sạp và buồn bã khi nhìn thấy chỉ trong một tờ báo đã có đến mấy vụ án có thể nói là kinh tởm . Tôi vốn không thích dùng những từ ngữ quá nặng nề  nhưng quả thật đối với  việc những người cha vô luân như báo Đời sống pháp luật ngày hôm nay đã tường thuật tôi thấy không còn từ ngữ nào khác : Một vụ ở Quảng Ninh ... một vụ ở SG ...Tôi không muốn đăng tải ở đây làm gì mà chỉ xin được gởi đến các bạn một đoạn video nhỏ thật thú vị của một con vật biết bày tỏ tình cảm của mình đối với ân nhân cứu mạng .Video clip này hoàn toàn mới toanh vì vừa được upload trên youtube ngày hôm nay ...Câu chuyện xảy ra ở Colombia ...Tôi chợt nghĩ : " Loài người luôn tự cho rằng hiểu biết và khôn ngoan hơn loài vật nhưng những tội ác đang xảy ra hằng ngày trên cõi đời này khiến tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải suy nghĩ lại ...Tôi xin được đăng ở đây để các bạn xem cho vui ...

SƯ TỬ MỪNG RỠ ÔM HÔN ÂN NHÂN ĐÃ CỨU MẠNG 

Đã xuất bản vào 05-06-2013
Người phụ nữ này trong một lần đi dạo ở bìa rừng đã vô tình phát hiện một chú sư tử bị thương. Bà đã đem nó về nhà, chăm sóc cho đến khi lành bệnh và bàn giao lại cho một vườn thú. Sáu năm sau, bà mới có dịp đến vườn thú thăm chú sư tử kia. Ai có mặt cũng đều bất ngờ, vừa gặp được ân nhân, chú ta đã rất mừng rỡ và ôm hôn nồng nhiệt.


  • Giấy phép chuẩn của YouTube