Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

CHUYỆN NHỎ

 
                                                   

Công bằng mà nói thì trong cái vụ tai nạn nhỏ xíu mới xảy ra cách đây không lâu  có thể nói đến 70 phần trăm  là do lỗi của tôi ...Chỉ tại tôi luôn chủ quan khi đi xe trên đường phố vì cho rằng mình không phóng nhanh vượt ẩu , mình luôn đi bên phải , mình đã thuộc lòng từng viên sỏi nhỏ trên đường ...Ấy nhưng mà việc đời không phải lúc nào cũng thẳng băng như một với một là hai , hai nhân hai là bốn ...Có những lúc chỉ cần một phút lơi lỏng cảnh giác là người ta có thể tiêu tùng ...nghĩa là " lên đường về tiên cảnh "  ...Cũng may là cái vết thương ngoài da chỉ làm cho tôi gián đoạn thi công cho công trình tu bổ nhà cửa mới chỉ hơn nửa tháng nay , với sự " đặc biệt cho phép " của bà xã . Tất nhiên sự quan tâm này không đơn thuần là do tôi đã tỏ ra xuất sắc khi " liều mình bảo vệ miếng ăn " cho bà ấy mà còn do sự di chuyển khó khăn của tôi khi cái mắt cá trở nên mập mạp gấp mấy lần bình thường cùng với một vết thương gần bằng cái miệng chén ...Sở dĩ hôm nay tôi viết bài này là vì khi " ở nhà một mình " nhìn thiên hạ ăn chơi , nghỉ lễ tôi chạnh lòng nhớ tới đám bạn bè : 
" Ngày xưa lấc xấc lau chau , 
Bây giờ cả tóc lẫn râu đều phờ ..." 
nên ngồi gõ lại cái chuyện tào lao này để mấy lão đọc cho vui ...Cũng có thể là một câu chuyện để rút kinh nghiệm đối với những ông bạn nào chưa tậu xe hơi ...Một lý do khác nữa là vì khi tôi đang ngồi gõ lốc cốc ở đây thì vẫn còn một trường hợp tương tự như tôi đó chính là ông anh họ bà xã tôi đang phải nằm dài trên giường bệnh viện vì chấn thương sọ ...do một tai nạn lảng nhách khác khi ông đang đi trên lề đường trong chương trình " tập thể dục cá nhân " buổi sáng ...Khác với tôi , ông anh này hoàn toàn không có lỗi nhưng kẻ gây ra tai nạn cho ông lại quá nghèo nên mọi phí tổn ông đành phải tự chịu . Dù sao thì cũng nên mừng vì " của đi thay người " , nói theo kiểu Bùi Giáng thì " Người còn thì của cũng lai rai còn " ...Mà thôi chuyện ông anh họ bà xã tôi cũng là chuyện nội bộ gia đình , nói nhiều không hay . Tôi xin trở lại với câu chuyện của tôi .
Buổi trưa hôm ấy , không phải " Buổi mai hôm ấy , một buổi mai đầy sương thu và giá lạnh , mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi " đâu các bạn ạ , theo lịch trình đã được phân công , tôi xách cà mèn cơm trưa bước ra đường ...Chiếc xe được gọi là xe máy , vẫn đang thuỷ chung đứng đợi tôi trên lề đường ...Chắc không cần phải nói là tôi thường " đậu " xe ngoài đường suốt ngày vì con đường luồng dẫn vào nhà tôi rất hẹp , mỗi lần " trở đầu " là một lần khó ...nhưng dù sao ý thức tự giác cũng luôn bảo tôi nên chọn vị trí thích hợp nhất để không ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của các cửa hàng quanh đó và khách bộ hành ...Tôi vốn thường tự cho rằng mình thuộc diện tài xế xe máy thâm niên vì dù gì tôi cũng đã từng là huấn luyện viên cho mấy đứa con hiện nay đều đã có bằng lái xe máy nên rất chủ quan khi lái xe trên những đoạn đường ngắn trong nội thành chính vì thế tôi đã phóc lên xe , nổ máy , một tay nắm tay ga nhưng không quên duỗi các ngón để trên tay thắng trước , một tay xách cà mèn ....Đoạn đường từ nhà tôi đến quầy không dài lắm nhưng có đến 3 ngã tư đèn xanh đèn đỏ ...Tôi vốn chấp hành luật giao thông nghiêm chỉnh nên không bao giờ vượt đèn đỏ ...lý do chính là tôi không muốn bị phạt vì vi phạm luật giao thông nhưng còn một lý do khác thâm sâu hơn là tôi không muốn nêu gương xấu cho trẻ con . Tôi nhớ có lần chở vợ tôi đang đứng chờ đèn đỏ , bên cạnh có một xe khác chở cháu bé chừng bốn năm tuổi ...Tôi đang chú ý theo dõi tín hiệu đèn nên không để ý nhưng đột nhiên vợ tôi đập vào lưng tôi : " Anh nghe cháu bé đó nói không ? Tôi hỏi : " Không , nó nói gì vậy ? " Vợ tôi đáp : " Nó thấy đôi thanh niên nam nữ kia chạy nhanh vượt luôn đèn đỏ nên nó hỏi ba nó : " Ba ơi ! Răng hai cô chú đó không chịu dừng khi đèn đỏ hả ba ? " Tôi ậm ừ , vì quả thực chuyện ấy chỉ lạ đối với đầu óc trẻ thơ chứ đối với chúng tôi thì hình như chẳng bao giờ chúng tôi còn ngạc nhiên được nữa ...Tai nạn giao thông xảy ra mỗi ngày ở nhiều nơi trên cả nước  đã khiến chúng tôi trở nên trơ lì , mỗi ngày tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu tài xế ta xi chở khách , taxi tải lao vun vút trên đường phố ... cách duy nhất để giữ mình là " tránh voi chẳng xấu mặt nào " gặp những trường hợp ấy thì chỉ nên hát câu : " Thôi ta ở lại nhừng đường em qua ..." cho chắc ăn . Nếu sớn sác va quẹt họ thì không khéo còn vướng phải cái hoạ " đao kiếm vô tình " nữa ...
Trở lại với chuyến " chuyển phát nhanh cơm trưa " của tôi vì chắc là giờ này vợ tôi cũng đang đói bụng dữ lắm ...Tôi cẩn thận bật xi nhanh xin quẹo trái để rẽ sang đường HN ...Xe tôi tuy hình dáng thuộc loại không giống ai nhưng thắng , còi đèn , điện nước nghiêm chỉnh và phải chăng đó cũng là nguyên nhân tạo nên tính chủ quan của tôi ...Tốc độ không quá 30 cây số giờ trong thành phố thì đúng là tốc độ cho phép theo luật giao thông , tôi lại đang đi phía bên phải đường ... Chỉ còn chừng 30 mét nữa là tôi hoàn thành nhiệm vụ vậy mà ...
Như ở đầu bài viết này tôi đã nói thì tôi nhận lỗi của mình hết 70 phần trăm vậy thì 30 phần trăm còn lại là của ai ? Nói cho thật chính xác thì lỗi 70 phần trăm ấy phải là lỗi của tôi đối với chính tôi vì đã tự gây thương tích cho mình ...còn lỗi khách quan chính là do người chủ chiếc xe hơi đã đậu chiếc xe ngay góc ngã tư VC+HN với khoảng cách khúc quẹo chưa đầy 10 mét đã che khuất tầm nhìn của tôi và của một cháu bé đi xe máy điện từ hướng VC quẹo sang để qua đường ....Phản ứng tự nhiên của tôi khi phát hiện xe cháu bé đang lao thẳng vào mình đó là dùng cả hai thắng vì thế xe tôi đã đột ngột dừng lại khi còn cách cháu bé khoảng một mét ...và ngã xuống ....Chưa có va chạm nên tôi không thể trách cháu bé mặt tái mét , phóng xe đi mà không nói lời nào ...trong khi tôi vẫn đang loay hoay cố tìm cách đứng dậy dựng xe mà không được ...Tiếng chửi thề của một trong hai người đến giúp tôi đứng lên khiến tôi giật mình : " Mẹ kiếp , lão chủ xe này mới bị phạt  một triệu ngày hôm qua mà bữa nay cũng cứ đậu xe chỗ ni ...! "
Vừa nói tiếng cám ơn họ , tôi vừa khập khiễng đẩy xe đến đưa gà mèn cơm cho vợ tôi ...Để trấn an bà xã tôi phải nhịn đau , cười gượng : " Dù sao cũng còn may , em thấy mấy bữa trước báo đăng ở Biên Hoà , một người ngồi trong xe hơi mở cửa bất ngờ đã khiến một phụ nữ đi xe máy xử lý không kịp , té xuống và bị xe tải đi phía sau  cán chết không ? " ...
Cuộc sống hiện tại với muôn vàn khó khăn bận rộn , có quá nhiều việc to tát để người ta quan tâm nên câu chuyện nhỏ về cái tai nạn nhỏ này có lẽ chẳng mấy ai lưu ý ...thế nhưng tôi cho rằng nó cũng có thể là một kinh nghiệm chung cho nhiều người ...Và tất nhiên đối với riêng tôi đó cũng là một bài học để tôi bớt chủ quan ...Những tai nạn thường xảy ra vào những lúc người ta không ngờ nhất .

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

VIẾT NGẮN MÙA TRUNG THU

 
                                     
Thoắt cái đã thấy sắp đến Tết Trung Thu rồi ...Không hiểu sao trẻ con bây giờ không thấy mặn mà với Trung Thu như mình hồi xưa ...? Chẳng biết có phải do càng già người ta càng thích được quay về với tuổi thơ hồn nhiên  hay không nữa .! ! ! .. Mà nghĩ cũng phải thôi , ngày xưa mỗi lần đến Tết Trung Thu là mình cùng với đám nhóc cùng lứa phải tự lo lấy mọi việc , tự đi kiếm nan tre , tự đi mua giấy màu về dán lồng đèn , đôi khi còn dán thêm đầu lân , đầu ông địa ...Những việc làm tuy nhỏ bé nhưng lại chính là những dấu ấn đóng sâu vào ký ức ...Đó là chưa kể những câu chuyện ngộ nghĩnh về chú Cuội và cây đa , Hằng Nga và cung Quảng ...Thế giới đầy màu sắc của cổ tích gắn liền với ánh trăng rằm sáng vằng vặc nơi thôn dã là những hình ảnh nên thơ vốn chỉ có trong một cuộc sống thực sự bình yên còn bây giờ mọi thứ đều có sẵn ...Lồng đèn được các hãng sản xuất hàng loạt với nhiều tính năng chẳng liên quan gì đến Trung Thu cả ...có thể nói là rất hiện đại từ màu sắc , kiểu dáng lẫn công dụng ...Chỉ cần có tiền ra tiệm xách về , dĩ nhiên là phải mua kèm vài hộp pin dự trữ nữa ...Vậy là xong . Tết Trung Thu bây giờ gần như không còn dành cho trẻ em nữa mà dành cho người lớn ...với những quà cáp , biếu xén , những cơ hội kinh doanh và phát tài ...Vầng trăng rằm cũng dần dần chẳng còn ý nghĩa gì đối với Tết Trung Thu ...một phần vì ánh trăng không đủ soi sáng cho cõi đời tăm tối mà chỉ có những ngọn đèn đường dọc theo các đường phố lớn mới giúp người ta đủ can đảm đi chơi ban đêm ...một phần khác  có lẽ vì khuôn mặt chị Hằng đã bị biến dạng qua những lần giải phẩu thẩm mỹ được thực hiện bởi các nhà thám hiểm mặt trăng chăng ?
Vậy mà không hiểu sao cho tới giờ này tôi vẫn còn mơ mơ hồ hồ nghe mãi một khúc ca , chẳng biết vọng tới từ cõi nào : " Ánh trăng trắng ngà ...có cây đa to , có thằng Cuội già ... ôm một mối mơ ..." hay  tôi chính là thằng Cuội già vẫn đang ngồi mơ hoài một giấc mơ tiền kiếp ...?

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

KHÔNG ĐỀ ( tặng một người bạn ...)

 
                                                

Cuồng tâm phóng bút miệt mài ,
Thương người ...giữa cuộc trần ai khóc cười .
Trách chi vật đổi sao dời ,
Trách chi miệng lưỡi cuộc đời điêu ngoa .
Đông về ... tuyết nhuộm sương pha ,
Tâm bình khí định ...cũng là văn chương .
Sá chi thế sự vô thường :
Trăm năm ...vẫn nỗi đoạn trường ngàn năm .

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

MỘT CHÚT MƯA NGÂU

                                                 

Thế là hết ...vậy là  cuối cùng rồi họ cũng phải chia tay nhau ...Những bịn rịn , luyến lưu hình như đã đọng lại thành những giọt nước mắt rơi xuống cõi đời khiến cho bầu trời sáng hôm nay chợt tối sầm lại ...Những chiếc lá mùa thu cũng rơi theo ...kể cả những chiếc lá vàng trên cây bằng lăng tím ở góc quầy báo của tôi . Không còn những đoá hoa tím xinh xinh kết thành từng chùm để mỗi buổi tối vợ tôi ngắt một nhánh đem về cắm vào lọ ở trên bàn nữa ...
Mưa ngâu ...Có lẽ trong đêm qua họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện , bày tỏ cho nhau nghe những nỗi nhớ nhung và đau xót vì chia ly , nỗi vui mừng vì hội ngộ ...'' Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ ...Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên , rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên ...." Giọng hát Lệ Thu vang vọng từ quán cà phê bên vệ đường làm tăng thêm vẻ ảm đạm của bầu trời ...nơi ấy , trong đêm qua họ đã được trùng phùng để bây giờ ly biệt ...Điều gì đã xảy ra trong đêm qua thì chỉ có trời biết , đất biết , họ biết và có thể cả bầy quạ đen cũng biết ...Tôi thì không ...Nhưng cho dù có xảy ra điều gì đi nữa , kể cả việc họ có vượt qua cái giới hạn : " Nam nữ thụ thụ bất thân " thì tôi cũng hoàn toàn có thể thông cảm được ...bởi vì mỗi năm họ chỉ gặp nhau có một lần vào đêm rằm tháng bảy ...
Tháng bảy mưa ngâu ...Tháng bảy heo may ...tháng bảy nước nhảy lên bờ ...Nhớ hai năm trước cũng một ngày tháng bảy ,khói liên lớp CHSPCT6471 tụ họp đông vui để kỷ niệm bốn mươi năm ngày họp mặt ...Khoảng thời gian chờ đợi mong ngóng cho đến ngày ấy thật thú vị chẳng khác gì chuyện hò hẹn của chàng Ngưu nàng Chức ở sông Ngân ...Vậy mà bây giờ tất cả chỉ còn là một chút sa mù lãng đãng trong ký ức ...Ngưu Chức thì từ lúc ly thân còn có cơ hội gặp nhau mỗi năm một lần và chưa biết tới khi nào thì họ mới chính thức nộp đơn ly dị chứ còn chúng tôi thì kể như xong rồi ...Bây giờ chỉ còn đôi ba nhóm nhỏ lẻ cùng sở thích thỉnh thoảng gặp nhau , rủ nhau đi nhậu hay đi uống cà phê hoặc hoạ hoằn lắm khi có đứa bạn ở xa về mới xúm lại đông hơn một chút  và cũng chỉ có thế ...Đúng là : " Buồn như ly rượu đầy , không có ai cùng cạn , buồn như ly rượu cạn ... không còn tiền để mua ..." Cũng may là tôi vốn không uống rượu mà lại ưa vọc máy tính nên vẫn còn được mấy ông bạn hay vào mạng chat chit ...vì thế dù không : " Đập máy tính ra tìm lấy ảnh " thì cũng đôi khi thoáng thấy " nhan sắc  hao gầy " của mấy ông bạn ở xa ...trên màn hình ... ngoài ra còn được có dịp tào lao với những bạn cùng sở thích .Thế nhưng thế giới mạng hay thế giới thực đều có cả vui lẫn buồn , vì vậy nếu không kiểm soát được tình cảm của mình thì cũng dễ nảy sinh lắm chuyện thị phi ...Và đó cũng chính là lý do khiến tôi chỉ sử dụng blog như một phương tiện giải trí thuần tuý mà không hề có tham vọng gì trong bất cứ lĩnh vực nào ...Nếu có hy vọng thì tôi chỉ hy vọng rằng vài hình ảnh , vài câu thơ , vài lời tâm sự vụn ...chỉ là sự thay thế cho dăm ba phút gặp gỡ ngoài đời ...vốn hiếm có dịp . Chỉ vậy thôi .

Nhân tiện cũng vào mùa thu , tôi xin gởi đến các bạn một bản nhạc Việt của một nhạc sỉ tài hoa bạc mệnh . Ca khúc Giọt mưa thu của Đặng thế Phong , một trong 4 ca khúc trong 24 năm ngắn ngủi của  đời ông ...Có thể đó là tiếng lòng của nhạc sỉ dành cho Tuyết , một người phụ nữ đã có một tình yêu chân thành và rất đáng được ca ngợi ...



Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

CHÙM THƠ VUI 5



Thông Trương

( Cám ơn người tặng bánh )

1.--Cám ơn cô bạn ở phương xa ,
Chưa tới Trung Thu đã gởi quà .
Khui bánh ...chưa ăn đà thấy ngọt .
Tạ lòng ...mở miệng ...mở không ra ...Ha ha ...

( Chuyển cho người cùng nhận bánh )

2.--Mời thầy quá bộ , tới đây chơi .
Có món quà xa mới tới nơi .
Lệ phí cố lo vài triệu bạc .
Hay cỡ năm phân cũng được rồi .


   
    Binh Phan

Hi hi ! Nghe quà sướng quá muốn la
    Của tui ! Để đó tui qua ngay giờ
    Đừng cho các cháu ngắm sờ
    Rũi mà mất dấu biết ngờ cho ai
    Tình thân mấy trăm năm dài
    Sơ suất một chút mất vài ...trăm năm !hi hi

Binh Phan

 A ha ! Bác Thông đại diện nhận món quà
Của bạn T H gửi từ xa
Thơ văn Bác giỏi hơn chúng ta
Ráng mà mở miệng ...cảm ơn nha !

Thông Trương

 Miệng mở thì ra , nói chẳng ra .
Bánh ngon vượt vạn dặm đường xa .
Lời tục : " Có đi thì có lại "
Biết lấy gì đây ...lại với qua ...Ha ha ...




Tập tin:Lotus seed paste.jpg



  

CHÙM THƠ VUI 4

Thông Trương 
 Ngồi buồn chụp ảnh sách chơi ,
 Đăng lên phết buốc ...xin mời bà con....
Bánh ngon thì sách cũng ngon ,
Ăn bánh , đọc sách ...hỏi còn ai hơn ... Hi hi ...

Binh Phan
Tiếp cận tri thức là hời
Bánh ngon nhất thời sách lại muôn năm ..!

An Ngoc Nguyen
Thầy Bình ngồi đọc sách chơi ,
 Sách hay đâu có khơi khơi tìm người .

Binh Phan
a ha ! Khổng ...phu ...Tử đã dạy " Thư trung hữu mỹ nhân như ngọc !" ( trong sách có người đẹp như ngọc !) nên chi mình giở sách ra tìm thử ...chứ có đọc chi mô ! hi hi ...
Thông Trương 

Tối nay đi kiếm sách hình ,
Để mời ông bạn Phan Bình xem chơi .
Nào ngờ tìm đến hụt hơi ,
Vẫn không thấy bóng một người ...giai nhân .
Thôi thì nhờ cậy bác Ân ,
Chợ Hàn chắc lắm mỹ nhân ...bạn à ...Hà hà ...

 

    Vui Nguyen
Sách tòan sử ký tòan thư
    Tìm đâu ra bóng giai nhân hỡi chàng
    Lẻ nào Thông chọc bác Phan
    Phải tìm đến tận chợ Hàn mới ra
  

    An Ngoc Nguyen
Chợ Hàn thì lắm PHE TA ,
nhưng đâu có được bác Phan ghé nhìn ???
 
    Thông Trương
Chợ Hàn cũng chẳng mấy xa ,
    Kim Vui vừa mới về qua đó mờ .
    Phan Bình vốn rất yêu thơ ,
    Tiếc rằng hôm ấy ,,,dật dờ phương Nam .
    Đành nhờ phếch buốc hỏi thăm ,
    Hẹn rằng mai mốt , sang năm ...tương phùng ...Hi hi ..
   
    Binh Phan
Mới vắng họp mặt chút thôi
    Mà răng mấy bạn cứ lôi Phan Bình
    Thông Ân Vui ép cho mình
    Chợ Hàn mỹ nữ thơ tình nàng Kim
    Thôi thì có lỗi ráng im
    Sang năm lại gặp cùng tìm giai nhân* !
    ( * Thư trung hữu mỹ nhân như ngọc .
    -Trong sách có người đẹp như ngọc -)
   
    Vui Nguyen
Chợ Hàn thì lắm mỹ nhân
    Nhưng tìm cho dược cái cần ...ta yêu
    Tình trong nắng xế buổi chiều
    Mỹ nhân chi hỡi để nhiều mối lo
    Này này các bạn gần xa
    Cho tôi hỏi nhỏ tình lả chi chi
  
    Binh Phan 


Chữ tình là chữ tin-yêu
    Trưởng thành vướng víu đến khi....tiêu đời !
   
    Thông Trương 


Chữ tình là " sợi dây oan " ,
    Oan thì oan vậy ...cứ quàng vào thân .
    Có khi xa , có lúc gần ,
    Lúc thì muốn níu , lúc cần phải buông .
    Tình là chớp bể mưa nguồn ,
    Là tia nắng chiếu trong luồng bão giông .
    Tình yêu : biểu tượng hoa hồng ,
    Có gai ...nên cứa vào lòng thì đau ...Ha ha ...
   
    Vui Nguyen Hay qua TT
  
    Tu là cội phúc tình là dây oan
    Hỏi xem trong thế gian này
    Dây oan ai phải buộc vào  đời nhau
    Cớ sao tìm đến cội đào
    Không là cội phúc thanh cao kiếp người
  
    Thông Trương
Trăm năm chỉ một kiếp người ,
    Tình là dưỡng chất cho đời nở hoa .
    Thôi đành tu ở tại gia ,
    Dây oan có buộc thì ta mở dần .
    Sinh ra , sống chỉ một lần ,
    Không yêu ...thì cũng có phần... thiệt thua ......
   
    Vui Nguyen
Vậy thì lòng cứ mở ra
    Buộc chi cho chặt xót xa đời người
    Có chăng lòng khép lại rồi
    Khi yêu thương đã không vơi giọt nào
    Hihi


Thông Trương 
 

Buồn đời lên núi tu tiên ,
Thấy cô sơn nữ : xả thiền nhìn chơi .
Giận thân rồi lại trách trời ,
Sinh chi nhan sắc cho người ngất ngây .
Kiếp xưa tu chẳng đủ ngày ,
Kiếp này đành phải ăn mày tình yêu .
Nhạc rừng , gió thổi hiu hiu ,
Động tâm trần tục ...đánh liều ...bỏ tu . ..Hu hu ...


alt 
    An Ngoc Nguyen 


Mỹ nhơn thì ở đâu xa ,
Chỉ cần gõ chữ ... có ngay hàng hàng .



Thông Trương

Ngồi buồn đọc lại bài thơ ,
Thu nay thu trước ...dật dờ chưa xa :
Thôi đừng nhắc tới chữ " già ",
  E rằng nhiều vị nghe qua ...rùng mình .
Thần tiên chưa thoát lưới Tình ,
Đôi khi cũng hoá yêu tinh xuống trần .
Còn răng thì cứ còn Xuân ,
Còn ăn uống được ...còn cần yêu thương ...Hi hi




        Vui Nguyen
    Mỹ nhân gõ chữ của Ân
    Thì tha hồ chọn có cần tìm đâu
    Nhưng mà càng ngắm thật lâu
    Càng cho lòng lạnh có nhau không nào ...
  

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

MÙA VU LAN HẠNH PHÚC



1.--Lâu nay ở nhà sửa nhà , giao hết việc trên quầy cho hai mẹ con sắp nhỏ tôi cứ tưởng mình đã đạt tới cảnh giới thần tiên , vô ngã , vô ưu , vô chấp rồi chứ ...thế mà sáng nay mới vừa cúp điện có một buổi tôi đã thấy ngay cảnh địa ngục ...Thì ra hạnh phúc ở thế kỷ hai mươi mốt này nó cũng có động cơ chạy bằng điện ...Nhà ở giữa nơi thị tứ nên phải đóng cửa suốt ngày ...chính vì thế gió không vào được mà ánh sáng cũng không ...Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách leo lên gác xếp là nơi còn ánh sáng ...Làm việc thì không được rồi nên chỉ còn cách lôi điện thoại ra mà vọc ...Không ngờ trong lúc " khốn khổ " này tôi bổng nảy ra ý hay khi nhìn mấy kệ sách trên gác : " Ừ hé , thiên hạ chụp đủ thứ ảnh đưa lên FB : ảnh người đẹp , cảnh đẹp , cây cỏ đẹp , hoa đẹp , bánh ngon , cây kiểng , cá cảnh ...mắc mớ chi mình không chụp ảnh sách đẹp , sách hay đưa lên cho bạn bè thưởng lãm , bạn nào cần hoặc thích thì mình " kỉnh , tặng , biếu ..." còn đối với khách thập phương thì mình có thể " Mua ...bán ...đổi ...chác !  ..." âu đây cũng là một cách quảng cáo thương hiệu chứ có mất gì đâu ...Nghĩ là làm , tôi bèn móc điện thoại chụp một loạt ảnh ...chụp vừa xong tôi bèn lôi thêm mấy quyển ra ngồi cạnh cửa sổ  nơi có ánh mặt trời để đọc ...Vậy là trong phút chốc tôi " Từ địa ngục đã trở lại Thiên Đường " không những thế tôi còn phát hiện ra một chân lý hiển nhiên giống như Newton khi nhìn quả táo rơi và Archimede khi nằm trong nước : " Sách không cần chạy bằng điện ..." Tất nhiên tôi chỉ nói việc đọc sách chứ không nói đến việc in sách của các nhà xuất bản . 


                                                   











2.--Trong lúc tôi đang lim dim tận hưởng niềm vui của " phát minh " và thú vui đọc sách thì có tiếng gõ cửa ...Nhân vật vừa xuất hiện trong cảnh 2 màn 1 của bộ phim " Một buổi sáng không có điện " này chính là ông bạn Phan Bình ...
Tôi mừng rỡ : " Ồ vậy mà cứ tưởng ông bạn đã định cư ở Bà Rịa Vũng Tàu rồi chứ ? "
Bình cười : " Cũng định như vậy rồi nhưng còn thiếu một số điều kiện ...Sao nhà cửa tối thui vậy ..."
Tôi cười gượng : " Ừ , thì cúp điện hồi sáng tới chừ ...Đâu có làm gì được đâu ...Chán ngắt . "
-- Thôi tụi mình đi đâu kiếm ly cà phê đi ...Bình tiếp .
Tôi gật đầu : " Ừ ... lên bờ hồ nhé ?
Câu chuyện của chúng tôi ở quán cà phê vỉa hè trên lề đường Văn Cao cũng chỉ là những chuyện trời trăng mây nước , chuyện kể của Bình về chuyến du lịch vừa qua và chuyện tán gẫu nên tôi thấy không cần phải thuật lại , chỉ có một chi tiết khiến tôi phải phân trần ở đây là tôi vô cùng cám ơn và tiếc rằng đã không thể nhận lời ông bạn thiết để cùng lê gót giang hồ với ông bạn như ông bạn mình đã đề nghị ...Chỉ mong rằng bạn sẽ thông cảm cho mình vì điều kiện hiện tại chưa cho phép ...Nếu vài ba năm nữa mà chân chưa mõi , gối chưa chồn thì chắc chắn mình sẽ cùng ông bạn phiêu du cùng trời cuối đất cho đã kiếp này ...


                                                       


                                                                                                                                         

3 .-- Niềm vui cuối ngày của mùa Vu Lan năm nay lại cũng là một chầu cà phê với người bạn thân NBT ...Có thể nói đây là một mùa Vu Lan rất tuyệt vời của tôi vì ngày hôm qua tôi đã thăm viếng ba má tôi rồi cậu mợ dì bên ngoại đầy đủ ...Thú thật mấy hôm nay tôi cứ thấp thỏm lo âu không biết lão NBT có chuyện gì không mà không thấy ghé nhưng rồi sực nhớ ra tôi đã thay đổi " lịch trình công tác " , không còn trực quầy vào buổi trưa nữa nên yên tâm ...Tôi cho rằng do các trường đang vào mùa khai giảng nên chắc bạn tôi rất bận ...giáo viên còn bận huống hồ gì hiệu phó của một trường cao đẳng vì thế tôi cũng không muốn quấy rầy bạn mình ...không ngờ khi gần đến giờ tôi chuẩn bị đi dọn hàng thì đọc được tin nhắn của NBT :

"  Ga cũ , trời chiều buồn lắt lay .
Hôm nay rằm , với tớ ...ngày chay .
Thôi thì mời cậu , cà phê đắng ...
Tán gẫu vu vơ ...hết một ngày . "
Những câu thơ gợi lại trong tôi những kỷ niệm của hơn ba mươi năm trước , khi chúng tôi còn " cùng một lứa bên trời lận đận " ...Tôi còn nhớ có lần ghé nhà bạn ấy mà không gặp , tôi đã  đọc 2 câu thơ bạn ấy ghi trên bảng mà cực kỳ xúc động :
" Những đến , những đi ...những đành bỏ ngỏ .
  Cỏ cây buồn , thành phố bổng xa xưa ..."
Hồi ấy chúng tôi còn là những " lão thanh niên " còn bây giờ thì đều đã trở thành những " cậu bé già " nhưng dường như tình bạn giữa chúng tôi vẫn nguyên vẹn , vẫn không hề suy suyễn trước bao nhiêu mưa gió cuộc đời ...
Tôi vội bấm máy trả lời : OK ...và định gởi đi , nhưng thấy vui vui nên ghi thêm thành mấy câu thơ trả lời : "
" Ô kê , mười phút ... tớ đi ngay .
Đang mong , vui quá ...nói sao đây .
Trả lời tin nhắn ...hơi lâu chút ...
Xin lỗi thầy ,,,chưa kịp thuộc bài ...Hi hi ...
Không ngờ rằng chính mấy chữ Hi hi tôi ghi thêm đã khiến bạn tôi phê cho tôi mấy chữ : " Cậu dạo này có vẻ yêu đời ghê nhỉ ..." Tôi giật mình  : " Ừ ..." rồi cười xoà : " ...mà sao không yêu đời được khi đang được hưởng một mùa Vu Lan hạnh phúc trọn vẹn như thế này ...."

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

VỀ MỘT NGÀY LỄ HỘI ...

                                                      
Không hiểu vì sao năm nay các quầy bánh Trung Thu mở sớm quá ...Mới đầu tháng bảy đã thấy những " cung điện " bằng vải màu vàng của hãng bánh Kinh đô mọc trên nhiều tuyến đường  thành phố ...Dường như các nhà sản xuất bánh Trung Thu muốn gom cả lễ hội Vu Lan lẫn Trung Thu thành một thì phải ... Thực tình mà nói thì việc kết hợp này cũng chẳng có gì là không ổn về mặt kinh tế vì đó cũng là cơ hội để tạo công ăn việc làm cho nhiều người , thế nhưng xét về mặt tâm lý và tình cảm thì tôi nhận thấy nó sao sao ấy ...Đối với tôi ngày lễ Vu Lan gắn liền với một câu chuyện mà má tôi thường kể khi tôi còn bé xíu ...Đó là chuyện Mục Liên Thanh Đề ...Lúc tôi khoảng 5 , 6 tuổi gì đó , gia đình tôi ở thôn quê sau đó ba tôi đi làm thợ dệt ở tận Sài Gòn nên thú vui duy nhất của tôi là mỗi đêm được nghe má tôi hoặc bà nội tôi kể chuyện đời xưa ...Câu chuyện đã gieo vào đầu óc tôi một ấn tượng khá mạnh ...mặc dù chủ đích chính của truyện thì tôi chưa hiểu mấy ...Đầu óc trẻ thơ của tôi chỉ thấy kinh sợ về những cảnh trừng phạt ở địa ngục dành cho người mẹ Thanh Đề ác độc và khâm phục hành động dũng cảm của Mục Kiền Liên dám vào tận địa ngục để cứu mẹ ...Sau này khi lớn lên một chút tôi mới biết đó là truyện cổ Phật Giáo có mục đích đề cao gương hiếu thảo và hàm ý khuyên răn con người nên làm điều lành tránh điều dữ ...Lễ hội Vu Lan cũng khởi nguồn từ câu chuyện này ...Má tôi bảo : " Ngày rằm tháng bảy là ngày xá tội vong nhân , bồ tát Mục Kiền Liên đã cứu mẹ mình thoát khỏi những hình phạt ở địa ngục nhờ lòng hiếu thảo của mình ..."
Càng lớn lên tôi càng ham học hỏi , tìm hiểu và có cơ hội đọc được nhiều sách triết học , thần học , khoa học ...vì thế tôi  không còn niềm tin ngây thơ như thuở nhỏ thế nhưng nếu có ai hỏi tôi rằng ...Tôi có thích  ngày lễ Vu lan hay không thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng rất thích ...
Tại sao ư ? Nếu các bạn có đọc báo hằng ngày thì các bạn sẽ thấy rằng chúng ta đang sống trong một thời đại kinh khủng ...Tôi không nói về những tội ác của con người đối với con người vì đó là một phạm trù quá rộng lớn có hàng vạn nguyên nhân và hậu quả khác nhau ...Tôi chỉ muốn nói đến một chi tiết nhỏ đó là ngày càng có nhiều vụ án thuộc vào loại đại nghịch bất đạo xảy ra trong xã hội ...những tội ác mà tôi nhận thấy không thể dung thứ dù nhìn dưới bất kỳ góc độ nào ...Báo chí đã khai thác quá sâu và quá kỹ về những đề tài này nên tôi không muốn đề cập nhiều ...Tôi chỉ muốn nói rằng chính vì cái thực trạng bi thảm ấy nên tôi mong muốn ngày lễ Vu Lan luôn là dịp để  mỗi người chúng ta có dịp nhìn lại mình , không phải bằng sự sùng bái mù quáng và những nghi thức phù phiếm mà bằng chính tâm hồn mình về cái ý nghĩa cao đẹp của chữ : Hiếu .
Tình cờ đọc lại một bài thơ Đường " Du tử ngâm " của Mạnh Giao tôi  thấy xúc động nên chép lại đây để các bạn đọc thêm ,(  cũng là để tặng một người bạn
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy?

( Nghĩa :  Sợi chỉ trong lòng bàn tay người mẹ hiền giờ đây ở trên áo người con đi chơi xa. Đó là sợi dây tình mật thiết ràng buộc bước chân người du tử, khiến dù đi xa muôn dặm, cũng không quên lãng gia đình. Lúc người con lên đường, bà mẹ khâu sợi chỉ ấy kĩ càng lên trên vạt áo, ý e ngại rằng con vì vui thú nơi xa mà trễ đường về. Lòng mẹ hiền thương mến con mới rộng rãi làm sao! Ai dám nói rằng lòng con nhỏ hẹp lại có thể báo đền được tấm lòng bát ngát kia! )


Dịch thơ : Khương hữu Dụng 

Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Ai bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân ?

 Trích Thơ Đường Trần trọng San .

Cao Thông phỏng dịch .

Mẹ hiền sợi chỉ trong tay ,
Nhìn con lo lắng giữa ngày đi xa ,
Gởi lòng theo bước giang hà ,
Khâu trong manh áo đậm đà tình thương .
Lòng con : cỏ dại bên đường ,
Làm sao báo đáp tỏ tường ...hỡi ai ?

Đó cũng chính là cảm xúc mỗi khi tôi nghe một ca khúc rất bình thường về âm điệu nhưng lại giàu tình cảm của nhạc sỉ Y Vân : bài Lòng mẹ .


                                                      
( Một câu chuyện từ FB của Mộng thuỳ Dung Nguyễn .)



Đây là một câu chuyện thật về Sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của 1 ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như 1 người đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.

Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.

Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, ông quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, ông hét lên đầy phấn chấn : "Một đứa bé!!!! Có một đứa bé!"

Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con" ...

Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua từ một bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc:

"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."


Hình ảnh: Mẹ rất yêu con!
Một lần nữa phải ngã mũ trước tin thần của người Nhật...

Đây là một câu chuyện thật về Sự hi sinh của một người mẹ trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản. Sau khi trận động đất đã qua đi, khi các nhân viên cứu hộ đến tàn tích của 1 ngôi nhà của một người phụ nữ trẻ, họ nhìn thấy thân thể cô ấy qua các vết nứt. Nhưng cách tạo hình cơ thể của cô có gì đó rất lạ, tựa như 1ng đang quỳ gối cầu nguyện, cơ thể nghiêng về phía trước, và có một vật gì đó được hai tay của cô đỡ lấy. Ngôi nhà bị sụp và đổ ập lên lưng và đầu cô.

Người đội trưởng đội cứu hộ đã rất khó khăn khi luồn tay mình qua khoảng cách hẹp trên tường để chạm tới cơ thể của người phụ nữ. Anh ấy đã hy vọng rằng người phụ nữ này có thể vẫn còn sống. Nhưng, cơ thể lạnh và cứng của cô nói với anh rằng, cô ấy chắc chắn đã qua đời.

Đội cứu hộ rời khỏi ngôi nhà và tìm kiếm tại những toà nhà sụp đổ khác. Nhưng không hiểu sao, người đội trưởng dường như bị một lực hút kéo trở lại căn nhà sụp đổ của người phụ nữ đã chết. Một lần nữa, ông quỳ xuống, và lần tìm qua những khe nứt hẹp một chút không gian dưới cơ thể đã chết. Rồi đột nhiên, ông hét lên đầy phấn chấn : "Một đứa bé!!!! Có một đứa bé!"

Cả đội cùng nhau cẩn thận bỏ từng cái cọc trong đống đổ nát xung quanh xác người phụ nữ. Có một bé trai 3 tháng tuổi được bọc trong một tấm chăn hoa ngay bên dưới xác người mẹ. Người phụ nữ rõ ràng đã có thực hiện sự hi sinh cuối cùng để cứu con trai mình. Khi ngôi nhà của cô rơi xuống, cô đã dùng cơ thể của mình để làm tấm chắn bảo vệ con trai mình. Cậu bé vẫn ngủ một cách yên bình khi đội trưởng đội cứu hộ nhấc bé lên.

Bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra sức khoẻ cậu bé. Sau khi ông mở tấm chăn, ông nhìn thấy một chiếc điện thoại di động bên trong. Có một tin nhắn văn bản trên màn hình, nói rằng, "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con" ...

Chiếc điện thoại này đã đi từ hết bàn tay này đến bàn tay khác qua từ một bàn tay khác. Tất cả những người đọc tin nhắn đã khóc: 

"Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng... mẹ rất yêu con..."

CHUYỆN VUI VUI .

                                                     

 Cuối cùng thì " nàng " cũng đã trở về với tôi ...Những ngày vừa qua tinh thần tôi xuống thấp đến nỗi tôi tưởng rằng mọi sự đã kết thúc ...và dù rằng :"  It's hard to say goodbye " thì tôi cũng vẫn phải phải nói điều đó với những người bạn của tôi ...Tôi còn nhớ có đọc đâu đó rằng chữ " friend " vốn phát xuất từ  tiếng Anh cổ : "Freond " có nghĩa là yêu thương bởi vậy khi " giã từ những người yêu thương " thì đúng là buồn không thể tả ...
" Nàng " đã đột ngột lâm bệnh mà không hề có một triệu chứng gì báo trước , trong lúc hoang mang tôi tưởng rằng tuổi thọ của " nàng " vốn chỉ có thế , nhất là khi tôi đưa nàng đến gặp " bác sỉ " , " bác sỉ " thăm mạch , chẩn đoán rồi lắc đầu không nói gì cả ...Tôi quày quả trở về rồi buồn bã nói với con tôi sau mấy ngày đợi điện thoại của vị " bác sỉ " : " Chắc không xong rồi con ơi , hình như bác sỉ mò không ra nguyên nhân gây bệnh ..." Con tôi bảo : " Dạ , có lẽ thế , phần nhiều bây giờ người ta " điều trị " theo kiểu mò thôi , nếu tình cờ mò ra đúng bệnh thì sẽ có được kinh nghiệm còn không thì ...thôi ..." rồi nó cười .
Tôi nhìn nụ cười vô tư của nó mà lỡ khóc lỡ cười , không lẽ mình lại nổi doá với con vì cái chuyện đau lòng của riêng mình ...Trong giây lát tôi chợt nhớ đến một câu thơ trong Chinh phụ ngâm : " Nỗi lòng biết tỏ cùng ai ..." và thấy chỉ có sáu chữ mà sao nó diễn tả quá  đúng , quá đầy đủ tâm trạng của mình ...Tôi cứ đi tới đi lui trong nhà , chốc chốc lại đến vuốt ve cô " bồ nhí " HP nhưng quả thật cả đến cô nàng này cũng quá đỏng đảnh ...Tôi chỉ mong nếu " bác sỉ " cứu được nàng thì tôi sẽ đưa em HP này đi nhập viện luôn thể bởi vì dù em không bệnh hoạn gì nhưng em lại quá lười biếng và chậm chạp đến mức tôi không còn kiên nhẫn được nữa ...Chỉ riêng cái động tác khởi động của em cũng đã mất gần 5 phút ,  đến khi đưa em vào thế giới inh tơ nét thì em cứ lẩn quẩn ở mấy cái shop chẳng chịu vào mà cứ hết đứng lại ngồi , rồi còn treo lên treo xuống nữa chứ ...Nhớ ngày nào em về với tôi , tôi đã o bế em và cưng em như trứng mỏng bởi vì dù sao em cũng là hiện thân  mối chân tình của một người bạn phương xa ...Vậy mà bây giờ trong khi " nàng " đau ốm thì em cũng chẳng chịu chia bùi sẻ ngọt cùng tôi ...
Giữa lúc tôi đang sầu thảm vì nghĩ tới những giọt mưa Ngâu và băn khoăn không biết tôi với " nàng "  có được trùng phùng như Ngưu lang Chức nữ hay không thì chuông điện thoại reo lên ...Tôi hấp tấp chạy lại , móc túi quần và liếc nhìn vào màn hình điện thoại để xem thử ai gọi đến . Tim tôi đập rộn lên vì vui mừng : " Nàng " đã bình phục ... Đó chính là lý do khiến tôi vội vã báo tin này đến các bạn . Mong rằng các bạn không trách tôi đã quá nặng tình với " cô nguời yêu có khuôn mặt chữ điền " này .

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Sonate ánh trăng Beethoven

Xin lỗi các bạn , máy tính lại trở chứng nên không thể viết bài mới .
Mong các bạn thông cảm .
Gởi đến các bạn một khúc giao hưởng nhân mùa trăng tháng bảy.

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

LAN MAN KÝ 4

                                                                         
 

Vậy là cuối cùng cái công trình xây dựng mini của tôi cũng đã được bà xã " nghiệm thu và đưa vào sử dụng " . Nói ra thật đáng xấu hổ chứ đối với hợp đồng này tôi chẳng " kiếm chác " được gì cả , kể cả việc khen ngợi , tưởng thưởng thì cũng chỉ là mấy câu nói bằng miệng : " Ba giỏi quá ! Anh cũng giỏi ghê ! " Chỉ có con bé lớn nói được một câu nghe mát cái ruột : " Con thấy mẹ hồi xưa lấy được ba xem như là mẹ trúng số độc đắc rồi đó ! "
Nhưng nói thì nói vậy chứ thấy  vợ con ai cũng có vẻ " phấn khởi , hồ hỡi " là mình cũng đủ vui rồi , tiền bạc , công sức đổ ra cũng không đến nỗi uổng phí ...Vả lại tổng chi phí thực tế cũng chẳng đáng là bao trong cái thời " gạo châu ga quế này " nếu nói chính xác thì nó chưa bằng một chầu nhậu của người ta thôi mà ...
Ngồi rà soát lại toàn bộ trang thiết bị , tiện nghi để xem nên trang bị thêm cái gì tôi nhận ra rằng chỉ còn thiếu cái máy điều hoà không khí nhưng đây là cái khoản tôi đã cắt thẳng tay khi lên kế hoạch rồi nên coi như mọi thứ đã ổn .
Hôm tôi lui cui đóng ghép trần nhà bằng nhựa , có đứa cháu bàn góp : " Sao chú không bắt máy lạnh cho khoẻ ...Máy lạnh bây giờ rẻ rề mà ..."
Tôi trả lời : " Đúng là máy lạnh bây giờ rẻ thật , chỉ cần chưa đầy 10 triệu là có một cái khá tốt rồi nhưng chú thấy không cần thiết ... Chẳng bì với nước ngoài phần lớn người ta sử dụng xe hơi , ở nhà có máy lạnh .vào xe cũng thế đến sở làm hay các cửa hàng siêu thị đều được trang bị vì thế thời gian tiếp xúc với môi trường không khí tự nhiên bên ngoài không nhiều ...ngược lại ở xứ mình di chuyển thì phần lớn bằng xe máy trời mưa cũng như trời nắng , các nơi làm việc buôn bán thì chỉ có vài nơi được trang bị máy lạnh như  vài công ty , cơ quan lớn ...các siêu thị thì không thể không có để bảo quản thực phẩm ...Vậy thôi ...Phần lớn thời gian cơ thể chúng ta phải chịu đựng cái nhiệt độ và môi trường không khí bên ngoài vì thế chú cho rằng nên để cơ thể thích nghi với thực tế thì hơn , nóng dùng quạt , lạnh dùng mền là đủ rồi ..."
Đứa cháu thắc mắc : " Chú nói cũng có lý nhưng cháu nghĩ đó chưa phải là lý do chính ..."
Tôi cười : " Tất nhiên rồi ...Thật ra ai chẳng muốn sướng nhưng phải căn cứ vào tình hình thu nhập thực tế ... Một cô cháu của chú đã cho chú biết rắng từ lúc cô ấy bắt máy lạnh cho căn phòng nhỏ chưa đầy 10 mét vuông thì tiền điện phải đóng hàng tháng từ hai trăm đã lên bảy trăm rưỡi nghìn mặc dù cô ấy chỉ sử dụng vào buổi tối , ban ngày đi làm thì tắt ...Nếu   chú mà bắt chước cô ấy thì chắc cả nhà mỗi ngày chỉ ăn 1 bữa còn 2 bữa để nuôi cái máy điều hoà ...Thôi thì cứ xem như chú hưởng ứng chương trình tiết kiệm điện của ông nhà đèn thôi mà ...Hà hà ...Mà đó cũng là cách nới sức già để làm kế rễ sâu gốc vững đấy cháu ạ ... "
Trong lúc tôi đang thao thao bất tuyệt thì cháu bé từ trên quầy về khệ nệ một chậu phong lan tím được kết bằng hoa voan . " Ba có quà nè ..." Nó vừa đẩy cửa bước vào vừa nói ...

Đứa cháu tôi cũng góp lời : " Ồ chậu hoa đẹp quá , mới vừa sửa nhà xong đã có quà trang trí ...Chắc chú năm nay phát tài rồi ..."
Tôi nhìn chậu hoa : " Đúng là đẹp thật ...Những cánh hoa màu tím điểm xuyết nhuỵ vàng vươn trên những cánh lá màu xanh có vẻ thật thanh nhã gợi trong tôi một cảm giác thư thái nhẹ nhàng ...Món quà thật quí báu đã đến với tôi rất bất ngờ ...Tôi biết nó đã vượt cả ngàn cây số mới đến được nơi đây ...Người gởi cũng chính là người đã tạo nên sản phẩm bằng chính đôi tay tài hoa của mình ...rất tiếc vì lý do riêng nên tôi chỉ có thể nói vậy thôi  ...Và cũng có nghĩa là tôi đang gởi lời cám ơn chân thành đến người tặng hoa bằng bài viết nhỏ này .


   
                              

 

    
  

  • Mừng bạn vừa mới tân trang
    Căn nhà hạnh phúc còn mong điều gì
    Vật dụng chỉ để tiện nghi
    Làm sao bằng được thích nghi môi trường
    Những khi có nắng bất thường
    vợ chồng ra bến sông Hàn ngắm sao

  •  Vừa kịp lúc Thầy Cao hỉ ? TH chỉ biết cười vui thôi Hiiii

  •  Cám ơn bạn có lời mừng ,
    Ngắm sao ? ...thì được chứ đừng ngắm Hoa .
    Mai , Lan , Cúc , Trúc thướt tha ,
    Hồng , Đào , Thược dược nõn nà phố đêm .
    Vợ rằng : " Anh chỉ ngắm em ,

    Nếu ngắm lộn xộn thì mềm xương nghe ..."
    Thôi đành ...ngắm đá vỉa hè ,
    Ngắm dòng nước chảy ...ngắm xe ...đỡ buồn .

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU


                                                                         
  


Chợt nhớ về một tiếng hát , một đêm văn nghệ cuối năm của trường ...42 năm trước . Một kỷ niệm đẹp và buồn .

  Có một điều tôi biết rất rõ rằng đó không phải là một câu chuyện tình , không phải là một cuộc tình ...nhưng không hiểu vì sao  ký ức tôi vẫn trân trọng lưu giữ cho dù bốn mươi hai năm là khoảng thời gian khá dài cho một đời người . Hơn hai phần ba vòng đời nếu tính theo tuổi thọ trung bình của người Việt Nam vào thời điểm tôi được nghe tiếng hát  TN .
 " Nửa hồn thương đau " ? Tựa đề bài hát  có vẻ quá lớn nếu so với độ tuổi của những cô cậu học sinh chỉ đang học lớp 12 ...nhưng phải chăng đó chính là lời tiên báo về số phận của một thế hệ học sinh trong đó có tôi . 

                                                      


Vào khoảng thời gian ấy học sinh chúng tôi không có nhiều phương tiện hiện đại để giải trí như ngày nay , thành phố Đà nẵng cũng chưa có đài truyền hình riêng nhưng nếu có thì cũng chỉ có những nhà giàu mới sắm nổi máy thu hình đen trắng , ngay đến máy cassette cũng còn là của hiếm ... vì thế muốn nghe nhạc phần lớn chúng tôi chỉ dò đài bằng máy radio ...Chương trình phát thanh ca nhạc được chia làm 2 phần rõ rệt , phần cổ nhạc gồm cải lương , vọng cổ , hát bội ,hát chèo ....dành cho thính giả trung niên như ba má tôi , phần tân nhạc thì gồm nhạc Việt và nhạc nước ngoài ...dành cho giới trẻ .
Gia đình tôi lúc ấy tuy  nghèo nhưng cũng sắm được chiếc radio hiệu Philip nhờ vậy  tôi không bỏ sót bất cứ buổi phát thanh của chương trình " ca nhạc theo yêu cầu " nào . Nhiều lúc phu giúp má tôi xay đậu nành bằng chiếc cối đá  quay tay tôi cũng ráng mang chiếc radio kê vào một chỗ thuận tiện để vừa làm việc vừa nghe ...Tôi mê nhạc từ thuở ấy , mỗi bài hát , mỗi thể loại âm nhạc đem lại cho tôi một thứ  cảm xúc riêng ...riêng đối với ca sỉ thì phần nhiều tôi chỉ biết tên và hình dung về họ qua óc tưởng tượng từ các ảnh chụp trên những bìa nhạc được bày bán ở các hiệu sách ...chứ chưa hề nhìn thấy họ trên thực tế hay nhìn họ diễn xuất ...Mặc dù vậy có rất nhiều cung bậc , nhiều lời ca tiếng hát đã thâm nhập vào tâm trí tôi rất sâu sắc ...Những " Gạo trắng trăng thanh , những Tình lúa duyên trăng , những Khúc hát ân tình ...." đã gợi cho tôi hình ảnh cảnh thanh bình , êm đềm về một vùng quê tôi đã rời bỏ để đến ngụ cư và đi học ở thành phố ...
Vậy mà ...Có những khoảnh khắc thật diệu kỳ khiến cho đời người trở nên khác hẳn ...Đó là lúc cảm xúc thăng hoa khiến người ta không còn nhận ra đâu là sự thực và đâu là mộng ảo ... 
 " Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa ...cho tôi về đường cũ nên thơ , cho tôi gặp người xưa ước mơ ....hay chỉ là giấc mơ thôi ..." Tôi cũng  nhắm mắt lại như một phản xạ tự nhiên khi ca từ đầu tiên của bài hát được cất lên . Giọng ca TN hoà quyện với tiếng đàn đệm của giàn nhạc nghiệp dư của Đội văn nghệ  trên sân khấu và hội trường trường gồm có 3 phòng 4, 5 , 6 ...mà như của một đại hí viện của thế giới ...

Tôi đã nhắm mắt nhưng hình như đó chính là lúc tôi nhìn thấy rõ nhất ...hiện tại , quá khứ , tương lai .. .Đó chính là một khoảnh khắc , một sát na vĩnh cửu ...Hình ảnh TN trong chiếc áo dài màu tím sẫm dưới ánh sáng chập chờn của hệ thống đèn sân khấu được chế biến từ các bóng đèn bọc giấy gương màu các loại ...bổng trở nên lung linh huyền ảo ngay từ lúc nàng cúi chào khán giả cho đến khi nàng kết thúc bài hát : ..." đôi khi em muốn tin , đôi khi anh muốn tin ...ôi những người khóc lẻ loi một mình ...khóc ....lẻ loi một mình ..."
Chương trình đã chuyển sang tiết mục khác nhưng tôi vẫn còn lặng người trên chỗ ngồi của mình để nhìn thấy chỉ một điều duy nhất ...Lời ca , tiếng hát và hình ảnh TN ...mái tóc dài , chiếc áo dài màu tím và ánh mắt sâu thẳm của nàng ...Nửa hồn thương đau ? Một định mệnh dành cho chúng tôi , cho tất cả chúng tôi trong cuộc hành trình còn lại của kiếp sống ? Bổng dưng tôi sợ hãi ...và muốn xua tan những ý nghĩ hắc ám ấy bằng cách nhớ lại một trò đùa mấy ngày trước của hai chúng tôi : Hôm ấy trời hơi lạnh nên khi đến lớp TN khoác thêm chiếc áo lạnh màu vàng chanh bên ngoài áo dài trắng , tôi  chép 2 câu thơ của Nguyên Sa  :"  Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc , Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ....." rồi dúi vào tay nàng . TN cầm mẩu giấy , đọc lướt qua , không nói gì nhưng một lát sau vào giờ ra chơi , khi đi ngang chỗ nàng tôi lại nhận được một mẩu giấy khác : " Áo anh trắng em về yêu hoa trắng , Quần anh xanh em mến dải Sơn Trà ..."
TN nhìn tôi khi tôi đang đọc 2 câu thơ chế ấy và cười tinh nghịch khiến tôi đỏ bừng mặt ....
Bốn mươi hai năm đã trôi qua từ lúc ấy ...: " Em ở đâu ? Anh ở đâu ? Có chăng mưa sầu buồn giăng mắt sâu ...Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngát ....." 
Về sau này , những gì tôi được biết về nàng chỉ là những thông tin ngắn ngủi ...rằng hình như nàng cũng đã trải qua nhiều nỗi thăng trầm ...

  


Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

LAN MAN KÝ 3

   
                                                

Ngày tháng thoi đưa ...Quả thực đến bữa nay mà còn dùng cái cụm từ này thì đúng là xưa như trái đất ...Hồi tôi còn nhỏ , quê tôi vốn nổi tiếng về nghề dệt tơ bóng , trồng dâu , nuôi tằm nên  tôi cũng đã có dịp được thấy con thoi chạy trên  máy dệt , lớn lên một chút   vào SG trọ học ,  thỉnh thoảng tôi vào thăm bà con ở ngã tư Bảy Hiền vì thế không những được thấy mà  có nhiều lúc tôi còn đứng lặng nhìn con thoi chạy qua chạy lại ...Trong đầu óc của một cậu thanh niên mới lớn tôi không hề có chút băn khoăn khi nghĩ đến tốc độ của thời gian ...Thoi đưa  ? Ừ thì thoi đưa ... Nhanh thì cũng nhanh thật ...nhưng có sao đâu ...Chuyện đó thì có liên quan gì đến tiền ăn sáng của mình đâu ...Ấy vậy mà bây giờ nghĩ lại mới thấy rùng mình ...Công nghệ ngày xưa còn lạc hậu nên người ta mới ví cái nhanh của ngày tháng với hình ảnh chiếc thoi đưa , hoặc bóng câu qua cửa sổ còn bây giờ vù một cái , uống chưa hết ly cà phê mới bưng ra ở phi trường SG  đã bưng ly nước trà ở Chợ Cồn ĐN rồi ...Đối với thời đại của  máy bay siêu thanh , hoả tiễn liên lục địa này thì cái nhanh của mấy con thoi ấy đã thấm vào đâu ... Cũng giống như " chuyện tày đình " ...thời xưa cái đình vốn to hơn cái nhà nên người ta mới nói vậy chứ bây giờ đã có vô khối các công trình đồ sộ , những cái nhà to bằng hằng trăm , hàng ngàn cái đình cho nên lối so sánh này cũng trở nên lỗi thời mất rồi ...Đó là chưa kể chuyện lớp trẻ ngày nay cũng chẳng bao nhiêu người có may mắn được nhìn thấy con thoi chạy trên khung cửi nó ra làm sao ...Năm ngoái có mấy người bà con ở Ngã tư Bảy Hiền về , họ bảo tôi rằng bữa nay nghề dệt ở Bảy Hiền đã lụi tàn rồi vì chịu không nổi sự cạnh tranh khắc nghiệt của hàng nước ngoài rẻ như bèo , không còn cảnh nhà nhà dệt vải và tiếng máy dệt rì rầm nữa , lác đác chỉ còn một số ít nhà còn bám nghề , đại đa số đã di dời đến nơi khác hoặc chuyển đổi ngành nghề rồi ...Như vậy thì chắc chắn đến đời " con của con tôi "chẳng đứa nào hìểu nổi " ngày tháng thoi đưa " có nghĩa là gì ...
Ồ mà không , tôi đâu có ý định nói về chuyện con thoi , chuyện dệt cửi hay chuyện ngã tư Bảy Hiền ...Có lẽ những hình ảnh thú vị của  quãng đời xa lăng lắc ấy vẫn đang rình mò đâu đó trong ký ức tôi , cứ chờ dịp là nhảy xổ ra xâm chiếm tâm hồn tôi ...như thể chúng sợ rằng tôi sẽ phụ bạc chúng , sẽ ruồng rẫy chúng trong dòng chảy của thời gian và cuộc tranh sống mệt nhoài ... Không , tôi không quên đâu , làm sao người ta có thể quên được những tháng ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình : thời học sinh ngây thơ , mơ mộng , thời sinh viên lãng mạn , ngông cuồng ...Nhưng mà hãy tạm xếp lại đã ...
Tôi chỉ đang nói đến những ngày gần đây ...Dường như khi bước qua khỏi cái cửa ải sáu mươi thì thời gian càng ngày càng muốn chứng tỏ sức ảnh hưởng và tầm quan trọng của nó ...Chuyện tóc bạc da nhăn  cũng chẳng có gì lớn lao , nghe nói hồi xưa Ngũ tử Tư chỉ sau một đêm suy nghĩ mà tóc đã bạc phơ còn tôi ít ra cũng còn chừng mười , mười lăm phần trăm tóc đen lẫn lộn ...vậy là cũng đáng mừng lắm rồi , lại nữa khoa thẩm mỹ ngày nay vô cùng tiến bộ , chỉ cần một ít thuốc nhuộm và silicon cộng với bàn tay phù phép và ...mát rượi...của các chuyên gia thì đố ai mà biết tuổi thiệt của mình là bao nhiêu ...? 

Thế nhưng mấy cái chiêu thức trì hoãn tuổi xuân ấy vốn chỉ có tác dụng tương đối mà thôi chứ còn những sinh hoạt bình thường thì không thể nào đánh lừa chính mình được ...Chỉ riêng chuyện đọc sách thôi tôi cũng đã phải nhờ đến mắt kính mười mấy năm rồi huống hồ các việc nặng nhọc khác ...Mấy hôm nay ra sức tu bổ nhà cửa , nào cưa  kéo , nào khiêng vác bưng bê ...tôi mới thấy thấm thía câu nói của thầy Phạm Lộc thuở xưa : " Đau xếp xương " ...Không biết bây giờ thầy đang ở đâu ? Nếu còn chắc thầy cũng đã già lắm rồi ...Tre tàn măng mọc ...Khi thầy là tre thì tôi đã là măng , rồi tôi cũng thành tre  và bây giờ là tre già ...Đó là lẽ tự nhiên , không thể và cũng không cần phải cưỡng kháng ... Chỉ cần sống cho tốt  và không dối mình dối người , lương tâm thanh thản là được rồi ...Chẳng cần phải bắt chước mấy ông vua đi tìm thuốc trường sinh bất lão , lỡ như tìm ra được rồi sống quá lâu , không còn bạn bè biết chơi với ai , chán chết . Hi hi ...